Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nhược Dư từ sau khi đi một lần tới thư viện, đã biết được thời gian nghỉ ngơi ăn trưa ở Thanh An thư viện chỉ có nửa canh giờ, nàng đã bắt đầu để tâm tới chuyện này.
Nàng không muốn Tề Loan bôn ba qua lại, liền quyết định cơm trưa nàng sẽ đưa từ trong phủ tới.
Chỉ là Vân Nhược Dư còn không nghĩ phải nói như thế nào để thuyết phục Tề Loan, Thanh An thư viện đã nghênh đón ngày nghỉ mỗi tuần một lần.
Sau khi Tề Loan biết được tin tức này, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Việc học ở Thanh sơn thư viện thật sự rất nặng, tuy ngay từ đầu hắn bị bắt nhập học nhưng vẫn dính đến tình cảnh hiện giờ.
Tề Loan biết được đã không còn cách nào thay đổi, hắn không chỉ phải đến thư viện đọc sách, còn phải đi tham gia kỳ thi mùa thu.
Hắn không muốn quá mức mất mặt, liền bắt đầu dốc lòng học tập lên, nghĩ thầm liền tính kỳ thi mùa thu thi rớt, cũng không thể thi rớt quá mức khó coi.
Tề Loan đương tướng quân thời điểm chưa bao giờ thua quá, không đạo lý hiện giờ muốn đi thi khoa cử, còn có thể chiết ở nửa đường thượng.
Nội tâm hiếu thắng vừa xuất hiện, thái độ Tề Loan cũng có thay đổi.
Vân Nhược Dư cũng nhạy bén phát hiện hắn thay đổi, trong lòng lại vừa thỏa mãn vừa đau lòng.
Bồi Tề Loan viết xong công khóa, sau khi trở về lại bắt đầu đếm số bạc trong hộp nhỏ của mình.
Bên trong hộp nhỏ của Vân Nhược Dư, tuy rằng còn rất nhiều bạc nhưng đa số là bạc không thể đụng vào.
Có một ít là muốn tích cóp cho người khác, có một ít là chuẩn bị cho Tề Loan.
Vân Nhược Dư tính quên mất phần của mình, bên ngoài xuất hiện tiếng sấm sét khiến nàng sợ hãi, không đợi nàng phục hồi lại tinh thần bên ngoài đã bắt đầu mưa.
Ngày hè ở Kim Lăng thường xuyên có mưa, kỳ thật Vân Nhược Dư đã sớm quen chỉ là lúc này nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác cũng không biết nhà của nàng ở nông thôn đã tu sửa thế nào.
Chuyện này trong lòng Vân Nhược Dư vẫn luôn nhớ, nhưng bởi vì những chuyện gần đây xảy ra quá nhiều, nàng cũng không tìm được cơ hội thích hợp nhắc tới, bây giờ nghe tiếng mưa gió bên ngoài trong lòng nàng rất để ý, suy tư chốc lát liền chạy đi tìm Tề Loan.
Lúc này Tề Loan đã đi ngủ, nghe được tiếng đập cửa cũng không quá để ý, mơ mơ màng màng hỏi là ai.
“Phu quân, là ta, chàng đã ngủ rồi sao?” Tiếng của Vân Nhược Dư ở bên ngoài vang lên.
Tề Loan nháy mắt liền tỉnh táo, nói Vân Nhược Dư chờ hắn một lát. Vội vàng lấy áo khoác, vừa đi vừa mặc vào, mở cửa phòng ngủ: “Nương tử, sao nàng lại tới đây?”
Vân Nhược Dư nhìn bộ dạng Tề Loan xiêm y chỉnh tề, trong lòng có chút kỳ quái, bọn họ là phu thê, chẳng lẽ còn muốn tị hiềm sao?
Tuy rằng Vân Nhược Dư trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói mình có chuyện muốn nói với hắn.
