Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một ngày đi thư viện đọc sách nhàm chán không thú vị đúng là giống với Tề Loan tưởng tượng.
Hắn là một tú tài giải xen lẫn trong một đám tú tài thật có vẻ không hòa hợp lắm.
Đặc biệt là khi tiến vào căn phòng này, không biết sao một đám đều rất chăm chỉ.
Mỗi người đều phi thường nỗ lực, phi thường nghiêm túc.
Trong lớp mỗi khi phu tử đặt vấn đề, tất cả mọi người đều tích cực đáp lại, một vấn đề có thể nói ra ba bốn loại đáp án, suy một ra ba thật sự làm người ta hoang mang.
Thời điểm tan học, những người này liền túm năm túm ba đi cùng nhau thảo luận vấn đề trên lớp còn chưa giải quyết xong.
Tề Loan nghe được đột nhiên cảm thấy nhân sinh không có gì thú vị.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện một đám mọt sách này hình như có tật xấu gì đó không chỉ thích ngồi túm năm tam ba thảo luận việc học, còn thỉnh thoảng thích thảo luận chuyện của hắn.
Khi nào không thảo luận việc học, liền thảo luận hắn.
Tề Loan nghe thấy không quá ba lần.
Kỳ thật dựa theo khoảng cách hẳn sẽ nghe không thấy, nhưng ai bảo Tề Loan tai thính mắt tinh không muốn nghe cũng phải nghe.
Thẳng đến lúc này, Tề Loan mới biết được chuyện hắn bị bắt vào Kinh Triệu phủ doãn dường như đã nháo đến mức toàn bộ Thanh An thư viện đều biết.
Hơn nữa đàn con mọt sách này còn đưa ra lý do vô cùng kỳ quái nói là hắn lừa gạt nương tử, tâm thuật bất chính.
Sau khi Tề Loan biết được chuyện này thiếu chút nữa bị chọc cho bật cười, bọn họ có phải đọc sách nhiều quá nên choáng váng đầu óc hay không?
Chỉ lừa gạt nương tử, có thể bắt hắn vào nhà lao sao?
Chẳng lẽ thư viện dạy học lại không dạy luật pháp hay sao?
Tề Loan cũng từng nghĩ tới muốn đổi một lớp học mới không phải sợ đám thư sinh ngốc này, chỉ là cả ngày nghe bọn họ nghị luận hắn ngủ rất dễ.
Thời điểm đi học nghe phu tử giảng bài hắn đã mơ màng sắp ngủ, đến khi được nghỉ ngơi đám thư sinh này vẫn không dừng lại.
Tề Loan thật sợ bản thân mình không cẩn thận ngủ mất, lại bị người không hiểu chuyện truyền tới ta Vân Nhược Dư, không duyên không cớ chọc Vân Nhược Dư tức giận thì sao.
Hắn chán thật sự chán muốn chết lại nhớ tới lời của Vân Nhược Dư lấy giấy và bút mực ra bắt đầu chép sách luận.
Thanh An thư viện là thư viện có tiếng tăm vang dội đệ nhất ở Kim Lăng thành, khoa cử ba năm một lần tuyệt đại đa số hội nguyên lẫn Trạng Nguyên đều xuất thân từ Thanh An thư viện.
Cho nên đông đảo học sinh tranh nhau đến sức đầu mẻ trán muốn vào Thanh An thư viện.
Danh tiếng như vậy mỗi ngày Thanh An thư viện không chỉ có rất nhiều công khóa (bài tập), ngay cả thời gian thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít.
Tề Loan mỗi ngày đi sớm về trễ, buổi trưa trở về dùng bữa, mỗi lần đều vội vội vàng vàng, có đôi khi Vân Nhược Dư chỉ ăn được một nửa, Tề Loan đã dùng xong cơm bắt đầu đến trường.
