Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc
  3. Chương 91: Hoàn chính văn
Trước /91 Sau

Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 91: Hoàn chính văn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bởi vì Tề Loan nói không biết lựa lời, Vân Nhược Dư tức giận đuổi người ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ, thị nữ như lâm phải đại địch, thỉnh thoảng nhìn Vân Nhược Dư thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.

Vân Nhược Dư nhìn như không có việc gì, ngồi trước gương trang điểm.

Lộc Trúc và Ngân Điệp thất thần, luôn lén lút nhìn nàng, Vân Nhược Dư khó hiểu: "Hai người các ngươi có gì muốn nói với bổn cung?"

Lộc Trúc và Ngân Điệp đi theo Vân Nhược Dư hồi lâu, biết rõ tính cách của Vân Nhược Dư, nếu nàng hỏi như vậy vậy thì họ có thể nói vài lời.

“Công chúa thật sự giận tướng quân sao? Cô nương kia nô tỳ đã hỏi thăm qua không hề có quan hệ gì với tướng quân, là bản thân nàng ta tự cho là đúng, tướng quân ngay cả người và danh đều không biết.”

Vân Nhược Dư chưa chắc không biết những gì Lộc Trúc cùng Ngân Điệp nói, tất nhiên nàng sẽ không đặt những điều này trong lòng, tín nhiệm đối với Tề Loan nàng vẫn có.

Lùi một vạn bước, cho dù Tề Loan thật sự có quan hệ gì đó với cô nương kia, hắn cũng không nháo tới trước mặt nàng, không phải nàng không tự tin mà là phu quân nhà nàng không ngu ngốc tới mức đó.

Vân Nhược Dư nhớ tới sau khi mình khôi phục trí nhớ, được Tề Loan dỗ dành hồi lâu, nhưng nàng không nhận ra sự thật, mặc dù có sự tính nhiệm của Vân Nhược Dư bên trong, nhưng nếu Tề Loan thật sự ngu ngốc, cũng không đến mức có thể giấu nàng lâu như vậy được.

Cô nương này có lẽ thật sự là ngoài ý muốn.

“Nếu công chúa đã biết... vậy vì sao muốn đuổi tướng quân ra ngoài?” Lộc Trúc thận trọng hỏi: “Tiểu thiếu gia khóc lóc đáng thương như vậy, nô tỳ nghe xong đều đau lòng.”

"Yên tâm đi, Tề Loan sẽ không làm cho Dật nhi khóc nhiều đâu. Nếu có chuyện thật sự quan trọng, hắn sẽ tự tới tìm ta." Vân Nhược Dư đã tận mắt nhìn thấy Tề Loan dỗ hài tử như thế nào, cho nên nàng tự nhiên không lo lắng về vấn đề này.

Việc nàng làm chỉ là hoàn thành tâm nguyện của Tề Loan, không phải hắn nói nàng không có phản sao?

Bây giờ nàng đã có phản ứng, không biết Tề đại tướng quân có thể chống đỡ được hay không.

Lộc Trúc và Ngân Điệp thấy công chúa đã hiểu rõ tâm tư của mình, cũng dừng suy nghĩ đi nghĩ ngơi, không nhiều lời thêm nữa. Vân Nhược Dư rửa mặt chải đầu xong, liền để Lộc Trúc cùng Ngân Điệp lui ra ngoài, lấy ra một quyển thoại bản bắt đầu xem, trời đã tối muộn nhưng Vân Nhược Dư vẫn chưa đi ngủ.

Không biết đang đợi cái gì, một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, Vân Nhược Dư vẫn không nhúc nhích, nàng chỉ giả vờ như không nghe thấy, kết quả chỉ một lúc sau, liền nhìn thấy Tề Loan ôm hài tử trèo vào tử cửa sổ.

Vân Nhược Dư khiếp sợ, từ trên giường ngồi dậy, trừng lớn mắt hỏi: “Chàng đang làm gì?”

“Trèo cửa sổ.”

Tề Luân đáp như đương nhiên, đem hài tử đặt ở trên giường nhỏ bên cạnh, thuận tiện đóng cửa sổ lại: "Cửa sổ này có chút không ổn."

