Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Tuyết Trúc im lặng. Đúng là nàng ấy chưa nghĩ đến điều này.
Hai người tiếp tục đi đến Dao Quang điện, giọng nói đã bớt dè dặt hơn.
“Đệ vẫn nghĩ trước tiên chúng ta nên lấy chuyện hợp tác kinh doanh từ các cửa hàng ra để đàm phán. Nam Triều chúng ta dồi dào lương thực, trái cây rau củ muốn bao nhiêu cũng có. Chúng ta là quốc gia giàu có nhất trong số các nước. Nếu bất đắc dĩ thì mới dùng đến chuyện kia.”
Cả hai thống nhất xong, Cố Hành Chu gọi Tần Nhị đến.
“Thế tử, quận chúa, hai người tìm thuộc hạ có việc gì?”
Cố Hành Chu hạ giọng, dặn dò:
“Hãy thông báo cho mọi người chuẩn bị. Chúng ta sẽ sớm trở về Nam Triều.”
Tần Nhị sững sờ, ánh mắt lộ vẻ không dám tin, thậm chí còn ngân ngấn nước.
“Thế tử... chúng ta... có thể trở về sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã có cách.”
Tần Nhị dùng tay áo lau vội nước mắt.
“Vâng! Thuộc hạ sẽ lập tức báo tin vui này cho mọi người.”
Nói xong, Tần Nhị quay người chạy đi, tốc độ nhanh như gió cuốn.
Cố Tuyết Trúc quay sang nói:
“Vậy ta sẽ đến cửa hàng một chuyến, tiện thể hỏi xem có người nào muốn đi theo ta không.”
Các nhân viên trong cửa hàng của Cố Tuyết Trúc đều do nàng ấy tự tay chọn. Phần lớn là những nữ tử nghèo khó, không nơi nương tựa. Nếu không gặp được Cố Tuyết Trúc, rất có thể họ đã rơi vào cảnh làm việc trong kỹ viện.
Cố Hành Chu dặn Tần Nhị kiểm kê số tiền kiếm được trong thời gian qua.
Sau khi đổi sang vàng nén, hắn đã thu được tổng cộng năm ngàn vạn lượng bạc.
Còn phía Cố Tuyết Trúc, hắn tin rằng con số ấy còn lớn hơn nữa.
Cố Hành Chu giữ lại một nửa số tiền để giao cho Đường Khê, phần còn lại là vốn để hắn đàm phán với thái hậu Bắc Triều.
Nhìn túi đầy đồ ăn vặt mà Đường Khê đưa cho, khóe môi hắn bất giác nở nụ cười.
Không biết giờ cô ấy đang làm gì nhỉ?
- --
Còn Đường Khê, lúc này đang thực sự cảm nhận thế nào là "nhân gian khổ ải."
Cô nhắn tin cho Quách Miểu Miểu nhưng mãi không thấy hồi âm, liền gọi điện.
Không ngờ người bắt máy lại là một giọng đàn ông lạ hoắc.
Đường Khê nhìn lại số lưu trên điện thoại, chắc chắn đây là số của Quách Miểu Miểu.
“Anh là ai? Tôi tìm Quách Miểu Miểu.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi hỏi:
“Cô là gì của cậu ta?”
Đường Khê cảm thấy khó hiểu.
“Tôi là bạn anh ấy. Còn anh là ai?”
Cô chưa nghĩ nhiều, chỉ đoán rằng đó là nhân viên của Quách Miểu Miểu.
Đầu dây bên kia đột nhiên cười lớn:
“Quách Miểu Miểu đang trong tay tôi. Muốn cứu cậu ta thì mang 500 vạn tiền mặt đến! Không thì...”
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng hét đau đớn vọng lại từ xa.
Đường Khê chết sững. Bị bắt cóc?!
Giọng của Quách Miểu Miểu vang lên từ xa:
“Đường Khê, đừng lo cho tôi! Cậu đừng đến đây, hắn ta...”
Lời chưa dứt thì dường như miệng anh đã bị bịt lại, chỉ còn tiếng ú ớ.
“Tiểu Thủy!”
Đường Khê hốt hoảng. Sao giữa ban ngày lại xảy ra chuyện này?
“Địa chỉ?”
Cô buộc mình phải bình tĩnh.
“Số 595, đường Đông Cảnh, trong kho hàng. Đừng có báo cảnh sát, nếu không thì... tự biết hậu quả đi.”
Nói xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút.
Đường Khê gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt.
Cô hít sâu vài lần để ổn định tinh thần. Quách Miểu Miểu bị bắt cóc, chắc chắn bọn chúng không thể không liên lạc với gia đình cậu ta.
Ngay lúc đó, giọng nói của Hứa Tư Niên vang lên ngoài cửa.
“Chị Đường! Anh Miểu xảy ra chuyện rồi!”
Cô bước ra, nhìn thấy cậu thiếu niên mặc đồng phục đứng ở cửa.
“Sao em lại ở đây? Giờ này lẽ ra em đang ở trường học mới phải?”
“Anh Miểu nói hôm nay sẽ dẫn em đi đua xe, nhưng đã hơn hai tiếng mà anh ấy vẫn không trả lời tin nhắn. Chắc chắn đã có chuyện! Anh ấy chưa bao giờ không trả lời tin nhắn em cả.”
“Khoan đã. Hôm nay là thứ ba, anh ấy định dẫn em đi đua xe? Em lại trốn học nữa đúng không!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");