Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiên Cùng năm thứ chín, tháng tư.
Ngũ công chúa Vân Nhược Dư xuất giá từ trong cung.
Ngày này vừa qua giờ Mẹo, Vân Nhược Dư đã bị các ma ma gọi dậy cả người còn mơ mơ màng màng, tùy ý để các nàng đùa nghịch, vấn tóc, rửa mặt, trang điểm.
Nàng buồn ngủ không thôi, đồng thời cũng cảm thấy không thể hiểu được.
Không nghĩ tới thật sự tới ngày này, từ sau ngày hôm đó tách ra khỏi Tề Loan, sau khi Vân Nhược Dư hồi phủ liền bắt đầu thêu hỷ phục.
Hoa văn trên đó là do tự tay nàng thêu từng đường kim mũi chỉ, trong đó có bao nhiêu tâm ý thật ra chính Vân Nhược Dư cũng không rõ. Nàng cũng chẳng muốn đáp lại cái gì. Nhưng bởi vì Tề Loan ngày qua ngày kiên trì, khiến trong lòng nàng bí mật sinh ra rất nhiều chờ mong.
Cách bọn họ ở chung không biết vì sao cũng đã thay đổi, có thể ở chung hòa thuận không còn đối chọi gay gắt.
Tề Quân Đàn thậm chí không hề châm chọc, mỗi một lần nàng tức giận muốn châm chọc hắn hai câu, người nọ liền dùng ánh mắt sủng nịch nhìn nàng.
Bên trong dường như cất giấu thâm tình lưu luyến.
Nhìn đến mức Vân Nhược Dư không thể chống đỡ nổi.
Mỗi lần bị ánh mắt của Tề Loan đánh bại, nhưng lời muốn nói ra cuối cùng cũng không thể mở miệng, thời gian càng lâu, Vân Nhược Dư bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ nàng đối với người này có tâm tư khác, bằng không vì sao nội tâm nàng không thể nào cứng rắn lên được?
Trên thực tế, theo phong tục, hai bên chưa thành thân không được phép gặp nhau, nhưng Tề Loan không quan tâm đến điều này, thường xuyên xuất hiện trước mặt Vân Nhược Dư, trước kia bọn họ vẫn đối chọi gay gắt, nhưng sau khi khi có hôn ước mọi thứ đã thay đổi ...
Vân Nhược Dư cũng từng nói với Tề Loan, nhưng Tề Loan lại nói không cần kiêng kỵ, mặc kệ nàng như cự tuyệt thế nào, vẫn có thể nhìn thấy người.
Các ma ma rất nhanh đã trang điểm xong cho Vân Nhược Dư, những lời ca ngợi như không cần tiền chảy ra ngoài, Vân Nhược Dư nhìn mình trong gương đồng, chỉ cảm thấy cực kỳ xa lạ, nàng cảm thấy rõ ràng mình đã từng thành thân một lần nhưng không thể nào nhớ được hình ảnh lúc xưa?
Nàng không khỏi thắc mắc lần đầu tiên thành thân rốt cuộc có dáng vẻ gì, trong lòng có từng kỳ vọng hay mong mỏi gì không.
Nhưng bất kể nỗ lực thế nào, nàng cũng nhớ không nổi.
Vân Nhược Dư nhìn gương đồng bắt đầu phát ngốc, đợi tới lúc ma ma tới thay hỷ phục cho nàng, trong lòng nàng không nhịn được bắt đầu khẩn trương.
Mình và Tề Quân Đàn thật sự sẽ trở thành phu thê sao?
Nàng thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao?
“A Dư.” Tiếng Hoàng Hậu vang lên bên tai Vân Nhược Dư.
Nàng ngước mắt nhìn, thấy mẫu hậu có chút lưu luyến không muốn rời đi: “Mẫu hậu.”
Vân Nhược Dư nhẹ giọng gọi.
Hoàng Hậu nhìn về phía Vân Nhược Dư, cặp mắt uy nghiêm trước giờ lại lấp lánh ánh nhìn từ ai, cười khẽ nhìn về phía Vân Nhược Dư: “Sao còn đang phát ngốc chỗ này?”