Tề Loan chỉ nghĩ Vân Nhược Dư có việc việc gấp, tránh người để nàng vào phòng: “Có chuyện gì sao?”
“Phu quân ngày mai chàng được nghỉ phải không?”
Tề Loan tùy ý gật đầu, tuy trên mặt hắn không thể hiện ra nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu kích động, chỉ có trời mới biết hắn đã đợi ngày nghỉ này bao lâu, Tề Loan nghĩ đây khiêm tốn nói: “Nương tử a… Ngày mai, ta có thể dậy lúc canh năm được không?”
Mỗi ngày phải dậy lúc canh bốn, thật sự rất khó chịu.
Trên người hắn còn có thương tích, vẫn là một người bị thương.
Ngày xưa thượng triều, cũng không phải dậy sớm như vậy những ngày phải dậy lúc canh bốn, ngay cả gà gáy sớm cũng không bằng hắn.
Trong lòng Tề Loan oán giận, ngoài miệng lại không dám nói, chỉ chờ mong nhìn Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư nhẹ nhàng cười cười đáp ứng, còn không chờ Tề Loan cao hứng, liền hỏi ngày mai hắn có chuyện khác hay không: “Phu quân ngày mai có rảnh không? Có đồng học mời đi du ngoạn hay không?”
Tề Loan nghe đến đây, chỉ cảm thấy còn rất khó tưởng tượng, nếu không phải hắn biết được bây giờ ký ức của Vân Nhược Dư đã mất, nói không chừng còn cho rằng công chúa điện hạ phân phó ám vệ tìm hiểu tin tức.
Nhóm thư sinh ở lớp dúng là có mời hắn đi du ngoạn, chẳng qua Tề Loan cự tuyệt, hắn thật vất vả mới có một ngày nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi không được sao?
Làm sao lại muốn đi du ngoạn cùng một đám mọt sách kia?
Cùng nhau ngâm thơ câu đối, ngắm hoa vẽ tranh?
Tề Loan nghĩ cũng biết có bao nhiêu không thú vị, hắn điên rồi mới đi.
“Không có.” Tề Loan ngữ khí bình tĩnh nói: “Ta cùng bọn họ đều không quá quen thuộc.”
Hắn thấy Vân Nhược Dư truy vấn, còn tưởng nàng có việc gì gấp, liền mở miệng dò hỏi.
Vân Nhược Dư nghe thấy Tề Loan nói như vậy, cũng yên lòng, nói cho Tề Loan biết mình muốn về nhà xem: “Lúc trước không phải nhờ thợ thủ công đi tu sửa phòng ốc sao? Bây giờ cũng đã lâu, ta cũng không biết thợ thủ công tu sửa như thế nào, cho nên muốn qua nhìn xem.”
Về nhà xem?
Vân Nhược Dư là phải về cung sao?
Tề Loan sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại “nhà” Vân Nhược Dư nói hẳn là nhà tranh ở nông thôn kia, ở trong trí nhớ của nàng, đã bị mưa to làm sụp.
Về phần căn nhà đã tu sửa, Tề Loan nhớ tới hắn đã bỏ biết bao nhiêu bạc ra để sửa, kỳ thật trước đó không lâu nhà ở đã tu sửa tốt chuyện này hắn có biết.
La Sát tự mình đi nghiệm thu, trở về nói với hắn thợ thủ công tay nghề không tồi, còn hỏi hắn khi nào có rảnh đi xem.
Tề Loan đương nhiên là không rảnh đi xem. Hắn thấy Vân Nhược Dư vẫn chưa nhắc tới, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, cũng không chủ động nhắc nhở, chỉ ngóng trông Vân Nhược Dư quên chuyện này đi mới tốt.
Lần này nàng nhắc tới, Tề Loan cũng chỉ có thể làm bộ vừa mới nhớ tới đáp lại: “Nương tử không cần lo lắng, kỳ thật phòng ốc đã tu sửa tốt, bất quá là chuyện mấy ngày gần đây ta đã nhiều ngày vội vàng đọc sách, liền quên mất chuyện này chưa kịp nói cho nàng biết.”
