Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ân Nhược Dư sinh con trong cung, sau đó cũng tự nhiên ở cữ ở đây.
Thân là đích ấu nữ của đế hậu, nàng có cung điện của riêng mình. Hoàng Hậu vốn còn đang lo lắng nàng quá thương tâm luôn để nàng ở lại thiên điện, bây giờ Tề Loan đã trở về, Vân Nhược Dư không tiếp tục ở lại nữa.
Tề Loan không tiện ngủ lại trong cung ngủ, cứ thế sáng sớm mỗi ngày đến tối muộn khi cửa cung đã khóa mới trở về, thật sự vô cùng phiền toái.
Cuối cùng là do Vân Nhược Dư lên tiếng đề nghị về tướng quân phủ.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ phải do chính bọn họ giải quyết, huống chi nàng đã xuất giá, ở lại lâu trong cung cũng sẽ bị người khác chỉ trích..
Trong phủ vốn đã có người hầu hạ nhưng hiện tại có thêm hài tử nên có thêm cả nhũ mẫu và người hầu cho hài tử
Nàng cũng không muốn hòa ly với Tề Loan. Trấn Bắc Hầu phủ chưa gặp qua hài tử, nàng tránh ở trong cung cũng không phải việc nhỏ.
Sau khi Vân Nhược Dư suy nghĩ cẩn thận việc này, liền trở về tướng quân phủ.
Chẳng qua đãi ngộ với Tề Loan cũng không có bao nhiêu chuyển biến.
Vân Nhược Dư không hề phản ứng lại hắn, có đôi khi tâm tình tốt có thế nói với hắn mấy lời, tâm tình không tốt vô luận Tề Loan nói cái gì nàng đều không lên tiếng.
Tề Loan dành thật nhiều thời gian để bồi hài tử, tiểu gia hỏa mỗi ngày có thể ăn có thể ngủ có thể làm ầm ĩ.
Mỗi khi nhìn thấy Vân Nhược Dư đều ngoan ngoãn, nhưng vừa nằm trong lòng hắn liền lăn lộn không ngừng, không phải khóc thì cũng nháo, chỉ là Tề Loan không nỡ đưa con cho nhũ mẫu nên cố gắng dỗ dành hết sức.
Vân Nhược Dư không yêu cầu Tề Loan làm những việc này, nhưng hắn nguyện ý làm, nàng cũng không phản đối.
Vân Nhược Dư chỉ không phản ứng lại Tề Loan, nhưng khi đối mặt với Tề lão tướng quân cùng Trấn Bắc Hầu phu nhân đều bày ra thái độ khác. Không chỉ không cáu kỉnh, còn nói rất nhiều những chuyện thú vị của hài tử cho Nguyễn thị nghe.
Khiến Nguyễn thị cùng Tề lão tướng quân nghĩ lầm mâu thuẫn giữa hai người bọn họ đã được giải quyết, dặn Tề Loan sau này không được chọ VânNhược Dư tức giận.
Quan hệ giữa hai người bọn họ rốt cuộc như thế nào cũng chỉ có một mình Tề Loan rõ.
Tề đại tướng quân có khổ mà không nói nên lời, nhưng không thể nói bất kì ai cũng không thể nói.
Cũng chỉ lúc hắn ôm con, Vân Nhược Dư mới nể mặt hài tử nói với hắn mấy câu, nhưng dù sao thì hài tử vẫn còn nhỏ, hầu như thời gian cả ngày cũng chỉ ngủ.
Nhũng lúc như vậy, Vân Nhược Dư sẽ ngừng nói.
Tề Loan chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để dỗ thê tử vui vẻ, nhưng hắn phát hiện bất kể hắn làm gì Vân Nhược Dư đều không vui.
Nếu chỉ không vui thì không sao, chỉ là lúc tức giận còn không ngừng châm chọc.
Nhưng máy thứ đó đều chỉ là việc nhỏ, còn có một việc lớn làm cho hắn đau đầu hơn.