Giọng nói của rất dịu dàng, khiến nội tâm Vân Nhược Ngọc bình tĩnh lại, nàng nhìn mẫu thân, có chút bất an mở miệng: "Thật sự phải gả cho Tề Quân Đàn sao? Nếu như vậy, ta không muốn gả đâu?"
Bọn họ thành thân, có thích hợp hay không?
Thánh chỉ đã chiêu cáo thiên hạ, tên Tề Loan cũng đã viết vào ngọc điệp hoàng gia*, hôm nay chính là ngày thành thân.
( Ngọc điệp hoàng gia: Phả hệ của nhà vua.)
Đã đến lúc này Vân Nhược Dư lại bỗng nhiên nói nói như vậy, rõ ràng là tùy hứng, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ có rất nhiều lời đồn đại khó nghe.
Nhưng Hoàng Hậu dường như không quan tâm đến mặt mũi gì đó, chỉ ôn nhu nhìn về phía tiểu nữ nhi: “A Dư đang nói lời thật lòng sao? Là thật sự không muốn gả cho hắn sao?”
Vân Nhược Dư không thể nói ra được cảm giác gì, trong nháy mắt nàng thật muốn đổi ý, chỉ là nàng rõ ràng đã đồng ý, sao có thể mọi chuyện sắp thành lại bội ước?
Nhưng trong lòng lại có rất rất nhiều sợ hãi, con đường phía trước còn quá dài không cách nào nhìn ra, Vân Nhược Dư căn bản không biết mình nên tiếp tục đi thế nào: “Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy có hơi sợ hãi, nhi thần cũng không rõ rốt cuộc mình có tình cảm gì với hắn.”
Thật ra Hoàng hậu chưa từng nghe Vân Nhược Ngọc nói những lời như vậy, nhưng giờ khắc này nghe được, lại khiến hoàng hậu nghiêm túc suy nghĩ, chẳng lẽ... nữ nhi thật sự không còn thích Tề Loan nữa?
“Đừng sợ, ngươi chỉ cần nói cho mẫu hậu biết, rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ như thế nào.” Hoàng Hậu ôn nhu hỏi.
Vân Nhược Dư nhìn thoáng qua mẫu thân, thấy trên mặt mẫu thân không hề có ý trách cứ, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Vốn dĩ hai người chúng ta không nên ở bên nhau.”
Ngay từ đầu mối quan hệ giữa hai người bọn họ là do Vân Nhược Dư cưỡng cầu, sau đó mọi chuyện lại dần thay đổi.
Vân Nhược Dư cảm thấy mình nên rút ra, nhưng ngay lúc này Tề Quân Đàn lại nói có tình cảm với nàng, Vân Nhược Dư thừa nhận lúc mình nghe được những lời này trong lòng cũng có chút khác lạ.
Nàng cũng không phải người có ý chí sắt đá.
“Mẫu hậu, nhi thần cũng không biết, bản thân mình là vì được phụ hoàng tứ hôn hay là bởi gì khác…” Vân Nhược Dư chỉ cảm hành vi của mình có chút buồn cười, chuyện đã đi tới nước này nếu còn tiếp tục rối rắm hình như không có ý nghĩa gì lớn.
Hoàng Hậu nhẹ nhàng vuốt tóc Vân Nhược Dư, hài tử be bé trong trí nhớ bây giờ đã trưởng thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, dường như hôm qua còn ngủ trong trong vòng tay của mình chỉ chớp mắt đã phải thành thân.
“A Dư, hai người các ngươi có thể bên nhau là do trời đất tạo thành, bất kể lúc trước đã từng phát sinh chuyện gì bây giờ cũng chính là bắt đầu mới, trước nay mẫu hậu không cầu gì cả chỉ mong ngươi được bình an hạnh phúc.”
Đối với ấu nữ, Hoàng Hậu và Thuận Đế đều cực kỳ yêu thương, trước khi có thai Hoàng Hậu thật sự không có nghĩ tới mình còn có thể mang thai, nhưng nàng lại là một hài tử đặc biệt ngoan ngoãn, từ khi còn trong bụng đến khi sinh ra đều không khiến người khác nhọc lòng quá nhiều.