Vân Nhược Dư nhìn thấy được trong lòng rất khó chịu, khi Tề Loan hồi phủ dùng cơm liền đề nghị với hắn để nàng đưa cơm trưa tới thư viện: “Phu quân, thời tiết này càng ngày càng nóng bức, chàng cứ bôn ba qua lại như vậy thật sự rất vất vả.”
“Không vất vả gì cả chỉ là thời gian nghỉ trưa có hơi ít thôi.” Sau khi Tề Loan tới thư viện cũng mới biết được, Thanh An thư viện kia quả thực khắc nghiệt đến mức làm người khác giận sôi lên.
Nghỉ trưa tính cả thời gian dùng bữa, chỉ có nửa canh giờ.
Các học sinh ở đây, đại đa số đều là giải quyết cơm trưa ở nhà ăn, không quản có ăn ngon hay không chỉ cần có thể giải quyết ấm no là được, còn cũng có một số được người trong nhà đưa cơm tới, người trở về nhà ăn cơm giống Tề Loan đã ít lại càng thêm ít.
Mỗi lần hắn đi qua đi lại đều cực kỳ vội vàng, nhưng dù vậy Tề Loan cũng không đồng ý với đề nghị của Vân Nhược Dư: “Mấy hôm nay trời càng nóng tại sao lại cố ý đi một chuyến? Vạn nhất bị cảm nắng thì phải làm sao? Trên đường đi ta chỉ cần nhanh hơn chút là có thể đuổi kịp.”
“Chỉ là……”
“Không có chỉ là gì hết, nàng cứ ở trong nhà nghỉ ngơi, gần đây thời tiết nóng bức nàng tuyệt đối không được chạy loạn không cẩn thận bị cảm nắng. Nếu muốn mua cái gì, liền phân phó Lộc Trúc và Ngân Điệp đi mua các nàng ấy không sợ nắng.” Tề Loan phân phó xong, liền vội vội vàng đi xa.
Lộc Trúc và Ngân Điệp tránh ở chỗ tối nghe thế có chút dở khóc dở cười.
Hoá ra công chúa sẽ bị cảm nắng, các nàng thì không?
Sự thiên vị này của Tề tướng quân cũng lợi hại.
Bởi vì Tề Loan không đồng ý Vân Nhược Dư chỉ có thể tạm thời gạt bỏ tâm tư, qua Đoan Ngọ thời tiết ngày càng nóng nàng ngồi ở trong nhà, chỗ nào cũng không được đi, nhưng tính tình nàng lại không chịu ngồi yên.
Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, lại bắt đầu đánh chủ ý lên mấy cái túi thơm, Vân Nhược Dư vừa biết Tề Loan lừa nàng cái gì cũng không rảnh lo liền chạy đi tìm Tề Loan.
Vẫn là Lộc Trúc cùng Ngân Điệp linh hoạt, đem những túi thơm cùng Tú Tuyến đó thu lại toàn bộ.
Bởi vì chuyện này, tự đáy lòng Vân Nhược Dư lại cảm kích các nàng hoàn toàn đánh mất ý niệm muốn tiễn các nàng đi.
Lộc Trúc và Ngân Điệp nhờ họa được phúc, rốt cuộc cũng gạt bỏ được nguy cơ.
Bây giờ Đoan Ngọ đã qua, những túi thơm đó cũng không có người mua, nói đến cùng mọi người đều mua theo dịp.
Lộc Trúc và Ngân Điệp thấy Vân Nhược Dư phát sầu, liền đề nghị làm một ít túi tiền xinh đẹp, hiện tại ngày mùa hè nắng hè chói chang, các cô nương sẽ làm váy mới xinh đẹp đương nhiên cũng tích một túi tiền đẹp tương xứng.
“Có thể được không?” Vân Nhược Dư có chút không tin hỏi: “Thật sự sẽ có người sẽ vì một kiện váy mua một túi tiền tương xứng sao?”
“Đương nhiên có.”
“Có.”
