Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi xưa, lúc Khương Hòa dẫn quân Nam Triều chiến đấu với Bắc Triều, người phụ nữ này chỉ là một cung nữ nhỏ bé.
Một lần dâng trà cho vị hoàng đế lúc bấy giờ, tức là cha của hoàng đế hiện tại, bà ta tình cờ nghe được các đại thần bàn bạc chiến lược.
Nhận ra cơ hội, bà ta dũng cảm đứng ra đưa ra ý kiến đối lập hoàn toàn với họ, thậm chí lấy mạng sống của mình để đảm bảo.
Dù bị phản đối kịch liệt, hoàng đế lại tỏ ra thích thú với sự can đảm của bà ta.
Khi đó bà ta mới mười ba tuổi, nhưng gan dạ đến mức mà các cung nữ khác không dám nghĩ tới.
Bà ta được phong làm cung nữ hạng nhất, theo sát hoàng đế.
Ý kiến của bà ta ban đầu không được áp dụng, nhưng bà ta tuyên bố đầy kiêu ngạo rằng các đại thần sẽ thất bại thảm hại.
Quả nhiên, Khương Hòa đã đánh cho quân Bắc Triều tan tác, suýt mất một tòa thành.
Hoàng đế khi ấy quay lại tìm bà ta, chấp nhận đề xuất và phong bà ta làm quân sư.
Ngay cả đại tướng quân cũng phải nghe theo sự chỉ huy của bà ta.
Ở tuổi mười ba, bà ta đã khuất phục được một nhóm những chiến binh lão luyện.
Bà ta là một trong số ít đối thủ khiến Khương Hòa phải dè chừng.
Ngay cả Khương Hòa khi đối mặt với bà ta cũng không dám chắc sẽ giành chiến thắng.
Thái hậu Bắc Triều là một nhân vật huyền thoại, câu chuyện về bà ta còn được lưu truyền rộng rãi ở Nam Triều.
Đây là lần đầu tiên Cố Hành Chu gặp bà ta. Hắn giữ thái độ không kiêu ngạo, không nịnh nọt mà cúi người hành lễ:
“Tham kiến thái hậu.”
Ánh mắt Diệp Thanh Thanh dừng lại trên người Cố Hành Chu, lướt qua một lượt từ trên xuống dưới.
Thì ra đây chính là nhi tử của người phụ nữ đó.
Sắc mặt của Diệp Thanh Thanh dịu lại, bà ta khẽ phất tay.
“Đều lui ra đi, dọn dẹp sạch sẽ nơi này.”
Chỉ một câu nhẹ bẫng, những người hầu đang quỳ lập tức nhanh nhẹn đứng dậy, thu dọn đồ đạc. Chỉ chốc lát sau, họ cúi đầu rời đi một cách cung kính.
“Đứng lên đi.”
Trong điện giờ chỉ còn lại bốn người.
Cố Tuyết Trúc đứng đó với vẻ mặt bình thản, không kiêu ngạo, không tự ti, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn hoàng đế.
Hoàng đế Bắc Triều tuy có ngoại hình khôi ngô, nhưng quầng thâm dưới mắt ông ta lại tố cáo lối sống buông thả trong dục vọng của ông ta.
Một người như vậy, nếu không có Diệp Thanh Thanh chống đỡ thì có lẽ ông ta đã bị người khác lật đổ từ lâu.
Diệp Thanh Thanh ngồi trên cao, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc, khóe môi thoáng nở một nụ cười nhạt.
“Người đâu, mang ghế đến.”
Đám người hầu cúi gằm mặt, mang lên ba chiếc ghế gỗ.
Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ ngồi xuống.
Hoàng đế vừa chạm vào ghế, còn chưa kịp ngồi hẳn đã bị một câu nói của Diệp Thanh Thanh làm giật bắn, vội đứng dậy.
“Ngươi cũng dám ngồi? Đứng đó cho ai gia, nghĩ xem trong đầu ngươi có cái gì.”
Trong lòng Cố Hành Chu không khỏi ngạc nhiên.
Dù từng nghe qua chuyện hoàng đế Bắc Triều sợ thái hậu, nhưng đến mức này thì thật ngoài sức tưởng tượng.
Một thái hậu của một quốc gia, trước mặt thế tử và quận chúa của nước địch lại quát mắng hoàng đế của chính mình như dạy khỉ...
Chỉ có thể giải thích một điều: bà ta khinh thường vị hoàng đế này từ tận đáy lòng.
Trong đầu Cố Hành Chu nhanh chóng tính toán.
Có vẻ cơ hội của hắn đã đến...
Hoàng đế đứng cạnh thái hậu, đầu cúi thấp, ánh mắt đầy uất ức nhưng không dám phản kháng. Sát khí lóe lên trong mắt ông ta, dù chỉ trong chớp nhoáng thì vẫn không qua được ánh mắt nhạy bén của Cố Hành Chu.
Có vẻ Bắc Triều cũng chẳng đoàn kết như vẻ bề ngoài.
Mối quan hệ giữa hoàng đế và thái hậu, ngoài mặt thì mẹ hiền con hiếu, nhưng thực chất lại như nước với lửa.
Thật thú vị.
Diệp Thanh Thanh nhìn Cố Tuyết Trúc, nụ cười trên môi bà ta không hề chạm tới đáy mắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");