Chuyện không như ý nhất cuộc đời có lẽ chính là trận tai bay vạ gió này.
Hoàng Hậu cũng không rõ suy nghĩ lúc trước của Vân Nhược Dư là như thế nào.
Nhưng dựa trên lập trường của một người mẫu thân, bà sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã làm tổn thương nữ nhi của mình còn để hắn tiếp tục ở bên cạnh.
Chẳng qua hành động của Tề Loan, Hoàng Hậu đều nhìn ở trong mắt. Đau lòng và yêu thương một người là không thể thay đổi được. Khi Tề Loan đối mặt với Vân Nhược Dư biểu hiện bên ngoài không chỉ là áy náy và trách nhiệm.
Hoàng Hậu nhìn một hồi lâu, cũng dần bắt đầu mềm lòng.
Cô nương gia bình thường chỉ cầu cho phu quân toàn tâm toàn ý đã là một chuyện vô cùng khó khăn huống chi là công chúa hoàng thất.
Rắc rối phức tạp cùng hàng trăm hàng vạn mối quan hệ, muốn làm một chuyện quả thực rất khó để hoàn hảo.
Trong lòng Hoàng Hậu có lẽ vẫn còn trách tội Tề Loan khiến Vân Nhược Dư gặp phải tai nạn như bậy. Nhưng bà cũng bởi vì tâm ý của Tề Loan dành cho Vân Nhược Dư mà cho hắn thêm một cơ hội.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của nữ nhi, Hoàng Hậu chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn. Nữ nhi ngoan ngoãn nhất của mình sao lại dính phải tai ương thế này?
“Mẫu hậu tin tưởng A Dư, nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất.” Hoàng Hậu nhìn Vân Nhược Dư nhịn không được ôm nàng vào ngực:“Mẫu hậu luôn biết, A Dư sẽ không để mình chịu tổn thương có lẽ bây giờ chưa rõ lời mẫu thân nói nhưng có một ngày nhất định ngươi sẽ hiểu.”
Nếu người do nữ nhi của mình lựa chọn, Hoàng Hậu cũng sẽ không phản đối, chỉ là trong lòng không tránh được đau lòng.
Rõ ràng là một hôn sự được trăm ngàn người chào đón cùng chờ mong. Nàng hẳn sẽ giống như hai người tỷ tỷ, lòng ngập tràn chờ mong gả cho người mình thích.
Mà không phải giống như hiện tại, trong lòng chỉ toàn là bất an và nghi ngờ, chỉ cần tưởng tượng đếncảnh này trong lòng liền nổi lên cảm giác áy náy khó chịu: “A Dư của ta, nếu thật sự không muốn gả vậy thì không gả nữa.”
Vân Nhược Dư cũng không rõ vì sao mẫu hậu lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, nàng còn tưởng rằng là bởi vì mình nói không muốn gả cho Tề Quân Đàn, chọc mẫu hậu thương tâm.
Liền vội vàng an ủi mẫu hậu nói thật ra nàng cũng không phải không muốn thành thân với Tề Quân Đàn.
Chỉ là trong lòng nàng trước khi thành thân không tránh khỏi lo lắng nên mới nói không lựa lời.
Hôn sự này đã chiêu cáo thiên hạ, sao còn có thể để nàng tùy hứng? Nói không gả liền không gả là được sao?
Hoàng Hậu nghe đến đây trong lòng càng khó chịu, bà biết những lời này của Vân Nhược Dư là an ủi mình, rõ ràng bản thân còn đang sợ hãi lại còn đi an ủi bà: “A Dư, trừ trước đến nay mẫu hậu không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng ngươi có thể bình an vui vẻ, bây giờ ngươi thành thân, trong lòng mẫu hậu vạn phần không yên nhưng là trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng……”
“Mẫu hậu chỉ muốn nói cho ngươi một việc, nếu mọi chuyện không như ý cứ quay về nhà, mẫu hậu nhất định sẽ không để con mình chịu ủy khuất.” Hoàng Hậu không e dè mở miệng, khiến cho các cung nhân quay mặt nhìn nhau, trong lòng hoảng hốt.
