Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quách Cửu Thành gật đầu, khuôn mặt đen kịt. Còn Hạ An thì đỏ bừng mặt, giận đến mức thở hổn hển.
“Chúng tôi còn muốn cô ấy làm con dâu nữa kia, nhưng người ta đã có tình cảm với người khác rồi. Chúng tôi cũng đâu thể ép buộc. Nói cho cùng, vẫn là Miểu Miểu nhà tôi không xứng với người ta!”
Hạ An tức giận lên tiếng, bênh vực Đường Khê, đến mức nói không ngừng được.
Khuôn mặt nghiêm túc của Đường Khê bỗng chốc vỡ vụn, cô dở khóc dở cười.
Dì Hạ, những chuyện này dì đừng nói ra chứ...
Phía dưới lại rộ lên một trận bàn tán xôn xao.
Một người phụ nữ đang ẩn mình giữa đám đông lặng lẽ siết chặt nắm tay, ánh mắt hằn lên vẻ căm phẫn. Cô ta ước gì có thể lột da xé xác Đường Khê ngay lập tức.
Chỉ nghe giọng Đường Khê tiếp tục vang lên:
“Còn về Đào tổng, chúng tôi là bạn bè. Còn bức ảnh này thì sao? Lần đó chính cô đã tìm đến định tiếp cận và quyến rũ Đào tổng. Đào tổng không muốn dây dưa với cô nên tôi mới giả làm bạn gái của anh ấy để giúp anh ấy thoát khỏi cô. Chuyện này, chẳng phải cô là người rõ nhất sao?”
Lời nói vừa dứt, mọi ánh mắt đều chuyển sang nhìn Đường Tuyết.
“Tôi... tôi...”
Đường Tuyết bắt đầu bối rối, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, hoàn toàn không còn vẻ tự tin ban đầu.
Hiện trường trở nên hỗn loạn hơn khi những lời nói từ cả hai phía bùng nổ.
Một vài người dưới sân khấu xì xào:
“Đúng là cô ta chủ động tìm chuyện, không gài bẫy được thì quay ra bôi nhọ người khác.”
“Chắc chắn là thấy Đường Khê có tiền, quan hệ rộng, lại không thể cạnh tranh nổi nên sinh lòng đố kỵ.”
“Đúng là trò hề, lấy mấy bức ảnh này để làm bằng chứng, thật sự không thuyết phục.”
“Bà Quách vừa nói rõ ràng là rất thích Đường Khê làm con dâu, nhưng Đường Khê không thích Quách Miểu Miểu, hai người chỉ là bạn bè thôi mà.”
Một giọng nữ sắc bén vang lên, chen ngang dòng ý kiến.
“Nhưng tôi nghe nói Quách Miểu Miểu đã có bạn gái. Vậy mà anh ta vẫn đưa người khác về nhà!”
Giọng nói đầy giận dữ và chua chát, lập tức thu hút sự chú ý.
Một phóng viên lên tiếng phản bác:
“Cho dù Quách Miểu Miểu có bạn gái hay không, nhưng chính Đường Khê cũng nói rõ là do nhà họ Quách mời cô ấy ăn tối, không phải Quách Miểu Miểu mời riêng. Bạn bè lâu năm đến nhà nhau cũng đâu có gì sai?”
“Thêm nữa, nếu Đường Khê thực sự muốn bước vào hào môn, với sự yêu thích của nhà họ Quách, cô ấy chỉ cần gật đầu là xong. Nhưng cô ấy không làm vậy, còn tự mình phủ nhận mối quan hệ. Điều này giải thích sao đây?”
“Đúng rồi, ai mà không biết Quách Miểu Miểu là một tay chơi khét tiếng, thay bạn gái như thay áo. Rõ ràng là Đường Khê chẳng thèm quan tâm.”
Người phụ nữ vừa nói chuyện siết chặt tay áo, gương mặt đỏ bừng vì giận dữ.
Những ánh mắt đổ dồn về phía cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng lúng túng.
Ở một góc khác, Đường Tuyết đứng run rẩy, gương mặt tái mét. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Những gì mình chuẩn bị kỹ lưỡng lại bị Đường Khê giải quyết dễ dàng như vậy?
Đường Khê đứng trên sân khấu lạnh lùng quan sát sự hỗn loạn bên dưới. Cô nhìn ánh mắt đầy căm hận của Đường Tuyết, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt không che giấu sự khinh thường.
Đường Tuyết không chịu thua, tiếp tục rút thêm bằng chứng.
“Còn đây! Tôi còn bằng chứng khác!”
Mọi người lập tức im lặng, chờ xem Đường Tuyết định làm gì tiếp theo. Những ánh đèn flash từ máy ảnh liên tục lóe sáng, chuẩn bị ghi lại mọi khoảnh khắc kịch tính.
“Đây là ảnh Đường Khê cùng một người đàn ông khác, chủ một cửa hàng văn phòng phẩm. Nhìn xem, cô ta không chừa một ai! Đi chung xe, cùng đi dạo ở sân trường, còn ăn tối vui vẻ, thân mật!”
Vừa nói, Đường Tuyết lấy ra một bức ảnh khác rõ nét hơn. Trong ảnh, Đường Khê đang cười rạng rỡ, còn nhân vật nam chính lần này lại là Ngô Hoài Xuyên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");