Sau khi Tề Loan hồi kinh đương nhiên phải đi thượng triều, đây mới là chuyện xấu hổ nhất, ngày xưa vì giấu giếm Vân Nhược Dư, Tề Loan chỉ mặc quan phục của quan văn.
Hơn nữa dựa vào nỗ lực của mình lên tới ngũ phẩm. Mặc dù không thể so sánh với quân hàm của hắn, nhưng theo tốc độ thăng quan của quan văn, hắn đã thuộc hàng thiên chi kiều tử.
Bây giờ đi thượng triều, hắn không thể không thay triều phục.
Việc chọn triều phục nào cũng là một vấn đề lớn.
Lúc trước Vân Nhược Dư thức dậy muộn, bây giờ có thêm hài tử nàng thường xuyên dậy sớm, Tề Loan phát hiện mặc kệ hắn mặc triều phục như thế nào thì Vân Nhược Dư vẫn sẽ có ý kiến.
Hắn mặc quan phục của quan văn, Vân Nhược Dư nhàn nhạt liếc mắt một cái, hỏi hắn có ngôn quan nào luận tội hắn không?
“Ta dựa vào thực học để thi đậu khoa cử.”
“Các ngôn quan nếu muốn buộc tội, ta cũng không sợ.”
Vân Nhược Dư tùy ý gật đầu, buồn bã nói: “Tề đại tướng quân quả thực, uy phong.”
Tề Loan trầm mặc không nói.
Hôm sau, Tề Loan thay quan phục võ tướng, Vân Nhược Dư nhăn mày càng sâu: “Hôm nay ngươi lại muốn nháo thêm gì nữa? Thượng triều là trò đùa sao?”
Tề Loan: “……”
Vốn dĩ hắn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi bị Vân Nhược Dư chỉ ra hắn lại cảm thấy khắp nơi đều là vấn đề.
“Ta……”
“Không biết hôm nay Tề đại tướng quân muốn đi làm gì? Sau khi hạ triều sẽ đi quân doanh, hay là tới Hộ Bộ.”
Hiện tại Tề Loan chỉ muốn về bien quan thủ thành.
Nhưng những điều này chỉ có thể nghĩ đến một chút, không dám nói ra trước mặt Vân Nhược Dư.
“Trở về bồi hài tử.”
“Không có chí tiến thủ.”
“Ta vẫn còn chưa đặt tên cho hài tử.”
Vân Nhược Dư sửng sốt hồi lâu, nàng nhìn về phía Tề Loan, sắc mặt như thường: “Ngươi còn nhớ rõ chuyện này sao? Ta còn tưởng ngươi đã quên.”
“Sao có thể.” Tề Loan chỉ cảm thấy cực kỳ oan uổng, lúc này cũng không đề cập tới việc đi thượng triều hay không, nắm tay Vân Nhược Dư đi về hướng thư phòng, Vân Nhược Dư muốn rút tay về, nhưng trong lúc còn đang ngây người đã bị Tề Loan nắm chặt thêm: “Mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều cái tên, chỉ là không biết nàng có thích hay không.”
“Nàng đến đây xem.”
Vân Nhược Dư cùng Tề Loan đi vào thư phòng, từ ngày hôm đó nàng tìm kiếm trong phủ, không hề đến nơi này nữa, bây giờ cũng không biế đến tột cùng bên trong đã biến hóa như thế nào.
Chỉ thấy trên án thư phả đầy giấy, bên trên có từng cái tên khác nhau.
Vân Nhược Dư tùy ý nhìn mấy cái, đều là mấy cái tên rất có ý nghĩa
“Nếu nàng không thích mấy cái tên này, chỗ này đang còn.” Tề Loan lấy thêm một tệp giấy nữa, bên trên không chỉ có tên còn có cả lời giải thích đầy đủ.
“Ngươi đây là, đã nghĩ ra bao nhiêu?”