Vân Nhược Dư nhìn một lúc lâu, chỉ cảm thấy xem không rõ: “Ở ngay trong hủ của mình trèo cửa sổ, thật đúng là có năng lực cửa lớn không thể đi sao?”

Tề Loan nghe vậy nể tình liếc mắt một cái: “Ta tưởng là nàng đã khóa ở bên trong.”

Vân Nhược Dư muốn nhẫn nại, nhưng sau khi cố gắng một lúc, thật sự không thể nhịn được nữa: Chàng không biết đi nhìn một cái sao?”

Không ngờ Tề Loan còn có lý hơn: "Ta đi xem cái này nếu phát hiện không vào được, chẳng phải càng xấu hổ sao, không bằng một lần giải quyết dứt điểm."

Vân Nhược Dư buồn bực không muốn phản ứng hắn, có chút ghét bỏ nói: “Chàng tới đây làm gì? Thư phòng không thể ngủ sao?”

“Còn không phải do Dật Nhi sao không quen ngủ ở thư phòng, cho nên ta mới đưa nó tới đây.” Tề Loan không chút do dự ném nồi, ai bảo nhi tử của hắn bây giờ còn chưa nói được.

Ánh mắt sắc bén của Vân Nhược Dư lia tới, Tề Loan lập tức thú nhận: "Ta, là ta, ta ngủ không quen."

Bị Tề Loan cắt ngang, Vân Nhược Dư cũng không đọc nổi cuốn sách trên tay, bất đắc dĩ cất nó đi: “Ta thật sự không hiểu tại sao chàng lại thích nói dối trước mặt ta như vậy…”

Nói chuyện tử tế không được sao?

Tề Loan xấu hổ vò đầu bứt tóc, đây không phải là thói quen sao, nếu không phải nguyên nhân này, hắn sẽ không đến mức nói chuyện không biết lựa lời.

Rất nhiều hiểu lầm sẽ không sinh ra.

“Cũng, có lẽ là hiểu lầm.” Ánh mắt Tề Loan không ngừng đảo loạn.

Nghe được vài câu, Vân Nhược Dư không thèm nghe nữa, biết người này lại lừa mình, Tề Loan vốn không muốn nói ra mấy lời đó, nhưng ai biết lời này đến bên miệng hắn lại biến thành như vậy.

Có thể thấy được những ngày qua đã phủ lên hắn bao nhiêu bóng ma, nhìn thấy Vân Nhược Dư sắc mặt không vui, hắn lập tức đi tới, nắm tay nàng: "Nhược Dư, nàng phải tin tưởng ta."

"Từ đầu đến cuối, ta chưa từng nói một câu không tin chàng, chuyện hôm nay rõ ràng là do chính chàng gây ra."

Tề Loan tự biết đuối lý, nhưng cũng không muốn đứng sang một bên đáng thương, vội vàng cởi áo ngoài nhảy lên, dựa vào vai Vân Nhược Dư làm nũng: “Ta còn tưởng rằng, nàng không để ý tới chút nào.”

Vân Nhược Dư lười phản ứng, thờ ơ dời mắt đi, Tề Loan đến sát bên người Vân Nhược Dư giải thích: “Ta không biết hôm nay cô nương kia phát điên cái gì, ta thề, ta thật sự không biết nàng ta.”

Nếu là quan viên bình thường ở Hộ Bộ, nhìn cô nương kia chỉ sợ là nữ nhi của quan trên, nhưng ở chỗ này của Tề Loan, ngay cả “nữ nhi của quan trên” cũng không đủ tư cách.

Đối với hắn, nữ nhi của quan trên là Vân Nhược Dư.

“Ai biết vì sao nàng ta lại mê muội như vậy, có lẽ là Hộ Bộ thượng thư nói gì đó, ngươi cũng biết Hộ Bộ thượng thư là nữ nhi nô……” Tề Loan không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng bởi vì chuyện này thật sự đã ảnh hưởng tới hắn, cho nên mới để La Sát đi tìm hiểu.

“Bổn cung không biết.” Vân Nhược Dư có chút không vui nói: “Vì sao bổn cung phải đi tìm hiểu những thứ này.”

