Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nhược Dư nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng Tề Loan, chậm chạp đi về phía trước hành lễ với Nguyễn thị và Tề Nhân: “Bà bà, trưởng tẩu.”
Tề Loan đứng một bên, nội tâm vẫn có chút nghi ngờ, vì sao nhận thức của nàng đã thay đổi, vẫn có thể xem tỷ tỷ hắn là trưởng tẩu?
Đây rốt cuộc là nhận thức tùy tiện gì.
Nguyễn thị hướng về phía Vân Nhược Dư gật đầu, quan tâm hỏi nàng thế nào.
Vân Nhược Dư có chút thụ sủng nhược kinh gật đầu, vội nói mình không có việc gì: “Bà bà cùng trưởng tẩu sao hôm nay lại có rảnh tới đây?”
Còn dùng lời lẽ tốt như vậy, thực sự làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Ta và mẫu thân tới đây thăm ngươi.” Tề Nhân mở miệng, chỉ là nàng ấy vừa nói xong, sắc mặt Vân Nhược Dư liền trở nên có chút kỳ quái.
Khiến cho Tề Nhân không hiểu được, trộm hỏi Tề Loan, dùng ánh mắt dò hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Tề Loan theo bản năng sờ mũi, chuyện gì xảy ra, còn không phải là tất cả chạy về vị trí ban đầu sao.
Vân Nhược Dư đỡ tay Nguyễn thị đi về phía trước, Tề Nhân đi chậm một bước, nghe Tề Loan giải thích mọi chuyện: “Ác bà bà và tẩu tử khắc nghiệt?”
Tề Loan bình tĩnh gật đầu.
Mọi chuyện so với trước kia còn rắc rối hơn, bây giờ còn có thêm cả chuyện sinh hài tử.
Nhưng chuyện này Tề Loan không biết nên mở miệng thế nào: “Hôm nay sao tỷ lại mang cả tiểu chất nhi tới đây?”
Đây không phải đang nhắc nhở Vân Nhược Dư sao?
Trong lòng Tề Loan vô cùng bực bội, lát nữa mấy người rời đi, để lại mình hắn biết phải làm sao?
Tề Nhân không quan tâm, nàng ấy chỉ đắm chìm bên trong mấy chữ tẩu tử khắc nghiệt, nàng ấy rốt cuộc giống tẩu tử chỗ nào? Lại còn là cái loại khắc nghiệt đó nữa?
Xem như ở Phong gia, bọn tiểu bối cũng chưa bao giờ nói mình khắc nghiệt.
Đoàn người ở ngồi chính sảnh, Vân Nhược Dư quy củ đứng bên người Nguyễn thị, bưng trà rót nước, hầu hạ thoả đáng, Nguyễn thị nhẹ nhàng gật đầu ý bảo Vân Nhược Dư ngồi xuống.
Lúc này Vân Nhược Dư mới quy củ ngồi xuống.
Im lặng không nói gì cũng không có bất kì động tác dư thừa nào, đoan trang thành thạo tựa như một bức họa.
Nguyễn thị không biết được suy nghĩ hiện tại của Vân Nhược Dư, dĩ nhiên cũng không thể để nàng nói thêm gì, chỉ có thể nói chuyện cùng Tề Loan, để tránh cho xấu hổ còn thỉnh thoảng nói với Tề Nhân vài câu.
Vân Nhược Dư đứng một bên trong lòng cũng có chút khó chịu, thầm nghĩ quả nhiên bà bà không thích nàng.
Mẫu tử ba người hàn huyên một hồi, Tề Loan bắt đầu ho khan: “Mẫu thân và trưởng tẩu vất vả mới tới đây một chuyến, không bằng ở lại ăn cơm đi?”
Tề Loan lên tiếng đề nghị, Nguyễn thị cũng có bậc thang đi xuống, Vân Nhược Dư lập tức đưa ra chủ ý để mình tới phòng bếp nhìn xem.
Không khí xấu hổ không chỉ mình Vân Nhược Dư mà ba người còn lại cũng chịu không nổi, chờ đến khi Vân Nhược Dư vừa rời khỏi, Nguyễn thị lập tức hỏi Tề Loan tình hình của Vân Nhược Dư: “Ngũ công chúa lại làm sao vậy?”