Lộc Trúc và Ngân Điệp đồng thời mở miệng nói vô cùng chắc chắn, đây cũng không phải do các nàng tự phán đoán, mà là các nàng chính mắt nhìn thấy trưởng công chúa và Nhị công chúa đều như thế, ngay cả chủ tử các nàng là Ngũ công chúa cũng không ngoại lệ.
Ngũ công chúa không chỉ có túi tiền tương xứng, còn chọn từng chiếc quạt tròn khác nhau với từng kiện váy.
Không chỉ thế gia quý nữ cùng cô nương nhà có tiền đều thế, phàm là có thể không ai mà không muốn.
“Dựa theo lời các ngươi nói vậy những người tới mua túi đều là các cô nương nhà có tiền, nhưng cô nương nhà có tiền sẽ nhìn trúng túi tiền của chúng ta sao?” Vân Nhược Dư nhìn túi thơm trước mặt, nhớ tới những chuyện xảy ra lúc trước trong lòng thật sự rất khó chịu.
Vốn dĩ nàng cũng tin tưởng tràn đầy, ai ngờ lại nháo ra một đống chuyện lớn như vậy.
“Phu nhân đừng quá coi thường bản thân, mỗi túi tiền đều thêu hoa tinh xảo như thế sao có thể khó coi?” Hai người Lộc Trúc và Ngân Điệp tận lực khen Vân Nhược Dư.
“Lúc trước không phải phu quân đã nói lang quân còn mua cho người sợi tơ thêu rất quý giá sao? Không bằng liền dùng sợi tơ kia làm một ít túi tiền xinh đẹp mang tới thêu phường gửi bán?” Lộc Trúc bắt đầu đưa ra chủ ý với Vân Nhược Dư, các nàng biết rõ tính tình Vân Nhược Dư biết nàng nhất định sẽ không từ bỏ cơ hội kiếm bạc.
Nên đã sớm tìm được đối sách thật tốt.
“Mang tới thêu phường gửi bán vừa có thể tiết kiệm được tiền thuê quầy hàng, huống hồ đưa đến thêu phường bán còn có thể định được giá cao hơn……”
Lộc Trúc và Ngân Điệp nói rất có lý, Vân Nhược Dư liền bị các hai người thuyết phục, không còn đề cập đến chuyện đi ra ngoài thuê quầy bán nữa.
Bắt đầu suy nghĩ đa dạng các họa tiết thêu trên túi tiền.
Hai người các nàng khuyên được chủ tử cuối cùng cũng cõ thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, thời tiết ngày càng nóng không thể mặc kệ để công chúa ra ngoài được……
Bên này công chúa điện hạ bắt đầu ra cách mới kiếm tiền, mà bên kia, Tề đại tướng quân ở thư viện vẫn không cách nào thích ứng được.
Qua mấy ngày sinh hoạt ở thư viện Tề Loan mỗi ngày đều đi sớm về trễ, không chỉ phải đối mặt với một đám mọt sách đầu óc không tốt còn bị bắt phải làm bài.
Về phần đám mọt sách trong thư viện hắn căn bản không để trong lòng, bất quá chỉ là vài câu nghị luận không đau không ngứa, mọt sách trong mắt hắn cùng lắm chỉ là thư sinh ngốc không hiểu chuyện, hắn cũng lười so đo với bọn họ.
Nhưng trở lại trong phủ đối mặt với Vân Nhược Dư mọi chuyện sẽ không còn dơn giản như vậy.
Vân Nhược Dư không chỉ bồi hắn đọc sách, còn sẽ nhìn chằm chằm hắn viết bài!
Chỉ có trời mới biết được Tề Loan đã bao lâu không trải qua những ngày tháng như vậy, chuyện hắn bị thân mẫu nhìn chằm chằm đọc sách viết chữ đã là chuyện của mười mấy năm trước?
Chỉ là nương nhà mình còn có thể tùy ý lừa gạt, hắn không đọc sách còn có thể chạy. Nhưng còn Vân Nhược Dư thì biết lừa gạt thế nào?