“Ta chưa đếm qua, chỉ là rốt cuộc cũng hiểu được vì sao ngày xưa tỷ phu lại phải rối rắm tì tên cho chất nhi như vậy, bây giờ ta cũng hiểu được một chút.” Tề Loan sắp đem tứ thư ngũ kinh lục lên hết rồi .
Ngày trước tham gia khoa cử, hắn cũng không nỗ lực được như vậy.
Có hơi thấp thỏm bất an hỏi Vân Nhược Dư: “Nàng cảm thấy cái tên nào tốt hơn?”
“…Ngươi cảm thấy sao?”
“Ta cảm thấy, mỗi một cái tên đều rất tốt.” Tề Loan nói cực kỳ tự tin, Vân Nhược Dư liền tùy ý chỉ một cái.
Tề Loan vừa thấy liền nhíu mày: “Hình như không quá dễ nghe.”
“Cái này thì sao?”
“Có phải có quá nhiều nét hay không?”
“Vậy, cái này thế nào?”
“Quên đi, để ta tiếp tục suy xét.” Tề Loan là người đầu tiên bại trận, cả người rối rắm không thôi, Vân Nhược Dư nhìn thấy bộ dạng hắn như vjay không nhịn được nở nụ cười.
Tề Loan cũng không đến mức không có nhãn lực, hỏi nàng có phải còn tức giận vì mấy lời nói ngu xuẩn như này hay không.
Không khí giữa hai người so với lúc trước cũng coi như hòa hợp thêm không ít.
Chẳng qua ten của hài tử vẫn không có tin tức, bởi vì mặc kệ lấy tên gì Tề Loan đều không hài lòng.
Mới đầu Vân Nhược Dư cảm thấy là do phụ thân coi trọng hài tử.
Sau đó nàng liền hoài nghi có phải Tề Loan cố ý hay không: “Ngươi thật sự nghĩ không ra? Hay là không muốn nghĩ?”
Tề Loan: “Công chúa điện hạ nói lời này có ý gì?”
“Mỗi lần ngươi chột dạ đều thích gọi ta là công chúa điện hạ.” Vân Nhược Dư nhàn nhạt mở miệng, một câu đã nói toạc ra tâm tư của Tề Loan mà Tề Loan đúng là chột dạ thật.
Hắn vẫn chưa quyết định đặt tên cho hài tử, nhưng hơn nữa, hắn chỉ muốn được trò chuyện thoải mái với Vân Nhược Dư.
Cũng chỉ có khi nói đến chuyện của hài tử nàng mới có thể nói thêm vài lời với hắn.
Thật ra Tề Loan cũng không rõ, rốt cuộc Vân Nhược Dư suy nghĩ như thế nào, nói nàng tức giận nhưng cũng không có vẻ tức giận như trước.
Nếu nói nàng không hề khúc mắc, cũng hoàn toàn không giống.
Trong lòng Tề Loan có rất nhiều phiền não, nhưng lại không thể kể ra.
“Ngươi cảm thấy, cái tên nào tốt nhất?” Tề Loan chọn ra mấy cái tên để Vân Nhược Dư nhìn qua, Vân Nhược Dư thật sự cảm thấy những tên này không tồi.
Chỉ là đến cuối cùng nàng chọn ra một cái tên vô cùng đơn giản.
Tề Dật.
Tề Loan nhìn cái tên này, có hơi khó hiểu: “Tại sao lại chọn cái tên này?”
“Ta cảm thấy tên này rất êm tai.” Vân Nhược Dư nhẹ nhàng cười: “Ta tin tưởng, khi ngươi lấy cái tên này nhất định cũng ký thác những hy vọng tốt đẹp.”
Tề Loan xem rất nhiều tên, bên trong có đủ loại ý nghĩa tốt đẹp.
Hắn còn tưởng rằng Vân Nhược Dư sẽ chọn cái khác, nhưng tên này đúng là hắn cũng rất thích: “Vậy chọn cái này.”