“Nhận thức của nàng thay đổi, bây giờ nàng đang nghĩ mình là thương phụ, mà ta là thương nhân……” Tề Loan mở miệng giải thích, thuận tiện nói những chuyện Nguyễn thị và Tề Nhân quan tâm.
Ác bà bà cùng tẩu tử khắc nghiệt ngồi ở một chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Chỉ cảm thấy nỗ lực của mình lúc trước đều uổng phí, vất vả lắm quan hệ giữa bọn họ mới tốt lên, tại sao lại biến thành như vậy?
Mà nghe thấy mấy lời của Tề Loan, lại nhịn không được cười lạnh một tiếng: “A……”
Tề Loan cười trừ, không để oán giận của mẫu thân cùng tỷ tỷ để trong lòng, muốn nói đáng thương, chẳng lẽ không phải hắn là người đáng thương nhất sao?
Mệt chết mệt sống thi xong khoa cử, lại còn nguyện ý nghe theo nàng đi làm quan.
Kết quả thì sao?
Nàng vừa nói thay đổi liền thay đổi.
Khoa cử này tất cả đều không còn gì!
Hắn nói hắn muốn tới Hàn Lâm viện làm việc, Vân Nhược Dư còn nói với hắn ban ngày ban mặt chàng đừng nằm mơ.
Nào có ai thảm như hắn? Rõ ràng người thảm nhất chính là hắn.
“Thái y có đến xem qua chưa? Ngũ công chúa này…… Ai.” Nguyễn thị hoàn toàn không biết nên nói cái gì, hơi thở dài một tiếng.
“Thái y viết phương thuốc, ước định mười lăm ngày sau lại tới đây tái khám, còn không có giải thích gì thêm chỉ có thể nói chúng ta phải chú ý.” Tề Loan bình tĩnh mở miệng, trong lòng hắn sao có thể không lo lắng.
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tốt chuyện Vân Nhược Dư cả đời không khôi phục lại ký ức.
Tề Loan sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị sẽ luôn chăm sóc cho Vân Nhược Dư, Vân Nhược Dư trừ bỏ nhận thức lệch lạc, nhưng mọi hành động của nàng căn bản không khác gì người bình thường, nhưng hiện tại thì khác tình hình hiện tại khiến người ta vô cùng lo lắng.
Bởi vì căn bản không biết, đây là hiện tượng chuyển biến tốt đẹp hay là chuyển biến xấu.
“Nếu có yêu cầu gì, ngươi cứ việc mở miệng.” Nguyễn thị nhẹ giọng nói.
Tề Loan gật đầu đáp ứng để Nguyễn thị yên tâm: “Ta nhất định sẽ chăm sóc Ngũ công chúa thật tốt.”
Nguyễn thị và Tề Nhân nhìn Tề Loan, dường như muốn nói điều gì nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào.
Thật ra các nàng cũng rất muốn hỏi Tề Loan, đến tột cùng bây giờ hắn nghĩ như thế nào, nếu nói Tề Loan đơn thuần chỉ là vì trách nhiệm chỉ cần làm qua loa là được, nhưng nếu nói hắn yêu thương sâu đậm với Vân Nhược Dư, cũng chưa từng biểu hiện quá rõ ràng.
Dường như, là yêu mà không biết…
Tề Loan không phát hiện các nàng muốn nói lại thôi, ngược lại hỏi Nguyễn thị về chuyện của phụ thân: “Gần đây phụ thân có truyền lại tin tức gì hay không?”
Sau khi Nguyễn thị nghe xong lời này, chỉ cảm thấy có chút buồn cười: “Nương ngươi là một nữ nhân thì biết cái gì? Phụ thân ngươi có truyền tin tức về kinh thành hay không, ngươi có thể không biết sao?”
Bất kể Tề Loan là tướng quân hay không, hay là Tề Loan làm biên tu ở Hàn Lâm viện, không phải đều là người trong triều hay sao?
Sao có thể không biết chuyện này?
“Nếu ngay cả ngươi cũng không biết thì sao nương biết được?” Nguyễn thị bất đắc dĩ lắc đầu, Trấn Bắc Hầu có thể tiếp xúc đều là những chuyện chuyện cơ mật triều đình.