Tề Loan nghe những lời này cũng không khó chịu, tự mình dỗ dành Vân Nhược Dư: "Đúng, đúng, đương nhiên những chuyện này công chúa điện hạ không cần tìm hiểu, ta tới tìm là được..."

“Nhưng ta và Hộ Bộ thương thư không hề thân nhau, nàng cũng biết lúc trước vì chuyện quân lương ta còn cãi nhau với hắn, ai biết lúc này hắn phát điên cái gì.”

Tề Loan nói đủ loại sâu xa với Hộ Bộ thượng thư.

Thật ra hắn không chỉ cãi nhau với Hộ Bộ thượng thư, mà tất cả quan văn hắn đều cãi hết.

“Mặc kệ nàng ta nói cái gì, căn bản không liên quan tới ta, tự nhiên cũng không liên quan tới hai người chúng ta... Chỉ là đối phương là nữ tử, ta không thể ra tay giáo huấn, nhưng nương tử có thể." Tề Loan bắt đầu ra chủ ý với Vân Nhược Dư.

Tề Loan chỉ để ý đối phương là nữ tử, lại không nghĩ tới thân phận của nàng ta.

Nếu một thế gia quý nữ bị Vân Nhược Dư trách cứ, chỉ sợ sau này việc hôn nhân sẽ gian nan, trong lòng Vân Nhược Dư chỉ có chút khó chịu, cũng không có ý định dồn ép nàng ta: “Chuyện này trong lòng bổn cung hiểu rõ, chàng cũng đừng nhọc lòng.”

Tề Loan nghe thấy nàng tự xưng là bổn cung thì biết vẫn còn tức giận, đành tiếp tục dỗ nàng, Vân Nhược Dư nghe hắn nói hồi lâu cảm thấy có chút buồn ngủ: "Nói xong rồi sao? Nói xong nhanh chóng rời đi, ta muốn ngủ."

Tề Luân làm sao có thể nguyện ý rời đi vào lúc này?

Chưa kể thư phòng học lạnh lẽo, cũng nhỏ chật chội, mấu chốt là còn mang theo một hài tử vô cùng bất tiện.

“Lúc này đưa Dật Nhi ra ngoài không chừng sẽ phải tỉnh lại, nương tử cũng không nỡ phải không.” Tề Loan bắt đầu tìm cớ.

“Dật Nhi có thể ở lại, chàng đi là được.” Vân Nhược Dư nhàn nhạt nói, không muốn thỏa hiệp chút nào.

Nhưng Tề đại tướng quân là người co được dãn được, phu nhân không muốn thỏa hiệp vậy để hắn tới là được: “Vậy không được, nếu nửa đêm tiểu tử này tỉnh dậy chẳng phải là sẽ làm ồn tới nàng sao, cho nên để ta ở lại là thích hợp nhất……”

“Chàng ở lại làm gì?”

“Ta ở lại dỗ con.” Tề đại tướng quân rất rõ ràng lập trường của mình.

Tề Loan nói chuyện một hồi lâu, Vân Nhược Dư miễn cưỡng đồng ý để hắn ở lại.

Sau khi có hài tử, ý tưởng của hai người đều rất nhất trí, tuy có nhũ mẫu ma ma, nhưng rất nhiều khi hài tử đều do tự tay hai người tự tay chăm sóc.

Tuy rằng vất vả, nhưng hài tử đối với hai người bọn họ rất gắn bó, loại thành tựu này người khác không thể cho được. Vân Nhược Dư cũng đề cập đến với Tề Loan, cảm thấy hắn quá vất vả, nhưng Tề Loan không quan tâm.

Chỉ nói mình không biết có thể bồi bên cạnh hài tử bao lâu, nó rất nhanh sẽ lớn lên, nếu biên quan thái bình không có chiến sự, hắn còn có thể thường xuyên nhìn thấy hài tử.

Nếu một khi rời đi sẽ rất lâu, một hai năm mới trở về, chỉ sợ hài tử sẽ không nhớ rõ hắn.

“Nhưng bây giờ con còn nhỏ, có lẽ cũng không thể nhớ rõ.”

“Có quan trọng gì?”Tề Loan căn bản không quan tâm những thứ này, hắn quan tâm chính là suy nghĩ của mình:“Nhớ hay không không quan trọng, ta chỉ muốn chăm sóc con của mình.”

