Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phồn Chi
  3. Chương 12
Trước /30 Sau

Phồn Chi

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Gần mười tiếng sau đó, Vương Tranh mới tỉnh lại.

Cậu chỉ tỉnh chưa tới nửa tiếng lại tiếp tục ngủ mê mệt. Đến hơn tám giờ sau, mới lần thứ hai mở mắt.

Lồng chụp oxy đã được tháo bỏ, những chỉ số cơ thể đều ổn, nay vẫn còn một vài ống dẫn cắm trên tay nhưng Vương Tranh đã có thể mỉm cười chào Từ Văn Diệu, giọng nói còn rất yếu, chỉ có thể nói rất chậm, nhưng đã biểu đạt được hết ý hết lời.

Giáo sư Cù có ghé tới một lần, dùng nét mặt hết sức nghiêm túc khi tuyên bố tin dữ mà thông báo người bệnh đã khôi phục tốt, nếu tình hình tiếp tục chuyển biến tốt như thế thì ngày mai bệnh nhân có thể ăn thức ăn lỏng.

Từ Văn Diệu rối rít cảm ơn giáo sư Cù đã tận tình, còn ông lại chỉ trơ ra nghe cho hết, như thể quanh người có một lớp tường vô hình bảo vệ, ngăn mọi người ở ngoài. Nhưng khi chạm tới ánh mắt biết ơn của Vương Tranh, thì ông lại làm một chuyện ngoài sức tưởng tượng của mọi người là cúi đầu xuống, dùng giọng nói hết sức vô cảm mà đáp: “Không cần, như vậy là quá nhiều rồi.”

Vương Tranh và Từ Văn Diệu trong chốc lát không hiểu ông muốn nói gì, ngẩn ra nhìn ông, giáo sư Cù hiếm khi hảo tâm bổ sung thêm: “Thương tổn ghê gớm, trái tim cậu.”

Bác sĩ hỗ trợ bên cạnh giáo sư Cù bèn lên tiếng giải thích: “Ý của thầy ấy là, căn nguyên bệnh của anh do chịu đựng áp lực kéo dài, hơn nữa thói quen sinh hoạt cũng không tốt. Vì vậy, sau khi xuất viện cần chú ý bồi bổ và thay đổi thói quen xấu đó, luôn để cho đầu óc được thư thả, bằng không có đang độ trẻ tuổi cũng không hồi phục tốt được.”

Từ Văn Diệu lòng tràn đầy tôn kính, vội gật đầu, đáp: “Đúng vậy, cảm ơn giáo sư. Sau này, tôi nhất định chăm sóc cậu ấy cẩn thận. Có thể cho tôi biết, dựa theo tình trạng khôi phục của cậu ấy, thì bao giờ mới xuất viện được?”

Giáo sư Cù nhướn mày, có vẻ không kiên nhẫn, ngoảnh đầu sang hướng khác nhằm tỏ ý không bận tâm.

Bác sĩ nọ lại lần nữa giải vây giúp: “Anh Vương vẫn còn trẻ, nếu không có vấn đề gì thì sau khi vết mổ tốt hơn liền có thể xuất viện. Nhưng sau khi về nhà rồi mới thật sự là trị liệu, hy vọng người nhà phối hợp với bác sĩ, định kỳ tới bệnh viện kiểm tra, phải hơn nửa năm nữa thì may ra mới tính là khôi phục hoàn toàn.”

“Cảm ơn.”

“Nóng vội, không tốt.” Giáo sư Cù lại nói những lời không đầu không cuối với Vương Tranh. “Quá trình, cả quá trình.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn nghe không hiểu. Bác sĩ liền nhanh nhẹn mỉm cười nhắc nhở giáo sư Cù: “Thưa giáo sư, còn năm phút nữa là bắt đầu buổi ghi hình hội nghị phương thức phẫu thuật đấy ạ.”

Giáo sư Cù gật đầu, xoay người ra cửa, sau lưng là một hàng dài các bác sĩ hâm mộ. Vị bác sĩ phụ trách quen biết với Từ Văn Diệu đi ở đằng sau dừng lại lặng lẽ nói với Từ Văn Diệu: “Thật hiếm khi lại được vậy. Giáo sư Cù rất thích em trai của anh đấy, tới giờ tôi chưa từng thấy ông ấy tới thăm hỏi bệnh nhân.”

“Tại sao?”

“Anh không biết à?” Vị bác sĩ ấy cười híp mắt. “Nghe nói giáo sư mắc chứng tự kỷ nhẹ từ bé, sau này tuy đã khỏi bệnh, nhưng vẫn gặp khó khăn trong giao tiếp. Cũng chính vì vậy mà ông ấy mới đặt tâm trí vào việc nghiên cứu y thuật, không khác gì một cỗ máy chuyên phẫu thuật, không bao giờ gây ra sai lầm gì. Ha ha, đúng là có tài ắt có tật mà. Thôi, tôi phải đi đây.”

Từ Văn Diệu cười đáp, rồi chào từ biệt bác sĩ.

“Đúng là quái nhân mà!” Vương Tranh cảm khái.

“Lời nói ấy như nói trúng tim đen.” Từ Văn Diệu ngồi xuống cạnh giường Vương Tranh, xoa đầu cậu. “Cũng vì em không biết quý trọng mình, ép tới bản thân phát bệnh tim. Cũng may phát hiện ra sớm, nếu lỡ xảy ra chuyện không may thì sao?”

“Sau này nhất định chú ý.” Vương Tranh xấu hổ.

“Anh khó mà tin em được, anh phải tận mắt giám sát thôi.” Từ Văn Diệu kéo tay cậu, tùy ý vân vê từng ngón tay một, giọng điệu không chút lưu tâm như thể anh đang quyết định bữa tối nay ăn món gì vậy. “Xuất viện rồi chúng ta sẽ sống chung.”

“Hả?” Vương Tranh kinh ngạc.

“Không hả hử hay thương lượng gì hết!” Từ Văn Diệu trừng mắt. “Chúng-ta-sống-chung.”

“Nhưng, nhưng mà, em có thể tự lo được.” Vương Tranh ra sức thuyết phục. “Còn có dì Trâu nữa, dì ấy đã chăm sóc em một thời gian, sau khi ra viện em có thể tiếp tục mời dì ấy…”

“Đương nhiên là dì ấy có thể tiếp tục chăm sóc em, anh không biết nấu cơm hay đi chợ, với lại cũng không có thời gian.” Từ Văn Diệu xua tay, không cho cậu bàn ra nữa. “Anh phải sống cùng với em, một lời đã định không cần cãi. Bây giờ, điều em cần suy nghĩ là ở đâu kia. Anh vừa mua một căn hộ gần trường học của em, nếu muốn ở thì chỉ cần trang hoàng và mua chút đồ gia dụng nữa là được, em chịu anh liền cho người dọn đồ của em qua. Còn ngại thì cứ ở nhà em cũng được, mặc dù hơi nhỏ. Cùng lắm thì sau này anh sẽ mua căn hộ kế bên rồi đập tường thông nhà…”

“Đợi, đợi đã, anh Văn Diệu…” Vương Tranh cắt ngang. “Chúng ta không cần phải…”

Cậu còn chưa nói hết, Từ Văn Diệu liền tắt ngúm nụ cười, mắt tối lại nhìn chăm chăm vào cậu. Vương Tranh thấy mà kinh hãi, tự động nuốt hết những lời sắp nói xuống. Từ Văn Diệu thâm trầm im lặng vài phút, chợt đứng dậy, đi tới đi lui vài vòng, điều chỉnh lại giọng điệu: “Đương nhiên là phải vậy!”