“Thật sự?” Vân Nhược Dư vốn dĩ chỉ muốn tới đây hỏi một chút, cũng không ôm hy vọng gì, nghe thấy tin tức này quả thực cao hứng vô cùng: “Chúng ta ngày mai đi xem có được không?”
“Ngày mai?” Trong lòng Tề Loan có chút lo lắng, trời nóng như vậy cứ thế đi ra ngoài có thể bị cảm nắng hay không?
Ở trong trí nhớ của hắn, thân thể Vân Nhược Dư có vẻ hơi yếu?
Lúc trước hắn hồi kinh, cũng rất ít khi nhìn thấy Vân Nhược Dư không phải bị bệnh chính là đi hành cung, Tề Loan chỉ nghĩ thân thể nàng có chút yếu.
Bây giờ nhìn thấy người, bởi vì quan hệ trước đó nên thường xuyên lo lắng nàng có đau đầu khó chịu gì không.
“Gần đây trời quá nóng, bằng không chờ thời tiết mát mẻ hơn chúng ta lại đi?” Tề Loan mở miệng thương lượng với Vân Nhược Dư.
Nhưng Vân Nhược Dư lại không đồng ý, liều mạng bác bỏ Tề Loan: “Ngày mai chúng ta ra cửa từ sớm, buổi tối muộn một chút lại trở về sẽ không nóng.”
“Chỉ là……”
“Phu quân, ta muốn nhìn thấy ngay, muốn đi xem ngay, không được sao?” Vân Nhược Dư thấy Tề Loan không đồng ý, liền tiến lên kéo tay hắn đong đưa, từng chút từng chút khiến Tề Loan đều cảm thấy tinh thần hoảng hốt.
Trước khi Tề Loan và Vân Nhược Dư cùng nhau đi tới nhà tranh ở ngoại thành, hắn còn không có phản ứng lại bản thân mình rốt cuộc bị mê hoặc thế nào.
Tối hôm qua rốt cuộc Vân Nhược Dư đã nói cái gì, thật sự Tề Loan cũng không nhớ rõ.
Ngay từ đầu hắn rõ ràng đã cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt đến vô cùng có đạo lý, chỉ là cự tuyệt đến cuối cùng, cảm xúc Vân Nhược Dư có chút mất mát chọc đến mức Tề Loan không đành lòng, hắn chỉ cảm thấy nếu hắn không đáp ứng tiểu công chúa sẽ khóc mất.
Không sai, Tề Loan nói với bản thân, hắn chỉ không muốn làm Vân Nhược Dư khóc mà thôi.
Dỗ người quá phiền toái!
Tề Loan còn tiếp tục tẩy não cho mình, Vân Nhược Dư cũng đã gấp không chờ nổi chạy vào sân, xem căn nhà đã được tu sửa rực rỡ.
Tề Loan đứng bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng từ cao hứng phấn chấn đến mặt đầy mặt nghi hoặc, cuối cùng bắt đầu nhìn chằm chằm tòa nhà phát ngốc, trong lòng Tề Loan có hồi chuông cảnh báo vang lên, có hơi lo lắng hỏi: “… Nương tử, nàng đang nhìn cái gì?”
Chẳng lẽ phát hiện ra vấn đề gì?
Hắn đã tận lực chọn người mua nhà ở, còn có thể có vấn đề gì sao?
“Phu quân, phòng ở lúc trước của chúng ta hình như không có lớn như vậy.”