Đây chính là trách nhiệm của hắn, cũng là việc hắn cực kỳ nguyện ý làm.

Vân Nhược Dư đương nhiên không ngăn hắn thân cận với con.

Vân Nhược Dư có chút buồn ngủ, bắt đầu ngáp, Tề Loan lại nhịn không được hỏi vừa rồi nàng đang xem cái gì.

“Ta còn có thể xem cái gì?” Vân Nhược Dư cảm thấy lời này của Tề Loan là biết rõ còn cố hỏi, người trong cung đều biết nàng thích gì.

“Lần này lại là thoại bản gì?”

“Tài tử giai nhân.” Vân Nhược Dư không chút nghĩ ngợi trả lời: “Cô nương này và nam tử này là thanh mai trúc mã, hai người cùng nhau lớn lên, sau đó nam tử thi đậu Trạng Nguyên, áo gấm về làng cưới cô nương, hai người hạnh phúc mỹ mãn bên nhau……”

“Thanh mai trúc mã? Thi đậu Trạng Nguyên? Áo gấm về làng?” Tề Loan hỏi liên tiếp ba câu.

Vân Nhược Dư dựa vào trong ngực hắn gật đầu: "Thoại bản viết như thế."

“Cho nên, khoa cử dễ như vậy?”

Sắc mặt Tề Loan có chút kỳ lạ, Vân Nhược Dư nhì thấy rõ ràng, nhẹ giọng nói: “Hẳn là không khó, ta nhìn chàng cũng chưa đủ nỗ lực.”

Tề Loan chỉ cảm thấy ngực phun ra một ngụm máu, chẳng lẽ hắn không nỗ lực sao?

Mỗi ngày canh bốn dậy, lúc đó trời còn chưa sáng!

Hắn như vậy mà không gội là nỗ lực, vậy nỗ lực phải như thế nào?

“Hừ.” Tề Loan tức giận hừ một tiếng, dời mắt đi chỗ khác: “Có phải nàng cho rằng... Ta có thể thi đậu Thám Hoa, là phụ hoàng phóng thủy?”

Vân Nhược Ngọc không gật đầu, nếu như nàng gật đầu, chuyện này truyền tới tai phụ hoàng, sợ là không biết người sẽ nghĩ như thế nào, huống chi những người có tâm cơ nghe được sẽ vô cùng rắc rối.

Ngay cả khi nhận thức nàng sai lầm, cũng không có những suy nghĩ như vậy: "Phu quân nói gì vậy, sao ta có thể nghĩ như thế?"

Nàng chỉ là cảm thấy có hơi khó tin thôi.

Không phải nàng chưa từng xem qua đề thi của triều đình, cũng không cảm thấy đặc biệt khó, cho nên đối với nhóm nam chính trong thoại bạn cũng không chê bai quá lời.

Mười tài tử bên trong, nếu là không có chín Trạng Nguyên, vậy đều không thể nào nói nổi.

Nhưng tâm tư Tề Loan không ở chỗ này, rối rắm Trạng Nguyên có khó thi khó hay không hắn không quan tâm, hắn chỉ là muốn biết trong cảm nhận của Vân Nhược Dư rốt cuộc quan tâm hắn thế nào: “Quả nhiên công chúa điện hạ thích quan văn hơn?”

Vân Nhược Dư lại nghe thấy câu hỏi này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thích quan văn hơn?

Đến tột cùng nàng nói mình thích quan văn hơn khi nào?

Vì câu hỏi của Tề Loan, Vân Nhược Dư nghiêm túc suy nghĩ, nàng đúng là không có nói như vậy, mà là nàng chán ghét võ tướng.

Truy tìm nguồn gốc, nhớ lại ngọn nguồn, chẳng phải đều là vì Tề Loan hay sao?

"Chàng rất quan tâm cái này?

Tề Loan gật đầu, sao hắn có thể không để ý?

“Nếu ta thật sự thích quan văn hơn, chàng tính toán như thế nào? Bỏ võ từ văn sao?”

Tề Loan lắc đầu, bỏ võ từ văn đương nhiên là không có khả năng, nhưng hắn có thể thêm nỗ lực, nỗ lực để Vân Nhược Dư công nhận hắn.