Vài giây sau, lại nói kiên quyết như đinh đóng cột: “Chúng ta phải sống chung một chỗ!”

“Anh Văn Diệu…” Vương Tranh mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Anh đã quên trước khi vào phẫu thuật, chúng ta đã giao hẹn gì sao?”

Lúc ấy, cả hai đã ước định sẽ không rời xa đối phương, nhưng lại không cần một hình thức có thể gọi tên để xác minh. Song, với người từng bị tổn thương sâu sắc như họ mà nói thì phương thức tốt nhất để hứa hẹn chính là ở chung.

Từ Văn Diệu khẽ khựng lại, im lặng không nói gì, sự im lặng ấy cứ tích tụ mãi lên, nó nặng nề như có một tảng đá lớn đang đè lên ấm nước đang sôi sùng sục trên bếp vậy.

“Anh sao thế?” Vương Tranh lo lắng. “Em muốn nói, chúng ta ở chung cũng được, nhưng anh lại khiến em nghĩ, bọn mình không thể không sống cùng một nơi.”

“Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không. Có anh ở đây thì chuyện quái gì xảy ra được?”

Vương Tranh thở dài, chìa tay ra: “Anh lại đây nào.”

Từ Văn Diệu đi tới, nắm lấy bàn tay Vương Tranh, nghe cậu dịu dàng nói: “Quả thật bây giờ em cần người chăm sóc, cửa nhà em lúc nào cũng rộng mở đón chào anh. Nếu anh còn không yên tâm, em sẽ đánh thêm cái chìa khóa cho anh. Nhưng bọn mình không tất yếu phải sống cùng nhau… như vậy, có hơi gượng ép. Anh không thấy vậy à?”

“Không thấy!” Từ Văn Diệu dùng cả hai bàn tay của mình ôm lấy bàn tay Vương Tranh, ra sức siết chặt. “Khi em ở trong phòng mổ, em không hiểu được bên ngoài anh đã trải qua cái gì đâu. Anh đã xác nhận được một việc, mỗi khi anh ngước mắt lên thì phải nhìn thấy em cho bằng được, không thể để bất kỳ cánh cửa nào hay ai đó che khuất tầm mắt anh, khiến anh không biết liệu em có bình an hay không. Em hãy tin anh, anh tuyệt đối không muốn xảy ra chuyện này lần thứ hai đâu.”

“Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong lúc em phẫu thuật. Quả thật anh đã đắn đo vô cùng, lỡ như em có chuyện gì thì anh phải làm sao, lỡ như em bị người ta phủ khăn trắng trên đầu rồi đẩy ra khỏi phòng thì thế nào. Anh không thể ngăn nổi cái suy nghĩ đó. Sau đấy, anh chắc chắn một điều, nếu em có chuyện, anh sẽ giết ông giáo sư kỳ quặc ban nãy. Dù anh hiểu mình không thể trách ông ấy, nhưng anh biết mình nhất định sẽ làm điều đó. Không phải là giận cá chém thớt, mà vì ở dưới tay của ông ta, chẳng cần biết nguyên do gì, anh liền mất em.”

“Anh không chịu nổi điều đó Vương Tranh à. Nếu kết quả là vậy thì điều anh hối tiếc nhất là sao lúc ở trong phòng bệnh anh không làm tình với em, cần quái gì phải lo nghĩ những điều vớ vẩn đó? Gì mà anh không muốn em làm người yêu của anh, gì mà anh không thể yêu thương em trọn vẹn, lo lắng liệu có thể bên nhau dài lâu… những điều đó chỉ tổ phí thời gian. Quả thật không thể phủ nhận, con người luôn phí phạm thời gian, khiến chúng ta lấy đủ thứ lý do để che đậy sự yếu đuối, bao biện cho sự vô dụng của bản thân, hoặc là đang tìm ra lý do hợp lý để bào chữa cho những lỗi lầm của mình. Với anh mà nói, chỉ cần thừa nhận thôi là được, chỉ cần trực diện đối mặt để giải quyết là đủ.”

Từ Văn Diệu cười khẽ, áp bàn tay Vương Tranh vào mặt mình, khẽ nhắm mắt một lúc, khi mở mắt ra đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hỏi cậu: “Em biết vì sao không?”

Vương Tranh ngây người ra, đầu óc bây giờ có chút mơ hồ, nhưng không thể chối là được ai đó nắm tay áp lên lên mặt họ như thế, quả thật rất ấm áp và dễ chịu, nên cũng tùy ý chiều theo Từ Văn Diệu: “Tại sao?”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

“Anh cần em!”

“Hả?”

Từ Văn Diệu phì cười, giãn đôi mày nhíu chặt như vứt được cục nợ đi, nụ cười mang theo chút ý đùa cợt, nháy mắt nói: “Hết hồn hả?”

“Một chút…” Vương Tranh có chút bất lực ôm trán nói: “Anh, anh nói vậy, khiến em không thể lý giải đó là tình yêu được. Với lại, em thấy… ba chữ này hơi bi kịch quá, chẳng thích hợp với anh.”

Từ Văn Diệu sảng khoái cười to, nắm chặt tay cậu hơn. “Chỉ là ngôn ngữ, một câu nói tình cờ vừa hay biểu đạt được điều anh muốn nói, nên đừng so đo như vậy. Nếu như bây giờ mọi người dùng chữ ‘bánh mạch nha’ để biểu đạt ý nghĩa đó, thì anh cũng sẽ dùng chữ ‘bánh mạch nha’ để nói.”

“Vậy thà anh cứ hét lên ‘bánh mạch nha’ đi.” Vương Tranh chịu thua. “Ít ra thì nó có thể ăn vào bụng được.”

Từ Văn Diệu cười đến vui vẻ, hết vân vê vẽ tay Vương Tranh lại đưa lên môi hôn chùn chụt, lại còn cho vào miệng cắn như đứa trẻ mê say với món đồ chơi vậy.

“Được rồi.” Vương Tranh không thể kiên nhẫn hơn được nữa. “Đây là tay chứ không phải mỳ vắt.”

Từ Văn Diệu cười khúc khích, buông tha bàn tay cậu, chồm tới nói: “Vậy cứ ở nhà của em đi. Anh rất thích bày trí trong nhà em, rất ấm áp.”

Vương Tranh lườm anh, bó tay nói: “Chúng ta thế này tính là gì bây giờ?”

“Là thế này chứ còn thế nào nữa.” Từ Văn Diệu hào hứng cười. “Anh sẽ sửa phòng đọc sách của em lại một chút, dọn ban công, biến nó thành chỗ ngồi uống trà, đặt thêm cái ghế. Nếu em muốn vừa phơi nắng vừa đọc sách cũng tiện hơn.”

“Anh Văn Diệu, em vẫn chưa chuẩn bị…”

“Vậy cứ từ từ chuẩn bị đi, không cần vội.” Từ Văn Diệu tiếp tục làm công tác tư tưởng. “Em xem như có một người coi sóc mình hai tư trên hai tư đi, hoặc là có thêm người bạn thân đáng tin đang tâm tình với em, hoặc là anh trai chuyên giải sầu và cùng em tập thể dục nâng cao sức khỏe, hay cứ coi anh là cái máy bón thuốc di động cho em đi. Bác sĩ đã nói, em cần phải uống rất nhiều thuốc bổ đấy.”

Vương Tranh không dịch chuyển, chăm chú nhìn anh. “Em vẫn chưa hiểu lắm.”