Hắn không muốn đọc sách ngay cả chạy cũng không được.
Mỗi lần đối mặt với Vân Nhược Dư thời điểm, Tề Loan cơ bản chỉ biết chấp nhận số phận.
Mỗi ngày chạng vạng Tề Loan trở về nhà, thân mang theo ánh hoàng hôn cùng cơ thể đầy mỏi mệt hồi phủ, không chỉ có đống văn chương đó làm cho tâm phù khí táo*, mà đối mặt với công khóa( bài tập) càng đau đầu không thôi.
(Tâm phù khí táo: nghĩa là trái tim nóng nảy, có ý chỉ tính khí bộp chộp, nóng nảy.)
Công khóa ngày hôm nay càng dẫn chiến—— cái nhìn bất đồng của quan văn cùng võ quan.
Này phu tử Thanh An thư viện thật sự không sợ học sinh đánh lên sao?
Hay là nói phu tử Thanh An thư viện này, căn bản liền không nghĩ tới tình huống học sinh sẽ đánh lên?
Dù sao Tề Loan nhìn đầu đề này một chữ cũng không muốn viết.
Vân Nhược Dư đã nói muốn cùng Tề Loan đọc sách, hơn nữa nói được thì làm được, mỗi khi hắn đọc sách, làm công khóa nàng đều ngồi bên cạnh.
Trong thư phòng chỉ có một án thư hai người dùng chung một cái, ghế dựa cũng đặt chung một chỗ có vẻ thân mật khăng khít.
Trên đầu án thư chất đầy thư tịch và giấy trắng, một người sử dụng thì vừa vặn, hai người cùng nhau thì nhìn có vẻ hơi chen chúc.
Mỗi một lần Vân Nhược Dư tới gần Tề Loan đều sẽ có chút hoảng hốt, hắn cảm thấy nàng quá thân cận, muốn bảo nàng cách xa mình một chút nhưng mỗi một lần lời nói đến bên miệng đều không cách nào nói ra được, không phải hỏi nàng có mệt hay không thì lại hỏi nàng khát hay không.
Chưa bao giờ nói được vấn đề mình muốn.
Cứ như vậy trải qua mấy ngày, Tề Loan cũng đã tạo thành thói quen cam chịu khoảng cách của hai chiếc ghế dựa, thậm chí còn cảm thấy án thư này rất vừa vặn.
Chỉ là thói quen này không mấy qua ngày, La Sát liền thừa dịp Vân Nhược Dư đi tới phòng bếp, lén lút nâng một án thư nhỏ đưa đến thư phòng.
Tề Loan nhìn án thư kia, chỉ cảm thấy thật chướng mắt: “Ngươi làm gì vậy hả?”
“Tướng quân, thuộc hạ biết ngài đã nhiều ngày không quen, cho nên cố ý đưa một án thư tới đây. Đây là do thuộc hạ suốt đêm tìm thợ thủ công làm, vì không để bị công chúa nhìn ra, thuộc hạ còn cố ý nói thợ thủ công làm cũ đi ngài thấy thế nào?”
Tề Loan nhìn La Sát tự cho là thông minh, ngây ngốc nửa ngày cũng không nói ra một lời, còn cố ý nói thợ thủ công làm cũ đi?
Sao La Sát lại có thể làm như vậy?
“Lúc đó ngài chỉ cần nói với công chúa điện hạ tìm được trong kho.”
Tề Loan: “……”
Còn biết lấy cớ rất tốt?
Cuối cùng, Tề Loan vẫn không phản ứng lại La Sát, án thư đã được làm tốt kia cũng bị bắt đem trở về.
La Sát vốn có ý lấy công chuộc tội, không biết chọc lung tung chỗ nào mà cảm thấy tướng quân lại càng tức giận?
La Sát vô cùng sầu não.