“Ta không phải nói cái này, ta là nói, có hay không cái … Là việc nhỏ không liên quan đến chiến sự…” Tề Loan khoa tay múa chân nửa ngày, đến cuối cùng cũng không không biết mình đang diễn tả cái gì, mà Nguyễn thị càng nghe càng không hiểu.
“Việc nhỏ không liên quan đến chiến sự? Vậy hẳn là phụ thân ngươi muốn nói cho ta nghe, liên quan gì tới ngươi?”
Tề Loan: “……”
Vì sao lại có một loại cảm giác càng bôi càng đen?
“Chỉ là có hay không cái gì, thoạt nhìn có chuyện rất kỳ quái.” Trong lòng Tề Loan vẫn luôn cảm thấy bất an, nhưng cũng không biết có phải hắn buồn lo vô cớ hay không.
Nam Cương thuận theo sẽ không nháo ra chuyện gì xấu, nhưng phía bắc và phía tây lại khác.
Phía tây hắn không quen thuộc, nhưng phía bắc là đóng quân của cha hắn, vẫn có thể hỏi một chút.
“Nhị Lang đang lo lắng cái gì sao?” Nguyễn thị nhạy bén hỏi: “Chẳng lẽ là lo lắng có chiến sự?”
Tề Loan nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cũng không nói ra được, chỉ là trong lòng có chút lo lắng thôi: “Có lẽ là do ta buồn lo vô cớ.”
“Nếu có chuyện gì kỳ lạ cha ngươi nhất định sẽ phát hiện ra, sao còn cần chờ tin tức truyền lại Kim Lăng, để ngươi đi phát hiện? Vậy không phải không còn kịp rồi sao?” Nguyễn thị cười khuyên giải.
Tề Loan yên lặng gật đầu, cảm thấy hẳn là như vậy.
Bữa tối là do Vân Nhược Dư tự mình chuẩn bị, mục đích vô cùng đơn giản chính là vì lấy lòng Nguyễn thị.
Mà Nguyễn thị dĩ nhiên cũng cảm giác được, tuy nói có chút khó có thể mở miệng nhưng bà đối với thân phận ác bà bà của mình, vẫn có thể tiếp nhận được, chuyện này không nói nhưng một bàn đồ ăn đều là món ăn bà yêu thích, thật đúng là làm người cảm thấy rất vui vẻ.
Phải biết rằng lúc trước, đãi ngộ này chỉ dành cho Tề Loan.
“Mẫu thân cảm thấy hương vị như thế nào?” Vân Nhược Dư cẩn thận hỏi, nàng vẫn luôn thấp thỏm, lại nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, lại muốn bà bà nhớ kỹ nàng tốt thế nào.
Mâu thuẫn lại rối rắm.
Nguyễn thị nhẹ nhàng gật đầu, không keo kiệt lời khen của mình: “Rất ngon.”
“Vậy mẫu thân nếm thử món này đi, món này cũng ăn rất ngon.” Vân Nhược Dư dùng đũa mới gắp đồ ăn cho Nguyễn thị, vẻ mặt chờ mong khiến Nguyễn thị có chút không đành lòng.
Nguyễn thị thậm chí còn không rõ, bản thân mình ở trong lòng Vân Nhược Dư tại sao lại luôn dính với hình tượng ác bà bà?
“Không cần gắp cho ta, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi nhìn xem cả người đều gầy hết rồi này.” Giọng điệu của Nguyễn thị rất nhẹ nhàng.
Vân Nhược Dư nghe lời ngồi xuống, nhưng toàn bộ quá trình lại không hề thả lỏng, vẫn luôn chú ý bà bà.
Hành động như vậy đều lọt vào mắt Nguyễn thị và Tề Nhân, hai mẹ con liếc nhau, cũng phát sầu.
Không khí trên bàn cơm có chút xấu hổ, Nguyễn thị không nói gì bà vốn là nói không nên lời khắc nghiệt gì đó, huống chi bà phát hiện chỉ cần bà vừa mở miệng Vân Nhược Dư sẽ khẩn trương.
Vì không muốn Vân Nhược Dư quá lo lắng, bà liền im lặng không nói gì, mà Vân Nhược Dư thấy Nguyễn thị không nói lời nào càng khẩn trương.