“Đã không hiểu rồi thì đừng cố hiểu nữa.” Từ Văn Diệu cười nói, “Chỉ cần chấp nhận thôi. Chắc anh không khiến em phản cảm đâu nhỉ, thậm chí thấy hảo cảm nữa là đằng khác, phải không? Như vầy đi, có một người như anh ở trong nhà, sẽ không ảnh hưởng gì tới không gian riêng của em đâu, ngược lại có thể trợ giúp em trong nhiều việc nữa đó. Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nằm xuống ngủ một giấc đi.” Từ Văn Diệu dịu dàng xoa đầu cậu. “Ngày mai có thể ăn cháo rồi, em muốn ăn cháo gì?”

“Gì cũng được.” Vương Tranh mệt mỏi nhắm mắt. “Này, anh đọc thơ cho em nghe đi.”

“Được thôi.” Từ Văn Diệu cầm quyển thơ trên đầu giường lên, nhỏ nhẹ đọc. “Từ bé, tôi đã tin thế giới của mình, tồn tại những thứ không nhìn được bằng mắt…”

Giọng nói anh dịu dàng ướt át như dòng sông đang chảy trong lòng đất, yên tĩnh và chậm rãi. Trong bầu không khí đó, Vương Tranh thấy mệt mỏi dâng trào, những phiền não hỗn loạn vừa qua cũng âm thầm tiêu tan, ngay lúc cậu nhắm mắt định chìm vào giấc ngủ, bỗng dưng có người khe khẽ gõ cửa.

Vương Tranh giật mình mở mắt ra. “Ai vậy?”

“Không biết, để anh ra xem.” Từ Văn Diệu khép sách lại. “Nếu là học trò hay đồng nghiệp của em, anh sẽ đánh tiếng mời họ về.”

“Thôi, cứ mời họ vào, để em chào hỏi họ một tiếng, lễ nghĩa lúc nào cũng phải có.”

“Em thật là…” Từ Văn Diệu lắc đầu, đứng lên đi mở cửa. Người bên ngoài ôm một bó hoa bách hợp, khuôn mặt điển trai nhưng hai mắt hằn tơ máu, như thể không nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian dài. Cố nhiên là Vu Thư Triệt.

Từ Văn Diệu nhíu mày. “Anh Vu, ngại quá, Tiểu Tranh chỉ mới tỉnh lại, không tiện gặp khách.”

“Không có gì, là tôi mạo muội làm phiền. Anh chỉ cần giao bó hoa này cho cậu ấy hộ tôi, chuyển lời chúc mau bình phục… và cho tôi xin lỗi.” Vu Thư Triệt lễ độ giao hoa cho Từ Văn Diệu.

Từ Văn Diệu nhận bó hoa, Vương Tranh phía sau bất chợt lên tiếng: “Anh Văn Diệu, ai thế, anh mời họ vào đi.”

Từ Văn Diệu khẽ biến sắc, thấp giọng đe dọa: “Hẳn anh Vu biết mình nên nói gì nhỉ?”

Vu Thư Triệt biến sắc, gằn giọng cố gắng nói: “Tôi không đến nỗi đi khó dễ người bệnh đâu.”

“Hy vọng là vậy. Nếu anh không làm được vậy thì đừng trách. Tôi không phải Lý Thiên Dương.” Từ Văn Diệu híp mắt cảnh cáo, lại nghiêng người cho Vu Thư Triệt bước vào. Khi anh xoay người lại, nét mặt đã hòa nhã như thường. “Tiểu Tranh, vị khách này còn khách sáo mang hoa bách hợp tới nữa này, em thích không?”

Từ Văn Diệu vẫy bó hoa trong tay cho Vương Tranh xem, rồi tiện tay đặt nó trên cái giá gần cửa ra vào, đoạn lại vượt qua mặt Vu Thư Triệt, bước tới chỗ Vương Tranh, hết sức tự nhiên mà nắm bàn tay không truyền nước biển của cậu, dịu dàng mỉm cười.

Một lần nữa anh lại cảm thấy có một khối liên kết kỳ lạ, dường như chỉ cần anh nắm tay Vương Tranh thì hai người sẽ liên kết thành một khối, tựa như các mối nối của những nơi tập trung dây thần kinh ẩn giấu dưới tầm lớp da thịt của đối phương đang kéo dài ra liên kết với nhau, khiến mọi cảm nhận từ cậu đều truyền sang anh. Cũng giống như bây giờ, anh nhận rõ Vương Tranh đang căng thẳng, nhẹ như xúc tu của hải quỳ, lăn tăn gợn những rung động có biên độ rất nhỏ, tầng tầng sóng lan tỏa thành những vòng tròn nhỏ khe khẽ.

Tay Vương Tranh trong tay anh, lòng bàn tay bao giờ cũng lạnh.

Không cần phải nói lời gì, Từ Văn Diệu dường như thấy Vương Tranh đang đứng run rẩy trên mỏm đá vươn ra giữa vực, gió rất to, cơ hồ người có thể dễ dàng bị đẩy xuống dưới. Trong cậu đang trỗi lên sự chán ghét và sợ hãi bản năng, nhưng cố cắn răng, buộc chính mình đứng yên tại chỗ.

Bỗng nhiên, Từ Văn Diệu lại thấy hối hận, không nên để Vu Thư Triệt bước vào, hơn nữa còn là lúc này, khi mà Vương Tranh của anh còn trên giường bệnh, cả người vô lực, tinh thần và sức khỏe đều cạn cùng.

Vì vậy, anh nắm chặt tay cậu hơn, khẽ nghiêng người dường như để chặn đi ánh mắt của Vu Thư Triệt, cười cười nói: “Tiểu Tranh nhà tôi bây giờ vẫn không thể nói chuyện, không còn cách nào hơn, nên tôi đành thay mặt cảm ơn anh Vu đã quan tâm ghé thăm.”

Vu Thư Triệt liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ, lễ độ đáp: “Không sao, là tôi mạo muội đấy chứ, trước đó không thông báo gì mà đã tới. Hây, thật có lỗi quá.” Gã nói với vẻ khách sáo, giọng nói đầy tùy tiện không chút lưu tâm, khiến Từ Văn Diệu cảm thấy chán ghét. “Tôi không ngờ Vương Tranh thật sự bị bệnh, tôi cứ tưởng… Bỏ đi, là tôi nghĩ ngợi quá rồi, tóm lại lần này tôi tới đây chỉ muốn thăm bệnh, và xin lỗi Vương Tranh vì hành động lỗ mãng lần trước của tôi.”

Gã đảo mắt sang nhìn Vương Tranh, hết sức thản nhiên mà nói: “Lần trước trong bệnh viện, tôi đã nói năng có phần khó nghe, tuy đó cũng là những gì tôi thật lòng nghĩ, nhưng dù sao đi nữa cũng không nên ăn nói với người bệnh như vậy. Tôi rất xấu hổ, mong cậu nhận lời xin lỗi của tôi.” Gã ngập ngừng một chút. “Nếu được, tôi muốn một mình nói vài lời với Vương Tranh, không biết anh Từ có đồng ý không?”

Từ Văn Diệu nhướng mày, nghĩ thầm, Tiểu Tranh với ngươi chẳng có quái gì để nói, lời của ngươi chỉ như lửa đổ thêm dầu thôi. Anh nghĩ việc cho Vu Thư Triệt vào phòng đúng là thất sách, để gã nói tiếp, không biết có từ nào khó nghe sẽ được nói ra hay không. Nếu là anh thì anh chỉ xem đó là những lời nói đùa, nhưng Vương Tranh lại hay để tâm mấy chuyện vụn vặt, trời biết cậu sẽ nghĩ như thế nào. Vì vậy, anh quyết định nhanh chóng, đứng dậy mỉm cười đáp: “Anh Vu khách khí quá, chỉ là chút hiểu lầm thôi, Tiểu Tranh sẽ không để bụng đâu. Cảm ơn anh đã cất công tới đây, nhưng quả thật là Tiểu Tranh vừa mổ xong, còn phải kiểm tra rồi uống thuốc này nọ. E là không thể tiếp đãi anh được. Tôi nghĩ anh nên về trước, hôm khác lại đến nhé?”