Chỉ thiếu chút nữa quỳ trên đất khuyên bảo Hoàng Hậu không hợp lễ nghi.
Hoàng Hậu cũng không phải không nhìn thấy, chỉ là bà không muốn để ý quá nhiều, bà đã làm mẫu nghi thiên hạ nhiều năm, quy củ lễ nghi gì đó đều đã khắc vào xương cốt, bà cũng chẳng làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, chẳng qua chỉ muốn nữ nhi nhà mình được hạnh phúc, còn có gì quan trọng hơn sao?
Hoàng Hậu nói xong khiến Vân Nhược Dư dần thả lỏng.
Hôm nay nàng xuất giá, tất cả mọi người đều ở đây.
Công chúa hoàng thất xuất giá dĩ nhiên khiến người khác vô cùng hâm mộ, Vân Diễn và Vân Dật tự mình đưa Vân Nhược Dư xuất giá, Vân Dật và Vân Nhược Dư không cách quá nhiều tuổi, rất nhiều lúc là Vân Dật cùng Vân Nhược Dư chơi đùa.
Hiện giờ muội muội xuất giá, là người làm ca ca dù trong lòng có chua xót nhưng vẫn xúc động, Vân Dật hung hăng trừng mắt nhìn Tề Loan, hung ác cảnh cáo hắn không được khi dễ Vân Nhược Dư.
Tuy Tề Loan không hợp với Vân Dật, nhưng cũng hiểu được người là ca ca có lòng yêu thương muội muội.
Đương nhiên không phản bác lại, hắn đón Vân Nhược Dư từ trong tay Vân Dật.
Trong tay Tề Loan nắm lụa đỏ, đầu kia của lua đỏ là người lòng hắn vô cùng yêu thương.
Tam thư lục lễ, mũ phượng khăn quàng vai, thập lý hồng trang, mai mối thành hôn, lấy họ của hắn làm danh của nàng.
Nàng là thê tử của hắn.
Không bao giờ thay đổi.
Hôn sự đặt tại Trấn Bắc Hầu phủ, tuy Tề Loan có phủ đệ của mình nhưng nơi đó hiện giờ biến thành “phủ công chúa” của Vân Nhược Dư nàng, phủ đệ của nàng cũng đã tu sửa hoàn toàn ở ngay phụ cận tướng quân phủ.
Nhưng Vân Nhược Dư căn bản không biết đó mới là phủ đệ chính thức của mình, mà nàng cũng không có ý muốn ở đó đi theo Tề Loan tới Trấn Bắc hầu phủ.
Bên trong vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào.
Vân Nhược Dư được Lộc Trúc và Ngân Điệp đỡ tay đi vào bên trong.
Hôm nay Trấn Bắc Hầu phủ cực kỳ náo nhiệt, ấu nữ của Đế Hậu là Vĩnh An công chúa xuất giá, không chỉ có Đế Hậu đích thân tới còn có Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi, trưởng công chúa cùng thủ phụ đại nhân, Nhị công chúa và nhị phò mã cùng Thất hoàng tử, tất cả đều có mặt.
Hoa đoàn cẩm thốc*, vô cùng đông đúc tiếng chúc mừng không ngừng vang lên.
(Hoa đoàn cẩm thốc 花团锦簇 (Huātuánjǐncù) : sắc màu rực rỡ; rực rỡ gấm hoa)
Ngay cả Trấn Bắc Hầu ở biên quan cũng đã trở về.
Văn võ bá quan cả triều đều biết Đế hậu sủng ái Ngũ công chúa, vốn bọn họ còn cảm thấy đây chỉ là lời đồn bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết là lời đồn không sai.
Giữa tiếng quan hát vang vọng, Vân Nhược Dư và Tề Loan cùng nhau bái thiên địa, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Bọn họ thành thân.
Gia lễ mới lập, lương duyên túc đính, tình đơn kiêm điệp, nguyện tương kính chi như tân……
Từ nay về sau, nàng là thê tử của hắn.
Hắn là phu quân của nàng.
Khác với những giả dối trước đây, bây giờ mới là danh xứng với thực.
