Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Ô Lam rời đi, cô trò chuyện thêm vài câu với Du Liễu, còn mời ấy đến nhà chơi khi ngôi nhà được cải tạo xong.
Du Liễu mỉm cười đồng ý, nhưng khi tiễn Đường Khê đi, nụ cười trên mặt dần tắt.
Trong mắt cô ấy lóe lên một tia khác thường...
Đường Khê trở về nhà, nhận được hóa đơn mà Ô Lam gửi qua.
Cô liếc qua một cách hờ hững, nhưng ngay khi nhìn thấy chi phí nhân công, hai mắt cô mở to đầy kinh ngạc.
“Bảo sao ba ngày có thể làm xong, hóa ra là phải dùng đến năm mươi công nhân cùng làm việc!”
Nhìn lại không gian nhà mình, quả thực có thể chứa được chừng đó người.
Nhưng nghĩ đến cảnh quá nhiều người cùng làm việc, Đường Khê không khỏi lo lắng: “Liệu có bị lộn xộn hơn không đây?”
Cô lại đọc kỹ lời nhắc trong tin nhắn của Ô Lam: “Đồ vật quý giá cần phải dọn đi trước.”
Nhà cô chẳng có nhiều món đồ quý giá, nhưng cái két sắt lại là một vấn đề nan giải. Cái két to và nặng như một chiếc tủ lạnh nhỏ, không thể cứ để ở đây được.
“Hay là chuyển nó qua kho nhỉ?”
Sau một hồi suy nghĩ, Đường Khê quyết định: Kho hàng có rất nhiều đồ đạc, đặt vào góc khuất, phủ thêm một tấm vải thì chẳng ai để ý.
Cô gọi một chiếc taxi và trả thêm cho tài xế vài chục tệ, nhờ anh ta giúp khiêng két.
Nhưng khi vừa cố sức đưa được két ra ngoài, cô mới phát hiện:
“Ôi trời, xe con làm sao mà nhét vừa được cái này chứ?”
Không còn cách nào khác, cô đành phải gọi thêm một chiếc xe tải nhỏ.
Cuối cùng, sau bao nhiêu vất vả thì cái két sắt cũng được đưa đến kho.
Đường Khê chọn một góc khuất nhất, cẩn thận phủ kín bằng một tấm vải, khiến nó trông chẳng có gì đáng chú ý.
“Đinh—”
Một âm thanh đột ngột vang lên trong đầu Đường Khê:
“Chúc mừng ký chủ! Hệ thống đã nâng cấp! Từ bây giờ, đối tượng phục vụ có thể rời khỏi ký chủ để tự mình thực hiện việc xuyên không.”
“Xin hãy tiếp tục cố gắng! Khi hệ thống nâng cấp lần tiếp theo, ký chủ sẽ có thể tự do qua lại giữa hai thời không.”
“Không gian hệ thống đã được mở toàn bộ! Ký chủ có thể thông qua nhiệm vụ để đạt quyền sử dụng thử tất cả các vật phẩm trong cửa hàng không gian.”
“Nhiệm vụ cần ký chủ tự thúc đẩy, tự khởi động và tự giải quyết. Hệ thống ủng hộ ký chủ hết mình~”
Âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu Đường Khê, khiến cô giật bắn cả người.
“Khoan đã... đối tượng phục vụ có thể tự xuyên không? Ý là sao?”
Ý nghĩ vừa xuất hiện, hệ thống đã trả lời ngay lập tức:
“Tức là dù ký chủ không có mặt tại nhà, đối tượng phục vụ cũng có thể tự mình tiến vào thời không của ký chủ.”
Lời giải thích bất ngờ khiến Đường Khê rùng mình một cái.
Hệ thống này bình thường đâu trả lời câu hỏi của mình, sao hôm nay lại đổi tính thế?
Cô thử thăm dò:
“Ngươi là người hay là AI thế?”
“Dĩ nhiên tôi là trí tuệ nhân tạo, ký chủ. Nhưng theo thời gian, khi hệ thống nâng cấp, tôi sẽ dần phát triển ý thức và có thể giao tiếp với ký chủ.”
Đường Khê thở phào nhẹ nhõm:
“À, thì ra là vậy. Cứ tưởng lại gặp lỗi gì nữa cơ.”
Cô tiếp tục hỏi:
“Vậy lần trước, tại sao Cố Tử Dật có thể tự vào nhà tôi để lấy đồ? Khi đó hệ thống chưa nâng cấp mà?”
Hệ thống im lặng một lát rồi đáp:
“Lần đó là lỗi hệ thống, ký chủ.”
Giọng nói nửa máy móc, nửa ngập ngừng lại làm Đường Khê muốn nghiến răng.
“Hiện tại hệ thống đã hoàn thiện và sẽ luôn đồng hành cùng ký chủ. Mọi câu trả lời mang tính xây dựng sẽ cần 20 điểm. Xin ký chủ cân nhắc khi đặt câu hỏi.”
Biểu cảm của Đường Khê trở nên phức tạp, nhìn vừa buồn cười vừa bất lực.
Cuối cùng, cô quyết định không tiếp lời hệ thống nữa.
Đường Khê vốn dĩ đã nổi tiếng là người mê tiền, không ngờ hệ thống lại còn mê tiền hơn cô.
“Đáp án mang tính xây dựng mà cũng phải mất 20 điểm?!”
Hiện tại cô không còn một điểm nào cả, tất cả đã dùng hết sạch.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");