Miệng thì nói lời khách khí nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén, lạnh lùng nhìn Vu Thư Triệt đầy đe dọa, ý đồ áp bức rõ mồn một. Nhưng Vu Thư Triệt chẳng nhúc nhích, lại nói tiếp: “Tôi chỉ sợ mình không có nhiều thời gian như vậy, ngày mai còn phải bay về công tác tiếp, không biết khi nào mới quay lại được. Tôi biết yêu cầu như vậy là hơi quá quắt, nhưng Vương Tranh, cậu không cần phải phí sức tiếp đãi, chỉ cần nghe tôi nói là được. Tôi nói xong sẽ đi ngay, được không?”

Từ trước đến nay, Vu Thư Triệt luôn cao cao tại thượng, hôm nay hạ mình mềm mỏng như vậy đã là hết khả năng rồi. Đáng tiếc, Từ Văn Diệu đã gặp nhiều nhân vật xuất sắc rồi, với những kẻ thông minh lại tự đắc như Vu Thư Triệt thì không hề có hảo cảm, hơn nữa chuyện còn liên quan tới Vương Tranh nên càng khiến anh thấy gã giống hệt một con khổng tước đang vênh váo tự đắc, chỉ sợ là đến lúc nhổ sạch lông đuôi của nó đi mà nó vẫn kiên trì ưỡn ngực dương oai được. Từ Văn Diệu nghĩ tới cảnh con khổng tước trụi đuôi mà nén cười nói: “Anh Vu, ngại quá, nói thẳng ra thế này, hiện tại sức khỏe Tiểu Tranh còn yếu, nên anh muốn nói gì thì đợi khi nào cậu ấy khỏe rồi tính sau. Mong anh biết thông cảm cho người bệnh một tí. Cảm ơn.”

Anh liền chìa bàn tay phải ra tỏ ý mời đối phương mau mau ra về: “Anh Vu bận bịu thế mà còn thu xếp mọi thứ để tới đây, tôi thay Tiểu Tranh cảm ơn anh. Bây giờ thì mời anh về cho, tạm biệt.”

Tới nước này, Vu Thư Triệt liền sa sầm mặt mày, nhưng cũng không thể kiên trì dùng dằng được. Đúng lúc, Vương Tranh cũng lên tiếng: “Anh Văn Diệu, anh Vu có chuyện quan trọng nên mới tới, anh cứ để anh ta nói đi.”

“Không được, em phải nghỉ ngơi.”

“Không sao mà.” Vương Tranh mỉm cười trấn an, phủ tay mình lên tay anh. “Em ngủ nhiều lắm rồi.”

Từ Văn Diệu cúi đầu nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu đã tốt hơn so với lúc nãy, không còn căng thẳng, biết cậu muốn chính mình giải quyết, vì thế gật đầu, dứt khoát và nói ngắn gọn: “Vậy tôi sẽ ra ngoài một lát. Anh Vu, anh có mười phút.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nhắc nhở nói: “Anh ra ngoài hút thuốc đây, mười phút sau anh vào lại nhé.”

Anh cũng không thèm nhìn Vu Thư Triệt một cái, khi đi ngang qua gã lại bỏ nhỏ một câu: “Họ Từ nhà chúng tôi có tiếng là bao che hẳn anh cũng biết nhỉ.”

Vu Thư Triệt ảm đạm cười đáp lại. “Tên của anh Từ đây không phải tôi chưa từng nghe qua.”

“Tốt lắm.” Từ Văn Diệu gật đầu. “Thời gian bắt đầu được tính.”

Anh sải bước đi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại. Vu Thư Triệt nhìn Vương Tranh nói đầy ngụ ý: “Cậu thật tốt số. Có người như Từ Văn Diệu coi trọng cậu như vậy, thật lòng mà nói là tôi cũng thấy mừng thay cho cậu.”

“Vu Thư Triệt, nếu là anh tôi sẽ quý trọng thời gian đó,” Vương Tranh nhắc nhở, “Anh Văn Diệu luôn là người đúng giờ.”

Vu Thư Triệt thu lại nụ cười bỡn cợt, bước tới gần Vương Tranh, nhìn từ trên cao xuống. “Cậu không sợ tôi?”

“Tôi chưa từng sợ anh!”

“Lần trước, rõ ràng cậu đã run rẩy, không dám đối mặt với tôi!” Vu Thư Triệt nói, “Không ngờ, đã nằm trên giường bệnh thế này còn khí thế như vậy.”

Vương Tranh mỉm cười không đáp.

“Cậu nói xem, nếu tôi giật dây truyền nước biển của cậu, thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Gã hiếu kỳ đưa mắt nhìn những máy móc đặt bên cạnh cậu, có chút nuối tiếc thở dài.

“Anh không ngu tới mức đó đâu.”

Vu Thư Triệt cười giễu, đoạn quay đầu lại dứt khoát nói: “Tôi không thích cậu một chút nào cả.”

Vương Tranh im lặng.

“Ở lập trường của tôi, tôi không thể nào thích cậu được. Giống như trên sàn đấu vậy, chúng ta ở hai bờ đối lập, chỉ có hoặc thắng, hoặc thua. Và cái giá phải trả đều là thứ quan trọng của chúng ta. Tôi tin chắc là cậu không ưa gì tôi đâu nhỉ?”

Vương Tranh thở dài, gật gật đầu.

“Nhưng lạ là tôi không ghét cậu, Vương Tranh ạ.” Vu Thư Triệt cười khẽ, nhìn cậu. “Trước khi gặp cậu thế này, tôi chẳng xem cậu là cái thá gì. Nhưng bắt đầu từ lúc quan hệ giữa tôi và Lý Thiên Dương trục trặc, anh ta thường xuyên nhớ tới cậu, tôi mới nghiệm ra, cậu không phải là con mọt sách không có cân lượng gì. Dù có không muốn thì cũng phải thừa nhận, ở cậu có thứ khiến người khác không thể quên, và thứ đó lại là điều mà tôi thiếu, và cố thế nào cũng không có được.”

“Sau đó, tôi rất muốn tận mặt nhìn thấy cậu, ý muốn đó ngày một lớn lên khiến tôi không ngăn lại nổi. Cái hôm ở bệnh viện không phải là lần đầu tôi gặp cậu. Trước kia, chắc là khoảng một năm trước. Tôi tới thành phố này công tác, có ghé dự một khóa học ở trường của cậu. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự đã ngồi nghe cậu giảng bài suốt bốn mươi lăm phút, là văn học đại cương phải không. Kỳ thật là tôi không hiểu lắm, nhưng lạ là tôi vẫn ngồi nghe tiếp, như thể cậu có ma lực biến những thứ rối rắm thành đơn giản. Tôi học kinh tế, chưa bao giờ hứng thú với văn chương nhưng không ngờ lại có ngày cậu làm tôi thấy thú vị với nó.”

Vương Tranh ngạc nhiên nhìn gã, một năm trước cậu từng đảm nhiệm dạy môn văn học chính khóa. Trong giảng đường chứa hơn hai trăm người, cậu không thể chú ý hết tất cả mọi người, nhưng cũng thật không ngờ lại có cả Vu Thư Triệt.