Không khí nôn nóng vạn phần, lúc này Tề Loan lại bắt đầu ho khan, chọc đến mức Nguyễn thị có chút phiền chán: “Ngươi ho khan cái gì?”
“Không có việc gì, hài nhi không có việc gì, là có hơi ngứa họng.” Tề Loan mở miệng giải thích.
Nguyễn thị bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi đúng là nhiều chuyện.”
Vân Nhược Dư lập tức múc một chén canh cho Tề Loan, Nguyễn thị thấy thế nhíu mày: “Không cần để ý đến hắn.”
Tề Loan nghe đến đó lại bắt đầu ho khan, nương hắn chẳng lẽ không nhớ những chuyện trước đó sao?
Lời này nếu nói lại lần nữa, chẳng phải lại muốn gây thêm hiểu lầm với Vân Nhược Dư hay sao?
Bữa cơm này đừng nói có bao nhiêu xấu hổ, nếu không phải tay nghề của Vân Nhược Dư tốt, chỉ sợ bọn họ sẽ ăn không vào.
Sau khi ăn xong, Vân Nhược Dư và Tề Loan cùng nhau tiễn Nguyễn thị và Tề Nhân.
Tề Loan nhìn sắc trời dần hạ xuống, cả người càng khẩn trương: “Nương tử, ta còn có chút việc muốn đi xử lý, nếu nàng mệt mỏi cứ đi nghỉ ngơi trước không cần chờ ta.”
Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan, chậm rãi gật đầu.
Sau khi trở lại chính viện, nàng nhớ tới ánh mắt bà bà nhìn về phía tiểu chất nhi trên bàn cơm, trong lòng vô cùng hâm mộ, nàng cũng muốn có hài tử của mình.
Lộc Trúc và Ngân Điệp bưng thuốc tới, cắt ngang suy nghĩ của Vân Nhược Dư: “Phu nhân, uống thuốc.”
Vân Nhược Dư nhìn một chén thuốc lớn, trực tiếp nhíu mày: “Đặt bên đó đi, lát nữa ta uống…”
Lộc Trúc và Ngân Điệp thử khuyên vài câu, phát hiện không có kết quả, chỉ có thể lui đi.
Xem ra loại sự tình này, vẫn nên để đại tướng quân tự mình tới.
Cùng với đó Vân Nhược Dư cũng không phụ lại kỳ vọng của Lộc Trúc và Ngân Điệp, hỏi tới Tề Loan.
“Lão gia còn ở thư phòng xem sổ sách, có cần nô tì mời lão gia tới đây không?” Ngân Điệp thanh âm có chút nhảy nhót.
Lộc Trúc biết Ngân Điệp lo lắng cho Vân Nhược Dư, nhưng Vân Nhược Dư không biết nghe thanh âm nhảy nhót đó, theo bản năng nhìn Ngân Điệp, cự tuyệt: “Không cần, ta ở một mình là được.”
Ngân Điệp cũng phản ứng lại, an tĩnh đứng một bên không nói thêm gì nữa, biết Vân Nhược Dư đi xa mới nhìn về phía Lộc Trúc nhỏ giọng nói: “Công chúa sẽ không hiểu lầm gì đó chứ?”
Lộc Trúc nhẹ nhàng gật đầu: “Lần sau nói chuyện làm việc không thể l.ỗ m.ãng, ngươi bồi công chúa đọc thoại bản lâu như vậy chẳng lẽ không biết điểm mấu chốt trong đó sao?”
Vô tử chủ mẫu, mạo mỹ thị nữ.
Này, công chúa có thể không lo lắng sao?
Vân Nhược Dư đi tới thư phòng gõ cửa Tề Loan tựa như chim sợ cành cong, hắn nhìn về phía Vân Nhược Dư, thần sắc có chút hoảng loạn: “Phu nhân, đêm đã khuya tại sao bỗng nhiên nàng lại tới đây?”
Sau khi Tề Loan biết được chuyện Thanh Liên tự để làm gì, tâm thần cả ngày hôm này đều không yên, hắn biết rõ ban đêm đối với hắn mà nói chính là khảo nghiệm lớn nhất.
“Chàng cũng biết trời đã khuya? Tại sao giờ này còn ngồi ở đây?” Vân Nhược Dư nghi ngờ, nhìn về phía sổ sách trên bàn nhíu mày: “Còn chưa tính xong sao?”