Vân Nhược Dư nghe thấy mấy lời chân thành của hắn, trong lòng thực sự cảm khái, hắn rõ ràng khác người khác rất nhiều, căn bản sẽ không có vấn đề nguyên tắc, nội tâm hắn so với ai khác đều kiên định hơn, chỉ là ngẫu nhiên rối rắm cũng làm người khác không chống đỡ nổi: “Ta thích quan văn hay là võ tướng, thì có liên quan gì? Vô luận chàng là quan văn hay là võ tướng, chàng đều là phu quân của ta.”

“Đương nhiên ta muốn nàng càng thích ta hơn.”

Tề Loan nói thẳng thắn như vậy, Vân Nhược Dư không khỏi cười ra tiếng, nàng đương nhiên thích Tề Loan hơn, nếu không sẽ không thể tha thứ cho hắn, nhưng nàng cũng không muốn nhanh như vậy nói cho hắn biết: " Phụ hoàng và hoàng huynh vẫn luôn khen chàng thông minh hơn người, nhưng theo bổn cung mà nói hoàn toàn không phải vậy, đã lâu vậy rồi, vì sao chàng còn phải rối rắm những việc này?"

Tề Loan đương nhiên rối rắm, hơn nữa còn rối rắm hồi lâu, hôm nay vẫn chưa tìm đáp án, nhưng hắn không nhụt chí, nghĩ mấy ngày nữa hỏi là được nghĩ có một ngày nhất định sẽ tìm được câu trả lời.

Vân Nhược Dư thấy hắn đã yên tâm, cho rằng mình cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Tề Loan nhất định làm ầm ĩ, không cho nàng nghỉ ngơi.

“Dật Nhi sẽ bị chàng đánh thức.”

“Nàng chỉ cần nói nhỏ thôi là được.”

“Rốt cuộc ai nói nhỏ thôi?!”

“Được được được, là ta, là ta……”

……

Sáng sớm hôm sau, Vân Nhược Dư còn chưa mở mắt đã nghe thấy Tề Loan đang dỗ hài tử, liền ngơ ngác hỏi hắn tại sao không gọi nhũ mẫu vào.

“Nhũ mẫu đã tới, Dật Nhi tỉnh dậy muốn đi chơi.”

Hài tử mấy tháng tuổi dần có ý thức, tuy rằng còn chưa đi được, nhưng đã có thể sai khiến người khác để đạt được mục đích, đương nhiên người xung quanh cũng đang dỗ dành, người đứng mũi chịu sào chính là phụ thân.

Nếu không phải nhìn thấy Vân Nhược Dư sắp tỉnh lại, hiện tại Tề Loan đã muốn ôm bảo bối ra ngoài đi dạo một vòng.

“Ôm lại đây ta xem.” Vân Nhược Dư nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Tề Loan bế đứa trẻ đến bên cạnh Vân Nhược Dư cho nàng xem, nhưng cuối cùng tiểu hài tử hoàn toàn không chịu ngồi yên xoắn tới xoắn lui trong lòng Vân Nhược Dư.

Người làm cha đau lòng cho nhi tử nên đề nghị ra ngoài đi dạo.

Vừa lúc hôm nay hắn được nghỉ.

Vân Nhược Dư sau nghĩ, sau đó cùng Tề Loan mang theo hài tử đi ra ngoài, hài tử hôm nay tinh thần rất tốt, dọc đường nhìn đông nhìn tây, toàn bộ hành trình đều là Tề Loan một mình ôm hài tử, thỉnh thoảng Vân Nhược Dư muốn phụ một tay.

Tề Loan không có đồng ý, không muốn nàng quá vất vả.

Dần dà, Vân Nhược Dư cũng không hỏi nữa, ngược lại là hai mắt tỏa sáng nhìn đồ ăn vặt trên đường, Tề Loan bình tĩnh mua, Vân Nhược Dư cũng không chút do dự nhận lấy.

Nhìn ánh mắt trông mong của nhi tử, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc tội lỗi: “Dật Nhi nhìn ta như vậy, có phải nó cũng muốn ăn hay không?”