Vu Thư Triệt nheo mắt nhìn cậu. “Không ngờ chứ gì?”

“Đúng vậy. Nếu biết anh cũng có mặt ở đó, thì hôm ấy thế nào tôi cũng nói lắp,” Vương Tranh thành thật đáp.

Vu Thư Triệt sảng khoái cười lớn, gã cười như vậy rất thích hợp, khóe miệng đẹp đẽ đó nhếch lên, phóng đãng mà không mất đi vẻ trong sáng. “Tôi nghĩ, nếu là trong một thời điểm khác, tình huống khác, tôi nhất định kết bạn với cậu. Tôi có dự cảm, nếu chúng ta buông bỏ hết sự thù địch không thể lý giải được này, chúng ta có thể hòa thuận với nhau. Thật tiếc quá!”

Vương Tranh gật gật đầu, nhỏ nhẹ nói: “Lòng kiêu ngạo không cho phép anh, và ký ức cũng không cho phép tôi.”

“Đúng vậy.” Vu Thư Triệt ngừng cười, gật đầu. “Bởi vì có Lý Thiên Dương nên chúng ta không thể làm bạn được.”

Đoạn, gã lại nhìn đồng hồ, thở dài: “Hết năm phút rồi, tôi sẽ nói ngắn gọn vậy. Lần này tôi tới là muốn mang Lý Thiên Dương đi. Anh ta phải theo tôi về, mặc kệ thế nào, cũng phải lôi được anh ta về. Nếu cậu còn chút tình nghĩa với anh ta, thì mong cậu hãy để cho anh ta về với tôi. Ở thành phố G này cạnh tranh quá lớn, không hợp cho anh ta phát triển sự nghiệp, đồng thời còn có thể chọc giận anh Từ kia. Kết cục thế nào hẳn anh ta sẽ không hiểu được, nhưng người ngoài cuộc như tôi lại thấu suốt. Nếu cậu đã không còn cảm tình gì với Lý Thiên Dương nữa lại càng hay. Mắt không thấy tâm không phiền. Trước đây, dù hai người có sống cùng nhau một thời gian nhưng sau khi chia tay thì chưa chắc đã vui vẻ, không cần ai nhớ về những việc buồn bã trước kia. Cậu nói xem phải không?”

Vương Tranh lòng rối bời, mím môi nửa buổi mới đáp lại: “Tôi không có quyền gì để xen vào chuyện của anh ta cả.”

“Vậy thì được rồi.” Vu Thư Triệt đứng lên, thật tình nói: “Cảm ơn, chúc cậu mau bình phục.”

“Khoan đã…” Vương Tranh ngước nhìn gã, hỏi: “Anh có thể mang anh ta đi?”

Vũ Thư Triệt trầm mặc một lúc mới đáp: “Nếu là chuyện liên quan tới công ty thì hẳn anh ta sẽ chịu nghe tôi nói.”

“Anh yêu anh ta.” Vương Tranh gật đầu, đột nhiên nói: “Tôi cứ nghĩ, anh chỉ xem anh ta như một chiến lợi phẩm.”

“Tôi cũng nghĩ cậu chỉ là một loại gia vị trong của sống của anh ta.” Vu Thư Triệt cười đau khổ. “Xem ra chúng ta đều không hiểu đối phương, và đương nhiên cũng không cần phải thế.”

“Đúng vậy.” Vương Tranh đồng ý, nghĩ ngợi một chút lại nói: “Lý Thiên Dương nói… hai người không hợp.”

“Tôi biết.” Vu Thư Triệt cúi đầu, thì thào: “Tôi luôn biết, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.” Đoạn, lại bình tĩnh ngước lên. “Đây là việc cuối cùng tôi làm cho anh ta, sau này thành hay tan thì cũng là tâm ý của tôi. Vương Tranh, tôi không phải người độ lượng, nên tới sau cùng mà anh ta vẫn chọn cậu, tôi sẽ không chúc phúc cho hai người đâu!”

Vương Tranh gật đầu thấu hiểu.

“Tôi nhận được tin nhắn và email của anh ta, nói rằng sở dĩ anh ta ở bên cạnh cậu, chẳng qua vì cậu bị bệnh, thật ra anh ta vẫn còn rất yêu tôi. Lạ là tôi không tin vào chúng, nhưng vẫn ôm hy vọng tới đây. Dù đó có là lời nói dối, thì chỉ cần anh ta muốn duy trì một thời gian, tôi cũng sẽ chấp nhận. Thật là…” Vu Thư Triệt cúi đầu buồn bã cười, nghẹn ngào nói: “Tới khi nhìn thấy tôi, anh ta lại xem như không biết, chỉ ngơ ngác nhìn cậu được đẩy từ phòng mổ ra. Anh ta không nói gì, đến cả chuyện đi lại gần cậu cũng không dám. Sau bao năm ở bên anh ta, tôi dư sức hiểu con người anh ta thế nào…” Gã thở dài. “Tôi không thể không thừa nhận, cậu rất quan trọng với anh ta… Anh ta yêu cậu.”

Vương Tranh kinh ngạc nhìn gã.

Gã chỉ mỉm cười đáp lại: “Chán thật, tự nhiên lại nói những lời này với cậu. Tôi đi đây, cậu giữ gìn sức khỏe.”

Vương Tranh lại im lặng gật đầu.

Vu Thư Triệt đi ra cửa, lại ngoảnh đầu nói: “Nếu, tôi nói là nếu… Nếu thời gian quay ngược trở lại, cậu có chọn Lý Thiên Dương không?”

Vương Tranh nhìn gã, như có đá đè nặng trong lòng, cậu không trực tiếp trả lời gã, chỉ yên lặng quay mặt đi.

Ngoài cửa sổ là trời xanh mây trắng, ánh nắng rạng ngời, thế giới im ắng nhưng hối hả, vạn vật tuân theo tuần hoàn tự nhiên, một dòng trôi xuôi về nguồn. Những vết thương trên cơ thể cũng ngày qua ngày lành miệng, ký ức đau thương khắc cốt ghi xương từ từ nhạt nhòa. Con nít rồi sẽ lớn lên, người lớn chầm chậm già đi. Thời gian trôi như nước nhỏ giọt, lắng đọng dưới đáy tháng năm, có thể soi rõ tương lai, hoặc mờ mịt chốn về.

Cửa bị đẩy ra lần nữa, Từ Văn Diệu mỉm cười bước vào, ngồi ở cạnh giường Vương Tranh, đưa tay vuốt tóc cậu giống như chăm sóc bảo bối vậy, ánh mắt chan chứa dịu dàng vô bờ, không cần lời nói cũng thể hiện đầy đủ.

“Anh không tò mò anh ta đã nói gì với em sao?” Vương Tranh hỏi.

Từ Văn Diệu nhún vai, bình thản đáp: “Đơn giản chỉ là chuyện yêu và hận thôi.”

“Không phải, anh ta nói về những điều nếu như.”

“Nếu như?” Từ Văn Diệu khẽ cười, rồi gật gật đầu. “Đó là chữ dùng để mở đầu nguyện vọng rất hay, nhưng chưa chắc sẽ thực hiện được.” Anh với tay lấy quyển thơ đọc dở vừa rồi, hỏi cậu: “Em còn muốn nghe nữa không?”

Vương Tranh bỗng nhiên liền an tâm, thoải mái áp sát vào bàn tay Từ Văn Diệu, lẩm bẩm: “Muốn chứ.”

