Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tỷ tỷ, đây có phải là vòng tay mà nhị ca tặng tỷ không?!"
Đường Khê nhìn theo ánh mắt của cậu bé, lại là chiếc vòng tay quen thuộc.
"Đúng vậy, anh trai em mua hàng ở chỗ chị, cái này là tiền công."
Cô tháo chiếc vòng ra, đưa cho Cố Tử Dật nghịch chơi.
Cậu bé vui sướng nhìn Đường Khê, nụ cười rạng rỡ khiến miệng cậu không khép lại được.
"Đệ vui lắm!"
"Sao thế?"
Đường Khê hơi ngạc nhiên, nhưng nụ cười ngốc nghếch của cậu bé lại khiến cô không nhịn được cười.
"Vòng tay này vốn là do dì Khương chuẩn bị để tặng cho con dâu tương lai. Nhị ca tặng cho tỷ rồi, điều đó có nghĩa là tỷ chính là thế tử phi tương lai!"
Đường Khê khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng ngập tràn bối rối.
Gì mà lung tung vậy trời?
Cố Tử Dật nhanh chóng giải thích, giọng nói ngây thơ nhưng đầy hào hứng:
"Tỷ tỷ, thật đấy! Đệ nhớ hồi nhỏ từng nhìn thấy chiếc vòng này trên tay nhị ca. Có lần đệ nghịch ngợm, nhân lúc nhị ca không để ý liền lén cầm nó lên chơi. Ai ngờ bị nhị ca phát hiện, huynh ấy liền mắng đệ một trận tơi bời. Đó là lần đầu tiên đệ thấy nhị ca nổi giận như thế."
Cố Tử Dật kể lại với biểu cảm sống động, khiến Đường Khê không khỏi bật cười. Cô thật sự không thể tưởng tượng được Cố Hành Chu luôn tỏ vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh lại từng nổi giận đến thế.
Mặc dù vậy, gần đây thái độ của Cố Hành Chu đối với cô đã thay đổi nhiều. Từ một người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hắn đã bắt đầu cười nhiều hơn khi ở bên cạnh cô.
"Nếu nhị ca tặng tỷ một món đồ quan trọng như thế, điều đó có nghĩa là tỷ rất quan trọng với huynh ấy đấy."
Giọng nói non nớt của Cố Tử Dật như gõ nhịp vào trái tim Đường Khê.
Mình quan trọng với hắn thật sao?
Cô ngẩn người, lòng bỗng nhiên dậy lên những cảm xúc khó tả.
Nhìn thấy Đường Khê thẫn thờ, Cố Tử Dật che miệng cười khúc khích.
"Xem ra tỷ sắp trở thành tẩu tẩu của đệ rồi!"
Bỗng nhiên, Cố Tử Dật thay đổi vẻ mặt, nghiêm túc hơn hẳn:
"Nhưng mà, nghe nói chiếc vòng này có tác dụng rất đặc biệt."
Đường Khê tỉnh lại từ dòng suy nghĩ mơ hồ, tò mò hỏi:
"Đặc biệt như thế nào?"
Cố Tử Dật nở một nụ cười đầy bí ẩn, đôi mắt tròn to lấp lánh, làm Đường Khê chỉ muốn véo đôi má mũm mĩm kia.
"Tỷ có biết chuyện Nữ Oa vá trời không?"
Câu hỏi của cậu bé khiến Đường Khê bật cười.
"Chuyện này ngay cả trẻ lên ba cũng biết. Đương nhiên là chị biết rồi, em đoán xem?"
Cô cố tình trêu cậu, không lo rằng cậu sẽ không nói ra. Tính cách Cố Tử Dật vốn không giỏi giữ bí mật, nếu bắt cậu giữ trong lòng, có khi còn khó chịu hơn việc không được ăn vặt.
Quả nhiên, đúng như Đường Khê dự đoán, Cố Tử Dật nghe xong lập tức phồng má, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Tỷ thật là!" Cậu lầm bầm, rồi mở gói bánh gạo tuyết ra ăn.
"Chuyện là thế này: truyền thuyết kể rằng Nữ Oa dùng ngũ sắc thạch để vá trời. Nhưng sau khi vá xong, vẫn còn dư lại một phần những viên đá ngũ sắc. Chúng bị chia nhỏ ra, bay đến những nơi khác nhau."
Nghe đến đây, trong đầu Đường Khê hiện lên những câu chuyện thần thoại và truyền thuyết về ngũ sắc thạch. Chẳng phải trong một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, nhân vật chính cũng là hóa thân từ ngũ sắc thạch còn sót lại sao?
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi. Chuyện Nữ Oa vá trời vốn đã là huyền thoại, làm sao có thể liên quan đến chiếc vòng tay này được?
Cố Tử Dật nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Đường Khê, liền ngồi thẳng lưng, vẻ mặt đầy tự hào.
"Tỷ tỷ, cha đệ nói chiếc vòng tay của dì Khương được làm từ đá ngũ sắc đấy!"
Đường Khê lập tức cảm thấy rối bời.
"Không phải đây là ngọc hoàng long à? Sao lại thành ngũ sắc thạch rồi?"
Cô tự hỏi, chẳng lẽ một phần ngũ sắc thạch trong truyền thuyết lại là ngọc hoàng long? Nhưng chuyện này trùng hợp quá, chẳng lẽ có thể như thế được sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");