Vân Nhược Dư để Tề Loan viết cái tên này lên giấy, dặn Lộc Trúc đưa về hoàng cung.
Vân Nhược Dư là công chúa, hài tử của nàng tự nhiên cũng là hoàng thân quốc thích.
Sau khi có tên, Tề Loan càng cảm thấy mình yêu thích đứa nhỏ này hơn.
Chỉ cần không phải xử lý công vụ, hắn đều thích ôm hài tử.
Thân phận của Tề Loan chưa bao giờ giấu giếm với triều thần, nhưng tiến sĩ cùng khóa với hắn lại không hề biết chuyện này.
Lần đầu hắn mặc quan phục võ quan đi thượng triều đã làm chấn kinh rất nhiều người.
Trong đó, người khiếp sợ nhất chính là Khương Hiền.
Chỉ là Khương Hiền ngại đang lúc thượng triều nên chưa làm ra hành động gì quá kích động, vừa tan Tề Loan đã bị Khương Hiền chắn giữa đường..
Vốn dĩ Khuong Hiền không định đột ngột như vậy, chỉ là thật sự quá khiếp sợ, thế cho nên mới không đợi được ra khỏi cung, nhìn chằm chằm Tề Loan, sửng sốt một hồi lâu: “Tề… Huynh?”
Khương Hiền đương nhiên nhận ra quan phục trên người Tề Loan, đương nhiên cũng biết thân phận của Tề Loan, chỉ cảm thấy khó có thể tin: “Tề huynh, ngươi đây là…”
“Khương đại nhân nếu có rảnh, không bằng chúng ta tìm một tửu lâu cùng nhau tán gẫu.” Tề Loan cũng không cảm thấy thân phận của mình có gì phải che giấu, nhưng cũng không phải có gặp người liền nói chỉ sợ lúc đó sẽ bị người ta xem là kẻ ngốc.
Khương Hiền cũng xem như bằng hữu của hắn.
Mặc dù không biết vì sao lại biến thành bằng hữu thì đến chính bản thân Tề Loan vẫn còn mơ hồ.
Hai người tìm một tửu lâu ngồi xuống, Khương Hiền mờ mịt dáng vẻ muốn nói lại thôi nhìn về phía Tề Loan.
Tề Loan nâng tay ra hiệu, để La Sát về phủ trước nói cho Vân Nhược Dư biết một tiếng, tránh để nàng lo lắng.
Tuy nói có khả năng Vân Nhược Dư sẽ không để ý, nhưng Tề Loan không muốn Vân Nhược Dư hiểu lầm hắn.
Khương Hiền nhớ tới thân phận của Tề Loan, biết thê tử của hắn là Vĩnh An công chúa, hôn lễ kia y không được tận mắt nhìn thấy , nhưng cũng nghe được không ít lời truyền miệng.
Nhưng “Tề huynh” vốn dĩ đã có phu nhân.
Này chẳng lẽ là……
“Hay là tề huynh… Đúng như lời đồn đại, yêu thương một nữ tử khác, bây giờ mới gay ra chuyện phiền phức này?” Lời Khương Hiền hỏi không hề khó hiểu, vừa dứt lời, Tề Loan liền hiểu ra lời này có ý gì.
Nhớ tới những lời đồn đại hoang đường kia, Tề Loan cũng đau đầu không thôi: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, phu nhân tại hạ chỉ có một người đó là Ngũ công chúa.”
Khương Hiền kinh ngạc nhìn Tề Loan, nhớ tới mình đã có duyên gặp được Vân Nhược Dư vài lần: “Vậy, vậy phu nhân đó là?”
Tề Loan nghiêm túc gật đầu, không để ý đến Khương Kiền đang kinh ngạc, hắn cũng không tiện giải thích quá rõ ràng, Khương Hiền nghĩ như thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần không đem những kia đồn đại kia đè hết lên đầu hắn là được.