Tề Loan dắt tay Vân Nhược Dư tới viện của hắn, đây là nơi hắn ở từ nhỏ đến lớn, rõ ràng so với rất nhiều đôi phu thê mới đã sớm thân mật hơn rất nhiều.
Nhưng Tề Loan chỉ cần nghĩ đến, từ nay về sau Vân Nhược Dư sẽ tham gia vào tất cả mọi chuyện, trong lòng Tề Loan liền sinh ra rất nhiều chờ mong.
Vân Nhược Dư theo Tề Loan từng bước một đi về phía trước, tuy khăn voan đỏ không phải quá kín nhưng trước mắt lờ mờ nàng không nhìn thấy rõ.
Nàng cẩn thận đi tới phía trước, chỉ lo mình bị ngã sẽ khiến người khác chê cười, vừa thận trọng vừa lo lắng, bên tai lại truyền đến tiếng cười khẽ của Tề Loan: “A Dư không cần lo lắng, có ta ở đây ta sẽ không để nàng té ngã.”
Vân Nhược Dư nghe lời này, trong lòng vô cứ có một tia oán hận.
Còn không phải là do hắn sao?
Nếu không phải vì hắn, sao mình có thể gặp phải chuyện này?
Vân Nhược Dư chỉ cần suy nghĩ một chút không nhịn được muốn nghẹn lại, nhưng nàng chỉ có thể chịu đựng, đơn giản đây là hôn lễ của mình, phụ hoàng và mẫu hậu đều đang đang ở đây nhất định không thể để cho người khác chê cười.
Sau khi tới được tân phòng, cuối cùng Vân Nhược Dư cũng được thở nhẹ nhõm một hơi, nàng lặng lẽ ngồi trên giường tân hôn, nhìn Tề Quân Đàn từng bước đến gần trong lòng có chút khẩn trương, nếu không phải nghĩ tới tôn nghiêm của mình chỉ sợ đã chạy chối chết từ lâu.
Nhưng đợi đến khi khăn voan đỏ trên đầu được lấy ra, nàng nhìn Tề Loan, nội tâm vốn còn đang hoảng loạn không biết vì sao lại lập tức an ổn.
Nàng nhìn nam tử quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tề đại nhân.”
Thật ra Tề Loan hi vọng Vân Nhược Dư sẽ gọi tên của mình, tiếc là chỉ khi nào Vân Nhược Dư rất tức giận mới hung hăng gọi hắn là Tề Quân Đàn.
Thực tế nàng không hứng chút nào.
Mặc dù bây giờ đã trở thành“Trưởng công chúa” nhưng trong kí ức của mình nàng vẫn là tiểu công chúa dịu dàng, hòa nhã.
Xưng hô hung hăng kia, chỉ nhiều thêm một chút hương vị cố làm ra vẻ.
Rõ ràng là giọng điệu rất khó chịu, nhưng đặt trên người Vân Nhược Dư, Tề Loan lại không cảm thấy chán ghét Tề Loan tự cảm thấy mình hẳn là điên rồi.
Bị Vân Nhược Dư mê hoặc, bất kể nàng làm gì đều thấy tốt, bất kể nàng nói gì cũng đều đúng.
Dường như hắn có thể hiểu được vì sao trên đời lại có chuyện sắc đẹp mê hoặc tâm trí.
Tề Loan không muốn ép buộc Vân Nhược Dư, nhưng hắn lại sinh ra rất nhiều hy vọng xa vời, chỉ hy vọng dù Vân Nhược Dư xưng hô bằng chức quan cũng gọi hắn là Tề tướng quân, mà không phải Tề đại nhân.
Tòng quân là lý tưởng của Tề Loan, bảo vệ quốc gia là vinh quang khắc trong máu thịt của hắn.
Không phải hắn xem thường văn thần, chỉ là hắn sớm đã là võ tướng đương nhiên hắn hy vọng Vân Nhược Dư có thể tiếp nhận hắn.
“Công chúa điện hạ bây giờ chúng ta đã là phu thê, xưng hô ‘ Tề đại nhân ’ có phải quá mức xa lạ hay không?” Tề Loan nghiêm túc nói.
Hắn càng hy vọng Vân Nhược Dư có thể gọi hắn là phu quân.
