Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cảm nhận được cảm giác thiêu đốt, Phó Cẩn Diễn liền lùi về sau nửa bước, muốn buông ra, nhưng anh lại bị Giản Ninh ôm chặt cổ.
“Phó Cẩn Diễn, có thể giúp tôi gọi bác sĩ được không?” - Giản Ninh ngửa nửa đầu, giọng điệu mong mỏi muốn khóc, nói xong, liền dán mặt vào ngực của Phó Cẩn Diễn cọ xát.
Phó Cẩn Diễn đã sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên biết thế nào là tiến thoái lưỡng nan.
Ôm chặt người ở trong lòng là sai, nhưng buông ra, có vẻ cũng không đúng lắm.
Cuối cùng, Phó cẩn Diễn để đầu lưỡi ở răng năng, bất chấp cắn, sau đó trực tiếp ôm cô, xoay người sải bước đi về phía giường lớn.
Phó Cẩn Diễn thận trọng đặt cô lên giường, lấy điện thoại ra, gọi cho bác sĩ của gia đình, giọng nói lạnh như băng: “Suối nước nóng ngoại ô, bao lâu mới đến.
”
“ít nhất phải bốn mươi phút.
" - Bên kia trả lời.
"Đi tốc độ cao.
" - Phó cẩn Diễn không kiên nhẫn.
“Phó tổng, thời gian tôi nói là đã tính chạy với tốc độ cao ròi.
” - Đối phương
- Đối phương bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Phó cẩn Diễn liền cúp điện thoại, tùy tiện ném lên ghế sô pha, nhìn Giản Ninh đang khó khăn chịu đựng dục hỏa ở trên giường.
Lúc này, Giản Ninh đang cố gắng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng của mình, cô dùng hàm răng cắn lên cánh tay, cắn ra một vòng tròn có vết đỏ.
Phó Cẩn Diễn đưa tay xoa dịu đôi mày của minh, bước tới, kéo cánh tay của Giản Ninh ra khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, lạnh lùng hỏi: "Bác sĩ không thể đến kịp, đưa cô trở về trong bốn mươi phút là không thể, cô có cần tôi giúp đỡ không?"
Cần tôi giúp đỡ không?
Chỉ một câu, cả Phó cẩn Diễn và Giản Ninh đòng thời sững sốt.
Mặc dù Giản Ninh bị tác dụng của thuốc tra tấn, lý trí của cô vẫn còn sót lại, đôi mắt đỏ hoe, lắc đầu: "Không cần, đưa tôi vào phòng tắm.
"
“Giản Ninh, đây không phải là chuyện đùa.
” - Phó Cẩn Diễn hít một hơi thật sâu, đến gần, giọng nói trầm thấp: "Không có ai biết cả.
"
Giản Ninh giật mình, cánh tay bị Phó Cẩn Diễn giữ chặt bắt đầu giãy dụa: "Không cần, tôi không cần.
"
"Giản Ninh, tại sao cô lại mãi bướng bỉnh như vậy, cô cũng là người từng đã kết hôn, loại chuyện này ! " -Không đợi Phó cẩn Diễn nói xong, Giản Ninh bắt đầu khóc thút thít: "Tôi chưa cùng Đỗ Hoành làm gì cả, tôi vẫn còn! "
Phó Cẩn Diễn:"! "
Lần này đến lượt Phó cẩn Diễn sững sờ, bốn mắt nhìn nhau, sóng to gió lớn cuộn trào nơi đáy lòng.
Cả hai giằng co mấy giây, Phó cẩn Diễn bế cô lên, một lần nữa đi về phòng tắm, bật vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước xuống mức thấp nhất.
Lúc đầu, Giản Ninh có thể một mình ngồi trong bồn tắm, nhưng cuối cùng, cả người cô trở nên yếu ớt, thân mình không giữ được ở bồn tắm lớn này, dần dần trượt xuống.
Thấy thế, lông mày Phó cẩn Diễn nhăn lại thành một dòng sông cạn, một tay giữ Giản Ninh, một tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, và thắt lưng của quần tây.
Trong sảnh, vài người chơi bài vẫn đang tiếp tục.
Kỷ Như Ý dựa vào sô pha, lơ đãng đánh bài, thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ khác.
“Như Ý, nếu em cứ quay đầu sang hai phía như vậy, tôi nghi ngờ cổ em có thể sẽ bị gãy đấy.
” - Liêu Thâm trêu ghẹo.
Kỷ Như Ý hừ nhẹ: “Tại sao cẩn Diễn còn chưa quay lại?”
“Đàn ông ba mươi tuổi rồi, khi đi vệ sinh luôn có nỗi niềm khó nói.
” - Liêu Thâm trêu tức.
Nghe vậy, Kỷ Như Ý trừng mắt nhìn hắn: “Anh mới có nỗi niềm khó nói đó.
"
Mấy người nói chuyện phiếm câu được câu không, Kỷ Như Ý phụng phịu ném lá bài xuống, nói:"Không
được, em phải đi tìm anh ấy, có thể lúc nãy anh ấy uống nhiều rượu nên giờ say ở trong toilet rồi.
"
"Toilet nam là nơi như thế nào, em có thể đi sao?" - Kỷ Kham lườm Kỷ Như
Ý.
Kỷ Như Ý vừa đứng lên lại ngồi xuống, nhăn nhó: "Anh hai, anh thay em đi đi.
"
“Anh không đi.
” - Kỷ Kham nhìn Kỷ Như Ý, dựa người vào trên sô pha.
Kỷ Như Ý không vui, nghiêng đầu nhìn Liêu Thâm: “Anh Liêu Thâm, anh đi thay em đi.
”
Liêu Thâm vươn vai: “Được thôi, anh đi thay em, đúng lúc anh cũng muốn đi.
"
Liêu Thâm nói xong, liền cất bước đi vào toilet.
Liêu Thâm đi một vòng trong toilet, không nói đến người, ngay cả ruồi bọ cũng không thấy.
Liêu Thâm nhướng mày, nghĩ người đang ở lầu hai, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Phó cẩn Diễn, vừa đẩy cửa đi tìm người.
Vừa đi đến ngoài cửa phòng số ba liền nghe thấy bên trong vang lên một tiếng điện thoại quen thuộc, Liêu
Thâm dán tai ở cửa nghe một lúc, cười cười, mở cửa đi vào.
"Lão Phó, anh thật không tử tế nha! Anh em ở dưới đang cùng bạn gái tương lai của anh chơi, anh lại trốn ở đây yên tĩnh một mình.
"
"Lão Phó?"
"Anh đâu ròi?"
Liêu Thâm sau khi vào cửa nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn phía phòng tắm còn đang sáng đèn, liền nhếch mép cười, rồi bước đến cửa phòng tắm, bỗng chốc đẩy cửa ra.