Khương Hiền nhớ tới cảnh tượng lúc trước mình gặp được Vân Nhược Dư, có chút kinh ngạc, hoàn toàn không rõ hai người phu thê bọn họ đang diễn cái gì, chỉ biết nhìn người trước mặt, do dự hỏi ra một vấn đề tất cả mọi người đều không nghĩ đến: “Nếu như thế… vì sao Tề tướng quân còn muốn tham gia khoa cử?”
Trong khi đã có được quân công, vì sao còn muốn tham gia khoa cử?
Đây không phải là thừa sao?
Tề Loan nghe xong câu hỏi này, trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót, vì sao hắn lại phải tham gia khoa cử?
Còn không phải là bởi vì, nương tử nhà hắn yêu cầu sao.
Nhưng câu trả lời thật này, Tề Luân nhất định sẽ không nói ra!
Đành nói ra vài lời nửa thật nửa giả lừa gạt cho qua, bởi vì nhiệm vụ cơ mật.
Khương Hiền không hổ là người đọc sách, suy nghĩ khác biệt này người bình thường theo không kịp, chỉ cần đưa ra một cái cớ không cần nhiều lời gì nữa, tự y cũng có thể thuyết phục được mình.
Dưới ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ của Khương Hiền kia Tề Loan không hề cảm thấy chột dạ còn gật đầu, chỉ hy vọng chuyện này có thể viên mãn qua đi.
Nhưng Tề Loan hiển nhiên xem nhẹ Khương Hiền, dù hiểu rõ nguyên nhân của chuyện này, nhưng trong lòng cũng không phải dễ bị lừa, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ dành cho Tề Loan.
Việc Tề đại tướng quân bị thương hồi kinh dưỡng thương vốn không phải là bí mật, chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy hắn có thể thi qua kỳ thi mùa thu, tiện đà tham gia kỳ thi mùa xuân, hơn nữa còn kim bảng đề danh.
Nghị lực và tài học như vậy, thực sự khiến Khương Hiền kính nể.
Vì thế Khương Hiền liền tận lực bắt đầu khen Tề Loan, khen đến mức Tề Loan có chút thẹn thùng, trong lúc hốt hoảng, Tề Loan liền đứng dậy cáo từ chỉ nói Ngũ công chúa vẫn ở nhà chờ hắn, Khương Hiền cũng không có ngăn cản.
Trên thực tế, Tề Loan chỉ sợ mình còn tiếp tục nghe nữa có lẽ sẽ mở miệng nói ra hết sự thật.
Hắn rõ ràng bị bắt, không hiểu sao trong cảm nhận của Khương Hiền lại biến thành ẫn nhẫn trả giá?
Hiểu lầm như vậy, nhất định không thể được.
Sau khi trở lại tướng quân phủ, hắn thấy Vân Nhược Dư đang ôm hài tử đi lại trong phủ, ôn nhu gọi tên hài tử: “Dật Nhi, con xem đây là cái gì?”
Hài tử tuổi nhỏ, đương nhiên sẽ không thể đáp lại.
Nhưng Tề Loan nhìn thấy cảnh này lại cảm vô cùng thấy ấm áp, hắn đi đến bên cạnh Vân Nhược Dư, ôm lấy hài tử từ trong lòng nàng: “Nhược Dư, ta đã trở về.”
Vân Nhược Dư khẽ gật đầu, ra hiệu đáp lại.
Tề Loan ôm hài tử đi theo bên người Vân Nhược Dư, cùng nàng nói tới Khương Hiền, và cả phản ứng của y.
Vân Nhược Dư đương nhiên nhớ rõ người này, nàng dã nhớ lại hết tất cả bao gồm cả lúc nhận thức của nàng xảy ra vấn đề:“Khương công tử, đúng là vẫn giống như lúc trước.”
Quan trường chìm nổi, cũng không thể làm mất đi tính cách ban đầu.