Tề Loan không biết hài tử có " nghĩ" như vậy gì không, nhưng vẫn che tầm mắt của hài tử, không cho nó nhìn thấy.

Cũng cảm thấy dáng vẻ trong mong của nhi tử, quá đáng thương.

“Nàng ngồi đợi ở chỗ này, ta mang Dật Nhi đi mua Hạch Đào Tô.” Tề Loan còn nhớ rõ món Vân Nhược Dư thích ăn, nhưng Vân Nhược Dư lại không thuận theo, muốn đi cùng với hắn.

Vân Nhược Dư biết suy nghĩ của Tề Loan, hẳn là muốn ngăn cách nàng với Tề Dật… Sao có thể?

Vân Nhược Dư không khỏi mỉm cười, cầm kẹo hồ lô đường đung đưa trước mặt hài tử, nhưng Tề Loan ghét bỏ nàng không có bộ dạng của mẫu thân.

Vân Nhược Dư cũng không giận, nói cho biết Tề Loan phải biết quý trọng lúc này, chờ sau này hài tử lớn lên sẽ rất nghịch ngợm.

Tề Loan không tin: “Nói bậy.”

“Bà bà nói cho ta biết, trước kia cong công cũng chiều chàng như vậy.”

Biểu tình trên mặt Tề Loan lập tức cứng đờ, trước kia cha hắn có chiều hắn hay không hắn không nhớ, nhưng cha đánh hắn lúc nào thì hắn vẫn biết.

“Không giống nhau, ta tin tưởng Dật Nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn.”

Vân Nhược Dư không vạch trần hắn, bất kể là trong thoại bản hay là trong hiện thực, nàng cũng chưa gặp qua mấy nam hài ngoan ngoãn nghe lời, nếu Tề Loan thật sự không chịu thừa nhận hiện thực, nàng cũng không phải trở thành ác nhân.

Đợi sau khi hài tử lớn lên, hắn tự nhiên sẽ hiểu lời mình nói là có ý gì.

Chẳng qua Vân Nhược Dư còn chưa đợi được cơ hội này, ngày đó qua đi, Tề Loan lại xuất chinh, quân lệnh tới quá nhanh, rõ ràng nàng cảm thấy mình đã may mắn hơn rất nhiều người, Tề Loan đã ở bên nàng rất lâu.

Nhưng Vân Nhược Dư vẫn cảm thấy, quá vội vàng.

Ngày hắn đi, Vân Nhược Dư mang theo hài tử ra ngoài cửa thành tiễn hắn.

Khác với lần trước cô độc, lần này Tề Loan cùng Vân Nhược Vũ cáo biệt, hắn không hứa khi nào sẽ trở về, nhưng hứa với Vân Nhược Dư nhất định sẽ trở lại.

Vân Nhược Dư nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm lời sư thừa, chỉ nói cho Tề Loan biết nàng cùng hài tử sẽ ở Kim Lăng chờ hắn chiến thắng trở về.

Nàng vẫn luôn đứng ở cửa thành, đợi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng, mới thu hồi tầm mắt.

Trên đường trở về phủ, Vân Nhược Dư nhìn thấy ven đường cỏ mọc um tùm, đột nhiên nhớ tới một câu: Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao phu tế mịch phong hầu.*

(Dịch nghĩa: Chợt thấy màu dương liễu tốt tươi ở đầu đường, Bỗng hối hận đã để chồng đi tòng quân để kiếm phong hầu.

(Trích Nỗi oán khuê phòng-Vương Xương Linh)

Vân Nhược Dư sẽ không hối hận, chỉ là cảm thấy có chút phiền muộn.

Nàng ôm hài tử về phủ, bắt đầu viêt thoại bản, nếu Tề Loan không thích tài tử cùng giai nhân như vậy, mình đương nhiên thỏa mãn hắn cũng không biết Tề đại tướng quân có thể đổi ý hay không.

Trong lòng Vân Nhược Dư đã có suy nghĩ, chờ đến khi TỀ Loan trở về nhất định phải nói cho hắn một việc.

Quan văn và võ tướng đều không có liên quan.

Nàng chỉ thích phu quân của mình, chỉ thế mà thôi.

--------Hết------------

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /91 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net