Lúc này Vân Nhược Dư ngồi bên cạnh Tề Loan, an tĩnh sao chép thư tịch, tuy nàng nói muốn để Tề Loan chép nhưng không thật sự bắt hắn phải làm, hơn nữa có nhiều lúc nàng càng cảm thấy đau lòng cho Tề Loan.
Trong thư phòng cực kỳ an tĩnh, đầu ngón tay Tề Loan nhéo một trang sách hồi lâu cũng không lật qua, hắn một tay chống đầu ghé mắt nhìn về phía Vân Nhược Dư.
Nàng đoan chính ngồi một bên nghiêm túc cầm bút.
Tề Loan nhận ra được chữ viết của Vân Nhược Dư, chữ của nàng tươi mát phiêu dật, từng nét bút đều có phong thái, phi thường xinh đẹp.
Hắn lại chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ Vân Nhược Dư viết chữ, Tề Loan nhìn nàng suy nghĩ lại bay đi thật xa.
Hai người bọn họ định ra hôn ước từ năm Vân Nhược Dư mười bốn tuổi, năm ấy nàng còn chưa cập kê, ở trong mắt Tề Loan chính là tiểu cô nương còn chưa trưởng thành.
Tuy trong lòng có chút không ổn, lại hiểu được hôn nhân đại sự là theo lệnh của cha mẹ lời người mai mối.
Thuận Đế đích thân hạ thánh chỉ tứ hôn, hôn phối là Ngũ công chúa Vân Nhược Dư, với Trấn Bắc Hầu phủ mà nói là vinh quang vô hạn, sau lưng việc hôn nhân này có gút mắt liên lụy như thế nào, Tề Loan cũng không miệt mài truy đuổi chỉ là từ một khắc định ra hôn ước liền bắt đầu.
Hắn không có quyền để lựa chọn, suốt cuộc đời hắn chỉ có thể ở bên một người là Vân Nhược Dư.
Chưa nói tới việc hắn còn chưa đính hôn, dù cho có người trong lòng cũng chỉ có thể từ bỏ, không vì lý do gì cả.
Sau khi định ra hôn ước, Thuận Đế vốn định cho hai người gặp mặt một lần nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân trời xui đất khiến rốt cuộc vãn không có cơ hội.
Mấy ngày Tết, hắn luôn quay lại rất vội vàng.
Ngẫu nhiên rảnh rỗi hồi kinh, Vân Nhược Dư không phải bị bệnh thì cũng đang du ngoạn ở hành cung, hai người cứ thế bỏ lỡ cơ hội không gặp được mặt nhau.
Cho nên Vân Nhược Dư chưa bao giờ gặp qua Tề Loan.
Vì nhớ đến thân phận vị hôn phu của Vĩnh An công chúa vị, thượng nguyên, Đoan Dương, ngày hội trung thu, Tề Loan cũng có thể nhận được thư từ và quà tặng của Vân Nhược Dư.
Nàng sẽ viết những chuyện gần đây nhìn thấy nghe thấy, sẽ hỏi hắn những ngày gần đây nhưng có chuyện gì phiền lòng không.
Tuy chỉ dò hỏi theo phép, nhưng tiểu công chúa luôn viết những lời chúc phúc không chút cẩn thả.
Chữ viết xinh đẹp hiện trên giấy, có vẻ như cảnh đẹp ý vui.
Đó chính là ký ức cùng ấn tượng của Tề Loan đối với Vân Nhược Dư.
Lúc ấy Tề Loan cảm thấy tuy việc hôn nhân này có chút xấu hổ, nhưng hắn cũng không chán ghét vị hôn thê của mình.
Tề Loan nhìn Vân Nhược Dư trong lòng có chút cảm khái, nàng là ấu nữ đế hậu, trên có cha mẹ đau sủng, dưới có huynh tỷ quan tâm, nói là vạn thiên sủng ái tại một thân cũng không quá.