Nghe những lời này, Tề Loan khóe miệng giật giật, nhưng không nói gì.
Hiển nhiên, đó không phải là hồi ức gì vui vẻ, thậm chí Tề Loan còn không muốn nhắc tới.
Nhưng Vân Nhược Dư lại nhớ tới một chuyện: “Ta còn nhớ rõ, hai người các ngươi cùng nhau gạt ta nói sơn trưởng thư viện sinh con trai.”
Tề Loan: “……”
Nhớ rõ cái gì không nhớ? Vì sao lại phải nhớ rõ mấy chuyện này?
“Này… Này…” Tề Loan chỉ cảm thấy đầy mồ hôi: “Kỳ thật đều là hiểu lầm, ta có thể giải thích với nàng.”
Vân Nhược Dư chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không có ý muốn truy cứu.
Nàng đương nhiên biết trong lòng Tề Loan lúc đó nghĩ như thế nào, khi đó nhận thức của nàng còn chưa đầy đủ, nàng làm cái gì cũng là vô lý, Tề Loan sẽ làm chuyện cho có lệ với nàng cũng là thường tình.
“Rốt cuộc suy nghĩ lúc đó của ngươi như thế nào? Vì sao lại đồng ý tới thư viện đọc sách?” Vân Nhược Dư biết hành động của mình lúc đó vô cùng quá mức, chẳng qua khiến nàng không nghĩ tới chính là sau đó Tề Loan lại thật sự tới thư viện đọc sách học tập, thậm chí còn thi đậu Thám Hoa.
Dựa trên sự coi trọng phụ hoàng đối với Tề Loan, hắn hoàn toàn không cần phải làm những việc này.
Tề Loan thầm nghĩ không phải là bởi vì không thể lừa được nàng sao?
Mỗi một lần hắn nói dối, đều sẽ vì nguyên nhân trời xui đất khiến nào đó bị Vân Nhược Dư vạch trần, cũng đã lăn lộn tới mức bị bắt vào đại lao, nếu còn tiếp tục lăn lộn nữa ai đảm bảo được sẽ có chuyện gì phát sinh?
“Cũng không có gì… Ta hồi kinh dưỡng thương, rảnh rỗi không có việc gì, tham gia khoa cử tìm công danh cũng coi như là quang tông diệu tổ…” Nguyên nhân quan trọng nhất là Tề Luân không muốn nhìn Vân Nhược Dư khóc.
Nàng cho rằng tất cả đều là sự thật, mình có giải thích thêm nhiều lần nữa ngoại trừ k.ích th.ích đến nàng, cũng không bất có ích gì cả.
Vân Nhược Dư trong lòng than nhẹ: “Ta muốn nghe lời nói thật.”
“…… Bởi vì nàng muốn ta kim bảng đề danh.” Suy nghĩ của Tề Loan cực kỳ đơn giản, hắn thật sự không nỡ để Vân Nhược Dư phải khóc, khi đó hắn còn chưa biết được tâm ý của mình cũng đã không nỡ để Vân Nhược Dư thương tâm.
Vân Nhược Dư không phải chưa từng nghĩ đến lý do này, chỉ là khi nghe chính miệng Tề Loan nhắc tới, trong lòng chợt sinh ra rất nhiều cảm khái.
Ngày xưa ở trong cung, nàng thường xuyên lôi kéo phụ mẫu huynh tỷ cùng nhau diễn thoại bản, thị nữ trong cung của nàng cũng không ai may mắn thoát được.
Nhóm trưởng bối sủng ái nàng nên nhân nhượng cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Tề Loan cũng sẽ nhân nhượng như vậy nàng, hơn nữa còn hành động thật.
“Thật ra lúc đó ta không hề nắm chắc được gì cả, trong lòng chỉ có một ý niệm, tốt xấu thì cũng không thể thi rớt, bằng không chỉ sợ nàng sẽ thất vọng, ta không muốn nhìn thấy nàng khóc.”