Đề mục vừa xem là hiểu ngay, căn bản không khó tính, hắn nhìn qua cũng không phát hiện vấn đề gì lớn, nhưng tránh né Vân Nhược Dư, Tề Loan chỉ có thể làm bộ rất khó: “Đúng vậy vẫn chưa tính xong, thứ này ngày mai cần phải dùng cho nên ta nghĩ tối nay phải tính xong…Nếu phu nhân mệt thì cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tề Loan nói rõ ràng, nhưng Vân Nhược Dư lại không tình nguyện, lấy bàn tính ra: “Chỉ mấy đề mục đơn giản như vậy sao phu quân có thể tính lâu thế được, có phải ngày thường quá mệt mỏi hay không?”
Tề Loan vừa nghe thấy lời này, còn tưởng rằng Vân Nhược Dư muốn hỏi hắn có phải cố ý trốn tránh nàng hay không.
Hắn căng da đầu đồng ý, sau đó liền thấy Vân Nhược Dư khảy bàn tính, Tề Loan xem trợn mắt há hốc mồm, nàng cũng biết tính sổ sao?
Vân Nhược Dư không biết trong lòng Tề Loan đang khiếp sợ, động tác nhanh chóng tính toán rõ ràng rành mạch, sau đó gấp sổ lại, ném bàn tính sang một bên: “ chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”
Tề Loan: “……”
Còn có chuyện gì nàng không biết hay không?
“Phu nhân thật lợi hại.” Từ tận đáy lòng Tề Loan bắt đầu bội phục, đồng thời cũng rất muốn biết lúc lúc trước Vân Nhược Dư ở trong cung làm gì, mỗi ngày làm chuyện gì, vì sao hắn cảm thấy Vân Nhược Dư biết thì chắc chắn nàng sẽ biết, hắn cảm thấy Vân Nhược Dư không am hiểu, nàng cũng hiểu?
Đến tột cùng năng lực này là từ đâu?
“Ta… Ta… Ta còn muốn xem sách một lát, không bằng phu nhân nghỉ ngơi trước đi.” Tề Loan chỉ có thể lung tung bắt đầu tìm cớ, phòng ngủ ở chính viện hắn sẽ không bước vào, nói gì hắn cũng không vào một bước.
Mà Vân Nhược Dư lại dừng bước chân, xoay người nhìn về phía hắn: “Phu quân đang muốn trốn tránh ta sao?”
Tề Loan vẫn chưa kịp mở miệng, lời chất vấn của Vân Nhược Dư liền theo nhau mà đến: “Phu quân là bởi vì ta không có hài tử, cho nên ghét bỏ ta sao?”
Tề Loan: “……”
Đây lại là tội danh gì?
“Chàng vẫn không muốn chung chăn gối với ta, vẫn luôn tìm mọi cách trốn tránh ta.”
“Nếu phu quân thích nữ tử nào, ta sẽ thay chàng nạp người đấy làm thiếp, đừng tìm lý do không chính đáng như vậy trốn tránh ta.” Vân Nhược Dư dứt lời phất tay áo bỏ đi.
Tề Loan nhìn thấy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng giữ chặt tay Vân Nhược Dư, hoảng loạn mở miệng giải thích: “Phu nhân nàng nghe ta nói, mọi chuyện không như nàng tưởng tượng đâu, thật sự chỉ là hiểu lầm, thật là hiểu lầm.”
Hắn trốn tránh Vân Nhược Dư, sao lại có thể bởi vì không thích nàng lại còn đi thích người khác gì đó chứ?
Còn không phải bởi vì, thân phận của hai người hiện tại không hợp với lễ nghi.
Vân Nhược Dư thương tâm mất mát chạy đi, Tề Loan đuổi theo người tới bên ngoài phòng ngủ, Vân Nhược Dư dứt khoát để hắn ở ngoài:“Còn hiểu lầm cái gì? Lúc đầu bà bà không bao giờ tới cửa, bây giờ lại tự mình tới còn không phải cố tính nhắc nhở ta sao?”