“Vậy anh đọc nhé, lúc nãy tới đoạn nào rồi nhỉ, à, là đoạn này. Trước mười tuổi, thần thánh rất rõ ràng trong mắt tôi, là bà lão quàng khăn trắng, mỉm cười hòa ái…” Từ Văn Diệu ngân nga đọc thơ.

Trước lúc Từ Văn Diệu đọc sang cuốn thơ thứ hai thì Vương Tranh đã có thể ngồi dậy, tự xuống giường giải quyết vấn đề vệ sinh, lại còn mỗi ngày ngồi trên xe lăn cho y tá đẩy ra vườn phơi nắng độ một tiếng đồng hồ. Hiếm khi thời tiết lại đẹp như thế, tiết trời đang vào cuối xuân, có thể đây là món quà ông trời ban tặng thêm trước khi mùa mưa dầm liên miên sắp kéo đến. Nó giống như mua hàng ở siêu thị được khuyến mãi mua một tặng một vậy, Vương Tranh phát hiện ra cùng với thời tiết đẹp như thế này là những mầm non trong sân cũng bắt đầu đâm chồi, những mầm non màu lục đầu cành nhú lên khỏe khoắn và tươi mới, báo hiệu một sự khởi sắc đầy vui tươi sung sướng.

Hít một hơi thật sâu còn cảm nhận được bầu không khí ẩm ướt rót vào phế quản, khiến cả người đột nhiên thư thái rất nhiều. Còn cả mấy loài chim không rõ tên đua nhau hót líu lo trên cành, nhưng khi nhác thấy người lại gần liền vỗ cánh bay mất.

Dạo này, cũng có ít bạn bè và học trò lui tới thăm hỏi Vương Tranh, phần vì đều tới học kỳ mới. Từ Văn Diệu thấy tình hình cậu đã ổn, chuyên tâm đi giải quyết công việc nhiều hơn. Lý Thiên Dương thì có lẽ đã trở về với Vu Thư Triệt, từ lúc cậu phẫu thuật xong thì chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả. Mỗi ngày ngoại trừ dì Trâu đến đưa cơm cùng y tá kiểm tra sức khỏe thì không còn ai khác nữa. Vương Tranh ngồi dưới tàng cây, trên đầu gối đặt một cuốn sách, nhưng không có lật ra xem. Cậu khẽ nhắm mắt, xuân đi trăm hoa rụng, thời gian vùn vụt qua nhanh[1]. Cậu chẳng nhớ lần ngồi dưới tán cây thế này là vào thời điểm nào. Có lẽ là khi còn học đại học với Vu Huyên, ngôi trường đó trồng đủ loại hoa tử kinh ở triền núi, mỗi khi xuân đến, cả khu đồi đó ngập tràn xác hoa màu tím.

[1] Đây vốn dĩ là câu thơ mở đầu của bài thơ “Tương Kiến Hoan – Lâm hoa Tạ Liễu Xuân Hổng” của nhà thơ Lý Dục Lâm: Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông.

“Đâu đâu cũng thấy xác hoa chết bầm dập như thế.” Vu Huyên đánh giá một câu xanh rờn.

Mỗi khi nói những lời này, trên mặt cô lại có vẻ tang thương không hợp tuổi, Vương Tranh không quen nhìn, bèn che lấp đau xót bằng câu nói đùa: “Tiểu Huyên nhà ta cũng có máu văn nghệ gớm!”

“Phải, chị đây còn nguyên bầu kinh thơ chưa trút đây này!” Vu Huyên lườm cậu.

Vương Tranh cười ha ha, móc chai rượu bằng thiếc dẹp từ trong túi quần jean ra đưa cho cô. “Cho nè!”

Vu Huyên sung sướng hét lên: “Mẹ kiếp, tớ yêu cậu quá Vương Tranh ơi!”

Ngày trước, cô có xem một bộ phim điện ảnh miền viễn tây Mỹ, rất thích hình tượng anh chàng đội mũ cao bồi đi ủng nâu, uống rượu nồng trong bình thiếc. Vương Tranh vẫn thường lấy chuyện này ra chế giễu cô, nhưng luôn để tâm tìm kiếm, may mắn đã mua được bình rượu thiếc này hết hai trăm đồng ở chợ đồ cũ để tặng cho cô.

“Ố, ở trong có rượu này.” Vu Huyên nhanh chóng mở nắp chai, uống một ngụm, lập tức nhíu mày. “Cay quá.”

“Này, rượu mạnh mà cậu dám uống một hơi thế à?” Vương Tranh cười to, với lấy bình rượu, khẽ nhấp một ngụm rồi hất cằm ra vẻ. “Thế này mới là uống rượu nè!”

“Trả đây!” Vu Huyên cay cú lườm cậu tưởng chừng rách mắt, rồi giật lại bình rượu, tu thêm một ngụm, sảng khoái liếm môi, đoạn lại thả người ngồi khoanh chân trên mặt đất có từng mảng lớn cánh hoa tử kinh tím. “Lúc mẹ tớ chết hoa cũng nở đầy thế này, mấy cây sứ trong vườn rộ lên sắc trắng. Trông rất đẹp!”

Vương Tranh không đáp, chỉ lắc lắc cái bình rượu. Vu Huyên bèn làm theo đổ một miếng nước vào bụng.

Khi đó tiết thanh xuân rực rỡ, từng cánh hoa sắc tím đua nhau rơi xuống, nụ cười tuổi trẻ luôn hiển hiện trên mặt mà không cần đến lý do, ngay cả thương cảm về sinh ly tử biệt cũng không hề có, chỉ nhẹ bay trong không trung, bên dưới dựa vào những chùm bọt bóng mà chẳng ngại chùn chân.

Bất chợt, có người đi về phía Vương Tranh, tiếng bước chân khiến cậu bừng tỉnh. Đập vào trong mắt là người vận áo blouse trắng, một là người đàn ông trung niên với đôi kính vàng trễ nải trên gương mặt nghiêm cẩn, khiến vẻ điển trai bị móp méo đi, làm người nhìn cảm thấy ông có thể tùy nơi tùy lúc mà nghiên cứu hay thảo luận những vấn đề cao siêu của y học. Đi theo bên cạnh là một y sinh trẻ tuổi, mặt mày hiền lành, miệng không cười nhưng mắt mũi hàm chứa tiếu ý ngời ngời. Giờ phút này, anh đang cố đuổi kịp bước chân vị giáo sư nọ, vừa cố giữ nụ cười, vừa cố gắng nói gì đó với người trước mặt.

Vương Tranh nhận ra đó là giáo sư Cù đã mổ cho cậu và bác sĩ Trương, trợ lý của ông.

Từ đầu, cậu đã có hảo cảm với giáo sư Cù, nên vừa thấy liền đẩy xe lăn đến trước mặt ông. “Giáo sư Cù, bác sĩ Trương!”

Giáo sư Cù nhìn Vương Tranh như thể không nhận ra cậu đang chào ông, mà là một tiêu bản cho ông nghiên cứu, nên hứng thú dạt dào mà đi vòng vòng đánh giá cậu một phen. Bác sĩ Trương cũng hết cách, chỉ biết đứng ở sau lưng ông, mỉm cười tạ tội với Vương Tranh.

Vương Tranh cũng biết vị giáo sư nổi tiếng này rất khác người, nên cũng không ngạc nhiên gì, chỉ thoải mái cười, để mặc cho ông ngó nghiêng mình: “Xin chào, hai vị đang tính đi hội chẩn à?”

Cậu dư biết giáo sư Cù sẽ không trả lời mình, nên câu hỏi là dành cho bác sĩ Trương.