Nhìn thấy sẽ đau lòng.
Nguyên nhân thật sự vì sao Tề Loan tham gia khoa cử cũng chỉ có một ít người được biết.
Thật ra các triều thần đã có rất nhiều suy đoán, nhưng sau khi nhìn thấy Thuận Đế sắp xếp Tề Loan ở Hộ Bộ, trong lòng bọn họ đã có câu trả lời.
Chỉ sợ là do bệ hạ có tính toán khác.
Ai có thể ngờ rằng mục đích ban đầu của Tề tướng quân chỉ là khiến mỹ nhân mỉm cười.
"Bây giờ ta đã biết thân phận của ngươi, vì sao ngươi còn mặc quan phục của quan văn đi thượng triều? Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ võ theo văn sao?" Vân Nhược Vũ nghi ngờ hỏi.
Nàng nhớ rõ Tề Loan đã từng nói, bảo vệ quốc gia là sứ mệnh cả đời của hắn.
Hắn sẽ không dao động lý tưởng trong lòng.
Tề Loan trộm nhìn Vân Nhược Ngọc, sau đó nhìn hài tử trong ngực, tự hỏi nếu lát nữa mình nói chuyện chọc giận Vân Nhược Dư, con trai của hắn có thể chắn cho hắn được hay không.
Nhưng khó có khi Vân Nhược Dư nguyện ý nói chuyện với hắn, không thể buông tha cơ hội này được, huống chi chuyện này vẫn luôn mắc lại trong lòng hắn, hắn cực kỳ để ý: “Bởi vì ta phát hiện…nàng thích quan văn hơn.”
Vân Nhược Dư im lặng.
Nàng nhớ tới những chuyện mình đã trải qua sau khi mất trí nhớ, sắc mặt đối với Tề Loan không có gì tốt, còn thường xuyên nói mình ghét là võ tướng ngay trước mặt hắn.
Khi nhớ lại tất cả những cảnh này, Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Rốt cuộc nàng có bao nhiêu oán niệm đối với Tề Loan?
Cho nên sau khi mất trí nhớ vẫn không quên những việc này.
“Nàng thường xuyên đốc thúc ta học tập, thi đậu công danh, quang diệu môn mi… Còn nói, ghét nhất là võ tướng.” Trong lòng Tề Loan cũng tràn đầy bất đắc dĩ, việc này không phải bị bắt sao?
Huống chi Hộ Bộ còn có rất nhiều công vụ phải xử lý, hắn cũng không biết làm như vậy có phù hợp với quy định hay không.
Tề Loan đã xin từ chức rất nhiều làn, nhưng Thuận Đế không đồng ý, hắn cũng chỉ có thể cố mà tiếp tục làm.
“Ta không chán ghét ngươi, cũng không chán ghét võ tướng. Các tướng sĩ ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia, trong lòng từ đáy lòng ta vạn phần kính nể cùng cảm kích, lúc đó là bởi vì ngươi muốn từ hôn với ta, trong lòng ta khó chịu cho nên mới có hiểu lầm.” Vân Nhược Dư nhẹ giọng giải thích, nàng và Tề Loan có hiểu lầm là một chuyện.
Nhưng nàng không có ghét võ tướng.
“…… Nàng chỉ đơn thuần chán ghét ta?”
Vân Nhược Dư: “……”
Nàng ngước mắt lên nhìn Tề Loan một cái thật sâu, không biết vì sao hắn lại có thể đưa ra được kết luận như vậy, thật ra nàng cũng không chán ghét Tề Loan, nếu thật sự là như thế sao nàng lại có thể ở chỗ này.
Lại có thể lựa chọn, sinh hạ hài tử?
Hiểu lầm đối với Tề Loan, Vân Nhược Dư không biết nên làm như thế nào.