Thanh âm dịu dàng ngọt ngào, mềm mại ấm áp, một tiếng một tiếng phu quân, giống như móc câu nhỏ cào vào lòng hắn.
Cào đến mức tim hắn phát đau.
Chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, hắn mới biết mình sớm đã bị Vân Nhược Dư mê hoặc.
Vạn kiếp bất phục.
Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ có ngày này.
Trở nên không còn giống mình.
Vân Nhược Dư ngước mắt nhìn hắn, thầm nsoi xưng hô Tề đại nhân này có gì xa lạ?Không phải nàng vẫn luôn gọi như vậy sao?
“Vậy ngươi muốn bổn cung xưng hô với ngươi là gì?” Vân Nhược Dư hỏi ngược lại.
Tề Loan chậm rãi tới gần, ngồi bên cạnh nàng Vân Nhược Dư cố kìm nén không lùi ra, cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tề Loan kinh ngạc nhìn Vân Nhược Dư rất vô tội: “A Dư, vì sao nàng phải trốn tránh ta?”
Vân Nhược Dư nghe xưng hô này, trong lòng có hơi kỳ quái, nhưng lại nhịn xuống không phản bác lại Tề Loan, nàng vẫn luôn nói với bản thân bây giờ bọn họ đã là phu thê, phu thê không thể xa lạ như vậy.
Nếu hắn muốn gọi mình là A Dư, cũng không có gì đáng trách.
“Ta… Ta không có.” Vân Nhược Dư nhỏ giọng phản bác: “Bổn cung, bổn cung là chưa quen.”
Tề Loan không tỏ ý kiến, thầm nghĩ cũng không phải không quen sao? Từ nam sủng biến thành phu quân, người bình thường cũng không dám nghĩ tới, hắn muốn trong nhận thức của Vân Nhược Dư hai người bọn họ chưa từng có những ngày như vậy.
“Sau này công chúa sẽ dần quen mà thôi.” Tề Loan thản nhiên nói, khi hắn gọi Vân Nhược Dư là công chúa, không biết vì sao Vân Nhược Dư lại không cảm thấy hắn có chút tôn kính nào, giống như đang đùa giỡn thì đúng hơn.
Xưng hô từ miệng hắn nói ra, bất luận là trước đây hay là hiện tại đều khiến nàng vô cùng để ý.
Vân Nhược Dư nhìn hắn một cái thật sâu, khắc chế không nói gì.
Tề Loan thấy chuyển biến tốt liền thu lại không tiếp tục trêu chọc nàng, những ngày này hắn đã dần học được nên ở chung với Vân Nhược Dư như thế nào, Lộc Trúc và Ngân Điệp không nói sai, Vân Nhược Dư đúng là người mềm lòng.
Hắn bưng rượu hợp cẩn trên bàn đưa cho Vân Nhược Dư: “Công chúa.”
Tay Vân Nhược Dư run lên, rượu đổ vương lên tay nàng, cũng không biết là do rượu quá nóng hay là lời nói của hắn khiến người khác không chống đỡ được.
Rõ ràng chính hắn nói, xưng hô quá mức xa lạ, làm sao bây giờ lại mạnh miệng gọi từng tiếng "công chúa" hăng say như vậy?
“Tề đại nhân.” Vân Nhược Dư không cam lòng yếu thế mở miệng, hai tay đan vào nhau, rượu hợp cẩn đã rót hết, Vân Nhược Dư vừa định rút tay lại đã bị Tề Loan gắt gao nắm lấy.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Tay Vân Nhược Dư bị hắn nắm lấy, chỉ thấy Tề Loan nhẹ nhàng lau rượu trên ngón tay nàng, không chút để ý nói chuyện với nàng: “Phu quân, tướng công, cái gì cũng tốt, chỉ cần không gọi ta bằng biệt danh xa lạ như‘ Tề đại nhân ’là được”
Đầu ngón tay truyền tới độ ấm khiến tinh thần Vân Nhược Dư bắt đầu hoảng hốt, phu quân và tướng công sao.
Thì ra cái hắn muốn là như thế?
Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy có hơi khó mở miệng, thật ra nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Tề Quân Đàn sẽ trở thành phu quân của mình, nhưng bọn họ đã thành thân, ngày ấy ở tửu lầu Vân Nhược Dư cũng từng mềm lòng đồng ý với hắn.
Sẽ cho hắn một cơ hội.
Cho nên, Vân Nhược Dư cũng không keo kiệt gọi: “Quân… Quân đàn.”
Nàng thử thăm dò gọi lên tên này, vốn dĩ Tề Loan cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, căn bản không ngờ tới sẽ nhận được niềm vui ngoài ý muốn đến mức này, Vân Nhược Dư chỉ nghĩ Tề Quân Đàn là một người độc lập tồn tại.
Quân Đàn là tên tự của hắn, tuy có rất ít người gọi như vậy, nhưng Tề Loan căn bản không có cách nào phân biệt rõ hai người, Tề Loan bắt lấy tay nàng thuận tiện ôm người vào lòng mình, nghiêm túc đáp lại:“A Dư.”
Vân Nhược Dư vẫn chưa giãy giụa, Tề Loan nghĩ mình đã làm chính nhân quân tử đủ rồi.
Đêm động phòng hoa chúc sao hắn có thể cự tuyệt được?
Làm sao còn có thể tiếp tục làm Bồ Tát?
Chuyện sau để mọi chuyện có thể thuận lý thành chương, một bên hắn vừa khen hỷ phục của Vân Nhược Dư đẹp, một bên lại từng bước cởi nó ra khiến cho Vân Nhược Dư ngây cả người..
Thật sự không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển tới mức này?
“Không được, bên ngoài còn có khách.”
“Bọn họ ăn ngon uống tốt, chớ có rảnh rỗi đi quản chuyện của chúng ta.”
“Ta… Ngươi…” Vân Nhược Dư hoang mang vội vàng muốn cự tuyệt, nhưng Tề Loan lại không cho nàng bất kè cơ hội nào khác.
“A Dư…Nàng có biết ta đã chờ ngày được danh chính ngôn thuận này bao lâu rồi không?” Giọng điệu của Tề Loan vô cùng khắc chế, Vân Nhược Dư nghe thấy mấy chữ danh chính ngôn thuận, sắc mặt liền không tốt lắm.
Nàng cảm thấy, người này đang chèn ép mình.
“Ồ, phải không?” Vân Nhược Ngọc chậm rãi dời tầm mắt, không muốn bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn, rất khác với trong trí nhớ của nàng, và cũng rất khác với những gì nàng nghĩ.
Xa lạ khiến Vân Nhược Dư hoảng hốt.
Vân Nhược Dư không cự tuyệt là một loại đồng ý khác, khiến Tề Loan như được khuyến khích, hỷ phục rơi xuống, trên đất là cánh hoa đỏ nở bung diễm lệ.
Trên giường rải long nhãn, táo đỏ, đậu phộng và hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử, Tề Loan chỉ cảm thấy bị cộm đến đau cả người, không chút do dự gạt sang một bên.
Nụ hôn cuồng nhiệt lập tức theo sau, Vân Nhược Dư theo bản năng mở to hai mắt, bên tai lại truyền đến tiếng Tề Loan cười khẽ: "Nhắm mắt lại đi, tiểu công chúa."
Âm thanh mê hoặc vang lên, bàn tay hắn nhẹ nhàng phủ lên mí mắt Vân Nhược Dư.
Trước mắt là một mảnh đen nhánh, xúc cảm càng trở nên rõ ràng, trong lòng nàng xuất hiện cảm giác hoảng loạn.
Tề Loan hôn vừa nhiệt liệt, lại rất ôn nhu.
Hoảng loạn trong lòng Vân Nhược Dư tường bước bị xua tan, đến cuối cùng vô thức đáp lại, Tề Loan vốn không muốn làm ra chuyện gì không đáng trong đêm tân hôn, suy xét đến tình hình của Vân Nhược Dư hắn không muốn trở thành người không thành thật.
Chỉ là cuối cùng Tề Loan luân hãm vào lời nỉ non của Vân Nhược Dư.