Nhưng nàng chưa từng vì thế mà dưỡng thành tính tình kiêu căng, ngược lại tâm địa thiện lương, thiện giải nhân ý, Tề Loan vĩnh viễn đều nhớ rõ mỗi lần Vân Nhược Dư viết thư cho hắn ở cuối cùng sẽ có thêm một câu mong ước hắn và tất cả tướng sĩ bình an.
Không có ngoại lệ, chưa bao giờ bỏ qua.
Tuy nàng không biết chiến trường tàn khốc, cũng hiểu được Tề Loan cùng tướng sĩ biên quan phải trả giá ra sao. Nhưng có một lần nàng biết được biên quan gặp phải tai ương, lần đầu tiên không vì bất kỳ ngày lễ nào Vân Nhược Dư viết thư cho hắn, một phong thư rất dày khiến Tề Loan rất nghi hoặc.
Lúc sau mở ra mới biết được, bên trong chính là mấy vạn lượng ngân phiếu.
Làm Tề Loan dở khóc dở cười.
Kinh ngạc qua đi là tràn đầy cảm động.
Cô nương như vậy, vốn nên có một đường trôi chảy bình an vượt qua quãng đời còn lại, nếu không phải bởi vì hắn cũng sẽ không xảy ra tai họa bất ngờ.
Trong lòng Tề Loan áy náy trầm mặc nhìn cầm sách, hồi lâu không nói chuyện.
“Vì sao phu quân nhìn ta như vậy?” Có lẽ bởi vì ánh mắt Tề Loan quá mức chuyên chú, khiến Vân Nhược Dư nhận ra, nàng gác bút xuống dò hỏi.
Tề Loan nhẹ nhàng lắc đầu, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Chỉ là cảm thấy chữ nương tử viết rất đẹp.”
Vân Nhược Dư nghe thấy Tề Loan khen mình, trong lòng đương nhiên rất vui sướng, nàng lấy một tờ giấy trắng viết tên Tề Loan lên đó.
Hỏi hắn ba chữ này, chữ nào đẹp mắt hơn.
Mới đầu Tề Loan cũng không biết nàng muốn viết gì, đợi nhìn ba chữ “Tề Quân Đàn” trên giấy, chỉ cảm thấy từng nét bút dường dường như đã khắc trong lòng hắn.
Chữ nào đẹp?
Kỳ thật, đều đẹp.
Vân Nhược Dư không phải chưa từng viết tên của hắn, chỉ là lúc trước trên phong thư đều viết là Tề Loan, giấy viết bên trong cũng chỉ gọi là Tề tướng quân.
Nàng chưa bao giờ tên tự của hắn, nhưng từng nét bút này viết xuống lại không hề có chút xa lạ.
Tuy Tề Loan biết hiện giờ ký ức của Vân Nhược Dư không được đầy đủ, căn bản không biết thân phận của mình là gì, xem hắn là người mà mình phán đoán chỉ là tên này là của hắn.
Tề Quân Đàn cũng là hắn.
Chỉ là điểm này, khiến cho Tề Loan khó có thể phân chia được hoàn toàn.
“Đều đẹp.” Tề Loan nghiêm túc mở miệng, không hề có suy nghĩ lừa gạt nàng: “Nương tử viết chữ, vốn là rất đẹp.”
Vân Nhược Dư nghe vậy càng vui vẻ, liền đem bút trong tay đưa cho Tề Loan, thuận tiện dịch tờ giấy qua nhìn hắn chờ mong.
Tề Loan không rõ nguyên do, nghi hoặc nói: “Như, như thế nào?”
Bỗng nhiên đưa bút cho hắn là có ý gì? Bảo hắn tự viết tên của mình sao?
Sau đó hai người so xem chữ của ai đẹp mắt hơn hay sap?
Cái này có gì để so sánh? Chữ viết hai người bọn họ căn bản không giống nhau, sao có thể đưa ra tiêu chuẩn để bình phẩm được nếu là hắn so quá khứ với Vân Nhược Dư? Nàng có thể không cao hứng hay không?