Nếu hắn không rõ vậy cứ tiếp tục để hắn không rõ đi, Vân Nhược Dư cũng không phải người làm ra vẻ, ngày trước nàng xem thoại bản, chỉ cảm thấy trong thoại bản cả nam lẫn nữ đều vô cùng kỳ lạ, rõ ràng chỉ cần một câu là có thể rõ ràng mọi việc, nhất định phải rối rắm đi rối rắm lại.
Lúc đầu nàng còn bối rối, nhưng giờ nàng đã hiểu ra mình đã là người trong cuộc.
Hoá ra khi có một số viêc rơi vào trên người mình, mới có thể rõ được cảm xúc lo được lo mất là như thế nào.
Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan, nói cho hắn biết mình không ghét hắn.
Tề Loan giờ phút này rốt cục cũng tỉnh táo lại, hắn hoàn toàn sững sờ, biểu tình đủ để hình dung bằng cụm từ ‘mừng rỡ như điên’.
Hơn nữa cho một chút ánh nắng liền nghĩ bầu trời sáng lạn, hỏi Vân Nhược Dư, không ghét có phải là thích hay không.
Vân Nhược Dư không muốn đáp lại.
Tề Loan chỉ coi như nàng đồng ý, Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy sự tình phát triển vượt quá dự đoán của nàng, vội vàng đi về phía trước.
Tề Loan theo sát phía sau, lại tiếp tục hỏi: : “Nương tử, buổi tối ta có thể ngủ ở gian ngoài được không? Thư phòng đúng là có hơi khó chịu.”
"Đêm càng sâu sương càng dày, mang theo một thân hàn khí, ta cũng không thể chăm sóc được Dật Nhi."
“Nương tử… Nương tử…”
“Nương tử…”
Vân Nhược Dư bị hắn gọi đến mức đau đầu, bước đi ngày càng nhanh, nhưng Tề Loan không hề tụt lại phía sau, còn không chê phiền gọi nàng.
Xưng hô thay đổi không ngừng, từ Nhược Dư đến công chúa, từ phu nhân đến nương tử, khiến nàng nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ.
“Ngươi cẩn thận, chớ làm ngã Dật Nhi.” Vân Nhược Dư bất đắc dĩ nói.
Tề Loan liền vỗ ngực bảo đảm, mình sẽ cẩn thận: “Dù ta có để mình bị ngã cũng không để con ngã đâu.”
Vân Nhược Dư trầm mặc trong chốc lát, chỉ cảm thấy không phải lời gì hay: “… Ngươi cũng cẩn thận không thể để mình bị ngã.”
Tề Loan cười càng thêm vui vẻ: “Nương tử đang lo lắng cho ta sao?”
Vân Nhược Dư đã không muốn nói chuyện, sao nàng lại cảm thấy Tề Loan da mặt dày thế chứ?
Lúc trước không có bộ dạng này.
Tề Loan thấy Vân Nhược Dư không nói lời nào, liền tự mình nói: “Ta biết, nhất định nàng lo lắng cho ta.”
Vân Nhược Dư: “……”
“Bổn cung không có nói.”
“Những khi nàng chột dạ sẽ tự xưng mình là bổn cung.”
“Ngươi câm miệng.” Vân Nhược Dư buồn bực nói.
“Đây là thẹn quá thành giận sao?”
“Tối hôm nay ngươi ngủ dưới đất đi.” Vân Nhược Dư tức muốn hộc máu.
Vốn tưởng rằng nói xong lời này Tề Luân có thể ngừng nghỉ lại một chút, ai ngờ hắn càng cười càng vui vẻ: "Ý của nương tử là ta không cần ngủ ở bên ngoài sao?"
Vân Nhược Dư: “……”
Nàng nhớ rõ không lâu trước đây, Tề Loan còn ngủ ở thư phòng nhưng sao bây giờ lại
Nàng đúng là không nên nhất thời mềm lòng.
Đối với một nam nhân giảo hoạt như Tề Loan, hắn không đáng được đồng tình!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");