“Chúng tôi phải về Mỹ, hội nghị y học ở đây cũng xong, phẫu thuật của anh Vương cũng thành công tốt đẹp.” Bác sĩ Trương đáp, “Tôi nghe bác sĩ phụ trách của anh bảo là anh hồi phục rất tốt. Chúc mừng anh.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Vương Tranh mỉm cười. “Nếu không phải do giáo sư Cù mổ chính thì tôi cũng không khỏe nhanh như vậy.”

“Đơn giản.” Giáo sư Cù bất ngờ lên tiếng. “Đại phẫu thuật tốt.”

Vương Tranh giật mình nhìn ông, dè dặt hỏi: “Ý của giáo sư là… ca mổ của tôi rất đơn giản, nếu là đại phẫu thuật thì tốt hơn?”

Giáo sư Cù gật gù ra chiều đồng ý, vì Vương Tranh hiểu được lời ông mà biểu lộ vẻ vui mừng.

Nhưng, những lời này tốt xấu gì cũng không nên phát ra từ miệng bác sĩ, vì vậy mà trợ lý Trương của ông liền vội vàng giải thích: “Thật ra, ý của giáo sư muốn nói, may mà bệnh của anh Vương chỉ là tiểu phẫu, tình hình hồi phục cũng rất tốt, chỉ là ca mổ này lại không phải là sở trường của giáo sư, ông ấy am hiểu nhất…”

Bác sĩ Trương nói một tràng danh từ y học chuyên môn, cộng thêm mớ tiếng Anh chuyên ngành dài ngoằng, hại Vương Tranh chỉ biết cười trừ, thông cảm cho nỗi lòng người suốt ngày lẽo đẽo theo sau lưng giáo sư khó tính để làm bình chữa cháy cho ông. Đoạn, Vương Tranh lại mỉm cười nói: “Tôi hiểu rồi. Thật xin lỗi hai vị. Lần này là anh của tôi mạo muội, vì anh ấy lo lắng cho tôi nên mới mời giáo sư tới đây, đã làm chậm trễ thời gian của hai vị. Tôi thật xin lỗi.”

“Không, không sao mà. Anh trai của anh lo nghĩ vậy cũng phải. Tôi hiểu tâm trạng của anh ấy khi muốn có bác sĩ kinh nghiệm phong phú đứng ra mổ cho em mình mà.” Bác sĩ Trương liếc nhìn giáo sư Cù giờ đang hưng trí bừng bừng nghiên cứu Vương Tranh, vừa vô lực vừa xen lẫn tự hào. “Giáo sư của chúng tôi quả thật là bác sĩ tim giỏi nhất.”

Giáo sư Cù không để ý tới cuộc hội thoại của hai người, chỉ tay vào ngực Vương Tranh. “Lần sau, phải thay đi…”

“Giáo sư!” Bác sĩ Trương sợ ông lại nói nhăng nói cuội, nên mau lẹ ngăn cản. “Chúng ta phải đi rồi!”

Giáo sư Cù đứng thẳng lưng, tiếc nuối xoay người, sau đó như sực nhớ điều gì mà quay đầu lại nói: “Tim, rất yếu ớt.”

“Vâng…” Vương Tranh gật gật đầu.

Ông nghiêm túc nói tiếp: “Hao mòn, sẽ hư.” Rồi bổ sung thêm. “Không sửa được, đổi đi, mọi thứ hữu hạn.”

Vương Tranh hiểu được, cố gắng đứng dậy, cung kính đáp: “Cảm ơn giáo sư, tôi hiểu rồi.”

Giáo sư cũng không cáo từ, gật gật đầu, xoay người bước đi.

Bác sĩ Trương không lập tức đuổi theo, đứng lại nhìn Vương Tranh đầy hàm ý, rồi mỉm cười. “Lần đầu tôi mới thấy giáo sư chủ động trò chuyện với bệnh nhân đấy.”

“Sao ạ?”

“Cảm ơn anh đã hiểu ông ấy.” Bác sĩ Trương cân nhắc lựa lời: “Giáo sư không biết cách nói năng khách sáo, trước khi có tên tuổi như bây giờ từng bị người khác nhạo báng đủ điều, cũng bị cô lập rất lâu. Sau đó thì không quen nói chuyện với người khác nữa. Bác sĩ tâm lý nói ông ấy gặp trở ngại trong giao tiếp, nhưng tôi nghĩ, ông chỉ là đang phớt lờ và cự tuyệt những mặt xấu của xã hội thôi.”

Vương Tranh mỉm cười, đáp: “Cự tuyệt là phải. Bác sĩ đã vất vả rồi.”

Bác sĩ Trương ngại ngùng lắc đầu. “Giáo sư là ân sư của tôi, đó là chuyện nên làm mà.”

Lúc này, giáo sư Cù đứng lại, không quen khi bác sĩ Trương còn chưa đuổi theo mình, mất kiên nhẫn mà gọi: “Trương!”

“À, giáo sư gọi tôi. Tôi đi đây, tạm biệt, chúc anh nhanh chóng khỏe mạnh.” Bác sĩ Trương từ biệt cậu xong liền hối hả chạy đi.

Vương Tranh mỉm cười nhìn theo dáng hai người đi xa, sau đó ngồi xuống xe lăn, mở sách đọc một lát. Chốc sau, y tá của cậu tới, đẩy xe đưa cậu về phòng bệnh, vừa đi vừa trò chuyện: “Thầy Vương, bắt đầu từ hôm nay thời gian thăm bệnh của anh sẽ được thêm nửa tiếng nữa đó, đã có ai tới thăm anh chưa?”

“Chắc hôm nay không ai đến đâu, anh tôi thì bận, với lại tôi cũng chưa báo cho người nhà hay.”

“Còn sinh viên của anh đâu, mấy bữa trước tôi còn thấy họ tới đông lắm mà.”

“Ha ha, vì họ sợ nên mới tới đó, tôi là thầy chấm luận án của họ, muốn điểm cao nên tới lấy lòng đấy!”

Y tá phì cười, không tin. “Làm gì có chứ. Tôi thấy thầy Vương được yêu mến thế mà. Còn nhớ hôm trước khi anh còn chưa đứng lên được, có cô bé đã khóc còn gì.”

“Tụi nó đều tốt cả,” Vương Tranh nói, “Bất quá tôi cũng gần xuất viện, còn bọn nhỏ cũng phải đến trường. Chúng không thể vì tôi mà trễ nải bài vở được.”

Hai người vừa đi vừa vui vẻ chuyện phiếm. Phần lớn y tá chăm sóc cậu đều rất có hảo cảm với giảng viên đại học vừa thanh tú vừa hiền lành này. Hơn nữa Từ Văn Diệu lại còn giàu có quyền thế, lúc nào cũng ưu đãi những người chăm sóc cho Vương Tranh. Vậy nên các cô luôn cư xử và nói năng với cậu rất lễ phép, lại cũng tận tình chăm sóc. Vương Tranh vừa trả lời những câu hỏi của y tá vừa miên man nghĩ ngợi, ở bệnh viện này cậu gặp đủ mọi kiểu loại y tá bác sĩ, tính tình bất đồng, nhân phẩm tốt xấu đủ cả, nhưng tất cả họ đều ở đây đã lâu, nhìn đủ mọi sinh lão bệnh tử lẫn chia ly vĩnh biệt, nên sớm chết lặng với mọi chuyện. Còn cậu, không giải quyết được vết thương lòng, uất nghẹn tới phát bệnh tim. Hẳn trong mắt của các bác sĩ và y tá ở đây, cậu chỉ là một cỗ máy bị lỗi, cần phải sửa chữa lại, bộ phận nào hỏng hóc rồi thì tu bổ, nhưng tu bổ cũng có giới hạn, nếu đã hư hại nghiêm trọng thì phải thay một cái mới mới được. Nhưng nội tạng lại vô cùng quý hiếm, có rất nhiều người chờ đợi tới khi phát bệnh chết đi cũng còn chưa được thay mới, đó là vấn đề mà các bác sĩ có tài giỏi tới đâu cũng không giải quyết được. Cho nên, việc giáo sư Cù không thích, chắc là vì hành vi tự làm thương tổn cơ thể mình của cậu.