Tựa như âm thanh vừa nũng nịu vừa tức giận gọi phu quân, khiến Tề Loan không chống đỡ nổi chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành nàng.
Cuối cùng nàng khóc lóc mà ngủ thiếp đi, Tề Loan nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt nàng, tâm tư lại xoay chuyển liên hồi, hắn bất đắc dĩ đè trán, bắt đầu bào chữa cho bản thân.
“Chuyện này thật sự không thể trách ta, lúc trước đều do nàng mê hoặc ta, nếu không ta cũng không mất lý trí……”
Chỉ sợ đã sớm không muốn làm chính nhân quân tử gì đó.
Vân Nhược Dư đã ngủ, Tề Loan lại không cách nào ngủ được, nhẹ nhàng ôm Vân Nhược Dư không buông tay, rốt cuộc hắn cũng không cần làm trái ý mình cưỡng ép rời đi.
Trời mới biết mỗi ngày hắn dỗ Vân Nhươc Dư đi ngủ là một chuyện khó khăn tới mức nào.
“Trước đó vài ngày phụ thân vài ngày phụ thân và mẫu thân có nhắc tới hài tử, hàm ý là muốn chúng ta sớm sinh con.”
“Nhưng loại chuyện sinh con này không thể cưỡng cầu, tuy ta không thích hài tử, nhưng cũng không bắt buộc không biết trong lòng nàng có suy nghĩ gì?”
Tề Loan căn bản chưa từng suy xét tới chuyện có hài tử, trong mắt hắn bản thân Vân Nhược Dư còn cần phải có người chăm sóc, đang yên đang lành thì sinh con cái gì?
“Trước kia ta thường xuyên nghe nàng nhắc tới nhi tử của Trưởng công chúa, nàng yêu thương nó như vậy có phải sẽ càng yêu thương con chúng ta hay không?”
Tề Loan nói lảm nhảm với Vân Nhược Dư.
Mặc dù hắn cảm thấy cha nương suy tính quá xa, nhưng trong lòng hắn lại có dự định khác.
Lúc đầu Tề Loan còn đang thắc mắc phu quân đoản mệnh là chuyện như thế nào, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, có lẽ phu quân đoản mệnh kia không thoát khỏi quan hệ đến mình.
Nếu là như vậy, chỉ sợ sau này Vân Nhược Dư sau này khôi phục trí nhớ sẽ trách tội hắn.
Nếu không có một hài tử bên người, chẳng phải hắn sẽ rất nguy hiểm sao?
Vân Nhược Dư buồn ngủ đến mức không chịu được, thay đổi một hoàn cảnh khác khiến nàng không ngủ được an ổn, Tề Loan còn ở bên cạnh lải nhải, Vân Nhược Dư cố hết sức mở mí mắt mắng: “Rốt cuộc ngươi có đi ngủ hay không?”
Tề Loan chỉ cảm thấy có hơi tủi thân, trong lòng nghĩ mình đã nsoi nhỏ đến mức như vậy sao nàng có thể nghe thấy được?
“Ta……”
Vân Nhược Dư xoay ngời, kéo chăn qua một bên: “Đừng có ồn ào.”
Giọng Kỳ Loan thật sự đã hạ xuống, nhưng lại không thể chấp nhận được đêm tân hôn đầu tiên, tân nương quay lưng về phía mình ngủ say, mặt dày mày dạn phải dựa vào người nàng.
Vân Nhược Dư không quá để ý.
Bây giờ nàng không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Mà Tề đại tướng quân tinh lực tràn đầy, vẫn không ngủ được: “Nàng còn chưa trả lời ta chúng ta sinh hài tử có được không?”
Vân Nhược Dư vô cùng buồn ngủ, bừa bãi đồng ý một tiếng,
Tề Loan hưng phấn không thôi, bắt đầu suy nghĩ kỳ lạ: “Không bằng, hiện tại chúng ta liền sinh đi.”
Tề đại tướng quân hưng phấn quá mức, suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi phòng ngay trong đêm động phòng hoa chúc.
Thiếu chút nữa trở thành trò cười.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tề đại tướng quân: Ta muốn sinh con để trói buộc nương tử nhà mình~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");