“Phải không?” Tề Loan nghe được lời này, cuối cùng thả lỏng một hơi, lúc trước hắn nhìn hấy sắc mặt Vân Nhược Dư, còn cho rằng nàng muốn nói phòng ở của bọn họ không phải ở chỗ này……
“Còn không phải sao, lúc trước phòng ở có hơi nhỏ, ta nghĩ vốn muốn mời thợ thủ công tu sửa, chi bằng đơn giản xây dựng lại nhà này…… Nhà ở cũng có thể kiên cố hơn.” Tề Loan nói lý do đều rát tốt, Vân Nhược Dư nghe thấy trong lòng cũng cảm thấy cao hứng.
Nàng cao hứng Tề Loan đặt chuyện này ở trong lòng, cũng thật cao hứng Tề Loan không bị phú quý làm hoa mắt.
Biết nơi nào mới là nhà của bọn họ.
Vân Nhược Dư nghe được lời giải thích, cũng không hề rối rắm gì nữa, đi vào bên trong nhìn khắp nơi, phát hiện bên trong còn thông gió, có chút bàn ghế, còn nước sơn tô mới, đang chờ phơi khô và bớt mùi.
Cũng không có ai ở gần đây.
Vân Nhược Dư càng xem càng cảm thấy vừa lòng: “Phu quân, chờ đến khi nước sơn đó tan mùi đi chúng ta liền dọn về đây.”
Tề Loan vẫn luôn đi theo bên người Vân Nhược Dư, còn cảm thấy may mắn bản thân cơ trí, lúc này nghe Vân Nhược Dư nói, trực tiếp ngây ngẩn cả người: “Sao?”
Dọn về đây ở?
Vân Nhược Dư dọn về đây, không phải như hắn nghĩ muốn ở luôn ở đây đúng không?
“Chúng ta bây giờ không phải đang rất tốt sao, vì sao lại bông nhiên muốn dọn về đây?”
“Nhà của chúng ta tốt như vậy, vì sao nhất định lại phải nương nhờ trong nhà người khác?” Vân Nhược Dư vô cùng nghiêm túc hỏi laij, nàng vòng quanh nhà một vòng, chỉ cảm thấy nơi nào cũng tốt, tuy rằng nơi này không lớn, so với toàn nhà hiện tại đang ở khác nhau như trời với đất.
Nhưng thật sự không kém, tổng cộng có ba gian nhà ở còn có một sân riêng, Vân Nhược Dư cực kỳ vừa lòng.
Tề Loan nhìn bộ dáng kia của nàng, chỉ cảm thấy đây là vác đá đập vào chân mình, hắn thật sử nói La Sát chọn mua nhà ở tốt nhất, cũng nói La Sát giám sát thợ thủ công tu sửa cho tốt, nhưng hắn chỉ để phòng ngừa chu đáo tránh cho sau này Vân Nhược Dư nhớ tới, mới chuẩn bị.
Nhưng lúc đó Tề Loan chuẩn bị thật sự không nghĩ tới bản thân hắn sẽ phải ở lại chỗ này.
Nơi này cách Kim Lăng thành hai mươi dặm, cưỡi ngựa phải gần một canh giờ, ngồi xe ngựa lại càng xa hơn, hắn ở nơi này buổi sáng nhất định sẽ đến thư viện trễ?
Tề Loan nghĩ ngợi, chỉ cảm thấy có chút không thể hiểu được, hắn sao đang êm đẹp bắt đầu suy nghĩ vì chuyện này có thể đến trễ thư viện hay không?
Chẳng lẽ không nên nghĩ cách thuyết phục Vân Nhược Dư từ bỏ này ý niệm sao?
“Nương tử, nhà ở này tạm thời không thể ở được……”
“Ta biết, cho nên không phải ta nói chờ mùi nước sơn đó tan đi, chúng ta lại dọn về ở.” Vân Nhược Dư cũng không nghĩ dọn tới đây lúc bấy giờ.
Tề Loan: “……”
Hắn vì sao lại phải dọn tới đây? Hắn không hề muốn chút nào.
Tác giả có chuyện nói:
Tướng quân mỗi ngày nỗ lực đào hố cho mình ~ đào hố to!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");