Tâm tình của Vân Nhược Dư vô cùng suy sút, nàng sờ bụng mình, trong lòng chỉ có đau thương: “Ta biết phu quân muốn hài tử, ta chẳng lẽ không muốn sao, chỉ là ta… Chỉ là ta…”
Nàng vẫn luôn không có hài tử, trong lòng không phải không khổ sở, nhưng nàng có thể có cách nào sao?
Thành thân nhiều năm nàng không có hài tử, biện pháp gì nàng cũng đã thử qua, thậm chí đi chùa miếu cầu tự, nhưng phu quân khác với nàng, chàng không hiểu hay sao?
Vân Nhược Dư nghĩ tới đây túm chặt vạt áo Tề Loan:“Chàng muốn hài tử, vậy cũng chỉ có thể do ta sinh.”
Nội tâm của Tề Loan thầm nói hài tử của hắn đương nhiên là do Vân Nhược Dư sinh, nhưng đây là trọng điểm sao?
Căn bản không phải.
“Phu nhân… Tuổi tác của nàng còn nhỏ, lúc này sinh hài tử không tốt với thân thể của nàng.”
“Cái gì mà nhỏ tuổi, ta đã 21 nếu còn không sinh con thì tính là già rồi.” Vân Nhược Dư tức giận nói, không đợi Tề Loan kịp phản bác, liền đẩy người nằm lên trường kỷ.
Tề Loan không kịp trốn tránh, bị nàng đẩy lên, Vân Nhược Dư không chút do dự ngồi lên người hắn, bắt đầu xé rách quần áo Tề Loan.
Tề Loan sợ tới mức căn bản không dám lộn xộn: “Phu nhân, nàng muốn làm gì?”
“Còn có thể làm cái gì? Dĩ nhiên là sinh hài tử.” Vân Nhược Dư tùy ý mở miệng, động tác trên tay cũng không dừng lại, nàng không suy nghĩ gì, thậm chí xung không rõ hành động như vậy sẽ tạo nên kết quả gì, chỉ đáng thương cho Tề Loan cả người bị trêu chọc không chịu nổi.
Y phục trên người hắn bị xé thành một đống hỗn độn, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao.
Vân Nhược Dư hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ toàn tâm toàn ý xé y phục của Tề Loan.
Trong miệng còn có mấy lời nói kỳ quái: “Chàng đừng lo lắng, ta sẽ nhẹ một chút.”
Tề Loan: “……”
Lời này cũng có thể tùy tiện nói ra sao? Rốt cuộc Vân Nhược Dư có biết mình đang nói cái gì hay không?
“Tại sao y phục này không cởi ra được?” Vân Nhược Dư cực kỳ nghi ngờ, duỗi tay tháo đai lưng trên người Tề Loan, ngọc bội cùng đai lưng tất cả đều rơi xuống đất, áo ngoài cùng áo trong cũng bị Vân Nhược Dư lột ra hết…
Mắt thấy mọi chuyện ngày càng không xong, Tề Loan bất đắc dĩ chỉ có thể dùng chút kĩ xảo đánh ngất Vân Nhược Dư, nhìn nàng mềm mại ngã vào người mình, thân mình căng chặt của Tề Loan cuối cùng cũng được thả lỏng.
Chậm rãi bình phục lại tâm tình của mình, nhưng khô nóng trên người lại kéo dài không tiêu tan, hắn muốn đẩy Vân Nhược Dư ra, nhưng lại lười không muốn động đậy chút nào..
Cứ thế duy trì tư thế đó hồi lâu, hắn nhẹ nhàng xoa sau cổ Vân Nhược Dư, có chút bất đắc dĩ.
Tình huống này sao lại đi tới mức này? Thật thật là có thể trốn được mùng một cũng không tránh được ngày rằm.
Rốt cuộc hắn phải làm sao ây giờ?
Cũng không thể mỗi ngày đều đánh ngất Vân Nhược Dư đúng không?
Nếu mỗi ngày đều có một chuyện như vậy, Tề Loan thật sự không dám bảo đảm mình còn có thể làm chính nhân quân tử hay không.
Tề Loan nhẹ nhàng sờ mặt Vân Nhược Dư, nghi hoặc nói: “Nàng đang tốt như vậy, sao lại muốn sinh con?”
Sinh hài tử là một chuyện vất vả như vậy, nàng không cảm thấy vất vả sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");