Tuy rằng Tề Loan cảm thấy có chút không thể hiểu được, nhưng không muốn để Vân Nhược Dư thất vọng, vẫn là cố nén lo lắng viết xuống tên của mình ở ngay bên cạnh chữ của Vân Nhược Dư.
Hai cái tên đặt cùng một chỗ, nhìn thế nào cũng không giống nhau.
“Nương tử, ta cảm thấy chữ của nàng viết vẫn đẹp hơn.” Tề Loan khen nói một câu rất giống khen.
Vân Nhược Dư: “……”
Nàng nhìn hai cái tên đặt song song, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt, phu quân hình như hiểu được ý của nàng? Lại giống như không hiểu?
Nếu hiểu được……
Sao lại có thể viết tên của mình?
Nếu không hiểu……
Sao lại biết viết tên xuống mà không phải là thứ gì khác?
Tề Loan tiếp xúc với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Vân Nhược Dư, có chút không biết làm sao: “Nương tử, vì sao nàng lại nhìn ta như vậy?”
Mặt Vân Nhược Dư không có biểu cảm gì lắc đầu, đem tờ giấy từ trước mặt Tề Loan lấy đi: “Không có gì, công khóa hôm nay chàng vẫn chưa làm xong phải không? Chàng vẫn nên viết cho tốt đi.”
Tề Loan không biết vì sao Vân Nhược Dư bỗng nhiên thay đổi, hắn nhìn tờ giấy kia bỗng nhiên hiểu được, chẳng lẽ Vân Nhược Dư đưa cho hắn là muốn hắn viết tên cho nàng?
Là ý này sao?
“Nương tử, mới vừa rồi……”
“Vừa rồi không có gì cả, chàng mau chóng viết công khóa đi.” Vân Nhược Dư nhàn nhạt nói, trong lòng không biết có cảm giác gì chỉ là cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Có đôi khi nàng cảm thấy phu quân thực thông minh.
Có đôi khi lại cảm thấy, hắn là khối gỗ không biết gì.
Chẳng lẽ muốn nàng phải nói rõ ra sao?
“Không phải nương tử, nàng nghe ta nói, ta biết vì sao nàng muốn đưa tờ giấy này cho ta.” Tề Loan nghiêm túc mở miệng.
Hơn nữa hắn còn gấp không chờ nổi đoạt lấy tờ giấy trong tay Vân Nhược Dư, nhúng mực, không chút do dự viết xuống tên Vân Nhược Dư.
Chỉ là họ Vân là quốc họ, Tề Loan không thể quang minh chính đại viết ra nên chỉ có thể viết hai chữ A Dư.
Hắn vô cùng tin tưởng viết xuống, vì thế, ba cái tên đặt chung một chỗ nhìn thế nào cũng có hơi không thích hợp.
Tề Loan hình như cũng đã phát hiện ra.
Lúc trước Vân Nhược Dư nói chuyện rút ra một tờ giấy mới, lần này lại là A Dư cùng Quân Đàn.
Hai tên đối xứng, cảnh đẹp ý vui.
Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy cảm xúc vụn vặn lúc đầu không đáng kể, dần dần được vuốt phẳng, chỉ là hai cái tên vô cùng đơn giản lại khiến cho tâm tình của nàng tốt hơn nhiều.
Vân Nhược Dư bình tình cầm tờ giấy viết tên hai người bọn họ cẩn thận cất đi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Phu quân, chàng nên viết công khóa.”
Tề Loan đầy mong chờ Vân Nhược Dư khích lệ: “……”
Sao lại phải viết công khóa?
Đây rốt cuộc là cao hứng hay là không cao hứng? Vì sao lúc không cao hứng bắt hắn viết công khóa, lúc này đã cao hứng vẫn bắt hắn phải viết?
Tóm lại cao hứng hay không hắn đều phải viết có phải không?!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");