Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Khê khó khăn lắm mới chấp nhận được việc Quách Miểu Miểu mặc long bào đến lễ cắt băng khánh thành bảo tàng.
Nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu lên, cô lại thấy Trịnh Lai mặc bộ váy hoa tiên, trông cực kỳ trịnh trọng bước đến.
Đi cùng chị ấy còn có Nguyên Thanh. Chẳng hiểu hai người này quen nhau từ khi nào.
Nguyên Thanh mặc một bộ khúc cừu kiểu cổ khá khiêm tốn, theo sau là một Đào Hành Tung lịch lãm trong bộ vest tây trang chỉnh tề.
Được rồi, đúng là một tổ hợp “cổ kim kết hợp” hết sức độc đáo.
Đường Khê ngay lập tức nghĩ lại, không đúng, hôm nay chỉ là lễ cắt băng chứ đâu có màn đi thảm đỏ đâu nhỉ.
Sao mọi người lại tự giác biến nó thành một buổi đi thảm đỏ thế này?
“Đinh——”
Điện thoại rung lên báo có tin nhắn, Đường Khê mở ra xem, lập tức không nói nên lời.
Quách Miểu Miểu: Tôi bảo mọi người ăn mặc trịnh trọng một chút ấy mà, hôm nay nhiều truyền thông đến thế, phải tạo chút khí thế cho bảo tàng của chúng ta chứ!
Đường Khê cố gắng kiềm chế cơn bực bội muốn đánh anh ta, rồi nhắn lại.
Đường Khê: Vậy sao không nói với tôi trước?!
Quách Miểu Miểu không trả lời tin nhắn nữa, Đường Khê quay đầu nhìn qua thì phát hiện anh ta đang đứng cách đó không xa, vui vẻ chụp ảnh cùng đủ kiểu cô gái trẻ.
Đường Khê thực sự muốn xông tới đánh anh ta một trận. Không biết còn tưởng anh ta là giám đốc bảo tàng đấy chứ.
“Chị Đường, lúc em nhận được thông báo thì đã gần muộn rồi, nên mượn của bạn bộ đồ này của Đát Kỷ, chị thấy ổn không?”
Nguyên Thanh nhảy nhót đứng trước mặt Đường Khê, xoay một vòng khoe trang phục.
Đường Khê nhìn Nguyên Thanh trước mắt, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp cô ấy.
Không còn vẻ rụt rè, nhút nhát như trước, bây giờ cô ấy trông tự tin, hoạt bát hơn rất nhiều.
“Đường Khê này, không ngờ lễ cắt băng bảo tàng lại thế này...”
Trịnh Lai cảm thán, mắt nhìn ngó khắp nơi, phát hiện ra mọi người ăn mặc khá đồng bộ.
Khi nhận thông báo, bảo có thể mặc đồ “đặc biệt” một chút.
Chị ấy lục trong tủ ra chiếc váy từng mặc hồi đại học, nghĩ một hồi rồi quyết định mặc nó. Đó là một chiếc váy tiên hoa màu xanh dương, trông nhẹ nhàng, thanh thoát như một nàng tiên bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Ban đầu chị ấy còn nghĩ hôm nay chắc chỉ mình mình mặc kiểu này, nhưng đến nơi mới thấy ai nấy cũng không kém phần đặc biệt.
Cảnh tượng này đúng là không khác gì một buổi cosplay hoành tráng.
Chị ấy cứ tưởng mình đã đủ “chơi lớn” rồi, nhưng không ngờ Quách Miểu Miểu còn “chơi tới nóc” hơn. Bộ long bào kia, đúng là định lên ngôi thật sao?
Đường Khê gãi mũi, vẻ mặt ngượng ngùng. Cô có thể nói là bản thân cũng chẳng hay biết gì về vụ này không?
“Đẹp, đẹp lắm! Mau vào trong đi, bên trong ấm hơn đấy.”
Đường Khê cười khen ngợi một câu, rồi kéo Trịnh Lai và Nguyên Thanh cùng đi vào trong.
Đào Hành Tung mặc bộ vest tây trang chỉnh tề, đứng bên cạnh, im lặng nghe mấy cô gái ríu rít trò chuyện.
Sau khi thấy Nguyên Thanh và Trịnh Lai đi vào, anh do dự một chút rồi bước đến gần.
Hôm nay Đường Khê thật sự rất đẹp, lần đầu tiên anh thấy cô mặc Hán phục. Trong thoáng chốc đã khiến anh sững sờ.
Sau đó nhớ ra mục đích mình đến đây, anh vội vàng giải thích.
“Tôi gặp họ trên đường tới đây. Nhìn thấy họ mặc thế này là biết ngay họ đến chỗ cô rồi. Xe của họ bị hỏng giữa đường nên tôi đưa họ qua đây...”
Đường Khê thoáng ngạc nhiên. Hình như cô đâu có hỏi anh đâu nhỉ?
“Không ngờ anh lại mặc trang trọng như vậy, nhưng rất đẹp!”
Đường Khê khen ngợi. Đào Hành Tung quả thật rất đẹp trai. Vóc dáng cao lớn, phong thái lịch lãm.
Bộ vest đen chỉnh tề, lịch sự mà vẫn phong cách, khiến anh trở thành một điểm nhấn nổi bật giữa đám đông.
Có lẽ Đào Hành Tung không ngờ Đường Khê sẽ khen thẳng thừng như vậy, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Đường Khê!”
Từ phía sau Đường Khê vang lên một giọng nói quen thuộc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");