Điều đó không xuất phát từ y đức, mà từ bản năng nghề nghiệp, ông đã nói một chuyện hết sức đơn giản nhưng đúng đắn. Hư hại là không tốt.

Hay nói chính xác hơn, dù đó có là thân thể của bạn thì bạn cũng không có quyền đi tổn hại nó.

Bỗng dưng, Vương Tranh lại thấy thoải mái đến kỳ quái.

Như thể nan đề trước nay không giải được, lại thông qua một phương thức đơn giản mà giải quyết dễ dàng.

Sau khi quay về phòng bệnh, Vương Tranh dưới sự trợ giúp của y tá cũng leo được lên giường nằm nghỉ ngơi. Một lát nữa, dì Trâu sẽ mang thức ăn vào cho cậu, trước đó cậu phải uống hết thuốc được phát hôm nay. Mỗi ngày trôi đi theo nhịp, Vương Tranh tính, khi nào xuất viện rồi phải lên một dãy danh mục sách, tranh thủ trong thời gian nghỉ dưỡng mà đọc cho hết những cuốn trước giờ không có cơ hội xem.

Bước tiếp theo xác định đề tài nghiên cứu mới, sau đó báo lên khoa để xem xem có thể xin kinh phí nghiên cứu đề tài cấp tỉnh hay không.

Cậu còn muốn mở một lớp Lý luận Văn học Tiền duyên phương Tây, rồi chỉnh sửa biên tập lại nội dung ghi chép từ những cuốn sách đã đọc suốt hai năm nay, giới thiệu cho sinh viên một vài tác phẩm lý luận hiện nay trong nước có rất ít người biên dịch qua.

Những chuyện muốn làm còn rất nhiều.

Chỉ hơi rắc rối một tí khi Từ Văn Diệu biểu tình đòi sống chung với cậu. Nếu đã kiên quyết như thế thì cứ sống cùng đi. Sửa lại phòng đọc sách cho anh dùng làm phòng ngủ, còn mà anh ngại nhỏ thì cậu sẽ nhường hẳn phòng mình cho anh, ngủ trong phòng đọc sách cũng tiện bề tra cứu hơn. Còn những việc khác cứ để thuận theo tự nhiên, chuyện này phải do hai người quyết định mới được.

Vương Tranh suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Đúng lúc này, cô y tá đẩy xe cho cậu ban nãy lại bước vào, vui vẻ thông báo: “Thầy Vương, có người nhà vào thăm anh này.”

“Hả?” Vương Tranh ngạc nhiên ngồi nhổm dậy.

Ba bốn người từ cửa bước vào, Vương Tranh vừa thấy liền đầu óc trống rỗng, ngây ra nhìn mọi người vừa xuất hiện. Hai bên đều không nói nửa lời.

May mà trẻ con hiếu động, lên tiếng đánh vỡ cục diện trầm lắng, la hét nhào qua phía cậu: “Chú, chú ơi, chú ơi chú… ôm một cái đi!”

Tiểu Quân Quân giãy ra khỏi tay mẹ, chạy nhào tới giường mà ôm lấy eo Vương Tranh. Vương Tranh giật mình tỉnh ra, nhìn anh chị dâu đứng hai bên người mẹ mặt mày nghiêm khắc của mình mà tay chân run rẩy, sau đó thì nghẹn ngào gọi: “Mẹ…”

Bà Vương đanh mặt nhìn con, không thèm đáp. Chị Điền ngại ngùng lên tiếng: “Thím, A Tranh chào thím kìa. Thím xem, thím tới đây khiến chú ấy vui thế nào… vui tới nói không thành lời…”

Bà Vương im lặng bước tới trước mặt Vương Tranh, lúc này mắt cậu đã đỏ hoe, ngay lúc cậu định gọi “Mẹ” thì liền giáng cho cậu một cái tát.

Vương Tranh bị đòn đau, không dám nói năng gì. Bà Vương lạnh lùng bảo: “Anh ngước mặt lên cho tôi!”

Vương Tranh ngẩng đầu, bà Vương lại vung tay tát cậu thêm một bạt tai nữa.

Ngay khi bà định đánh tiếp, mọi người liền nhào lên ngăn cản. Trong hỗn loạn, Vương Tranh thấy có người chắn trước mặt, sau đó ôm cậu che chở trong lòng, khẩn cầu nói: “Bác gái, nếu bác muốn đánh thì cứ đánh cháu. Tất cả đều là lỗi tại cháu. Tiểu Tranh đang bệnh, bác có giận cũng xin bác chờ cậu ấy khỏe lại hãy tính sau. Bác xem cậu ấy gầy tới như vậy. Không có bác thì không ai chăm sóc cậu ấy tử tế được. Bây giờ còn mắc bệnh tim, cậu ấy không chịu nổi kích động gì. Bác nhìn vậy mà không đau lòng sao ạ?”

Vương Tranh hốt hoảng ngẩn người, đây là Lý Thiên Dương mà, tại sao hắn lại tới đây, lại còn dẫn theo người nhà của cậu?

Anh chị họ khuyên ngăn không ngớt lời, nhưng bà Vương cũng không thua kém gì, hét lớn lên: “Tôi chính là muốn đánh chết thằng con bất hiếu này đó. Uổng công tôi chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau nó, rồi ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn, cho nó ăn học nên người xong thì ngỗ nghịch với cha mẹ. Làm con mà bỏ đi mất dạng, báo hại cha mẹ già phải ở nhà lo lắng. Tôi vất vả chăm lo cho nó, kết quả là nó báo đáp như vậy sao? Bỏ nhà đi mấy năm liền, nằm viện cũng không chịu báo cho cha mẹ một tiếng, là sao? Trong mắt nó có còn người mẹ này không? Lễ nghĩa nó học đi đâu hết rồi? Vô lương tâm! Bất hiếu! Cho nó ăn học thật uổng mà!”

“Mẹ…” Vương Tranh đẩy Lý Thiên Dương ra, giãy giụa bước xuống giường, quỳ dưới chân bà Vương, nước mắt rơi từng cơn, đau đớn tủi nhục cố chịu đựng bao năm giờ trút hết ở đây. Cậu ôm lấy chân mẹ mình mà khóc rống lên: “Không phải là con không nhớ cha và mẹ… con nhớ hai người tới chết đi được… nhưng mà con không dám về nhà… Mẹ ơi, con không dám về nhà…”

Bà Vương ra sức đánh vào vai cậu, sau đó lại ôm cậu gào khóc: “Cái thằng chết yểu này, cái thằng chết yểu này… sao mày nhẫn tâm vậy hả, còn nhẫn tâm hơn cả mẹ mày… Sao mày có thể tàn nhẫn với cha mẹ mày như vậy? Nếu hôm nay tao không tới thì có phải là chết rồi mày cũng không báo một tiếng? Có phải mày tính chết rồi cũng không cho tao nhìn mặt…”

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net