Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quách Miểu Miểu nhận ra ánh mắt sắc bén của Đường Khê, cố giữ vững lập trường chỉ được vài giây rồi chịu thua.
Tuy vậy, giọng điệu của anh ta vẫn đầy vẻ kiêu ngạo:
"Đã đến rồi thì qua đây ngồi đi. Nhưng tôi nói trước là không phải tôi tha thứ cho cô đâu, chẳng qua nể tình đều là đồng bào người Hoa cả, tôi rộng lượng nên tạm thời không chấp nhặt với cô thôi."
Thực ra, Quách Miểu Miểu đã nguôi giận từ lâu, nhưng từ sâu trong lòng, anh vẫn không ưa gì nhà họ Nguyên.
Nhớ lại thời thơ ấu, anh từng không ít lần đánh nhau với hai tên phá gia chi tử của nhà họ Nguyên, kết quả lần nào cũng bị đánh bầm dập.
Nhưng đối phương cũng chẳng khá khẩm hơn, thường xuyên bị anh xé rách quần áo, thậm chí có lần về nhà mở cặp ra, phát hiện bên trong toàn là côn trùng anh nhét vào từ lúc nào không hay.
Cha mẹ của Quách Miểu Miểu từng nhiều lần tìm đến nhà họ Nguyên để đòi công lý, nhưng lần nào cũng bị từ chối bằng những lý do thoái thác khác nhau.
Vì thế, những trận đánh của anh với anh em nhà họ Nguyên ngày càng dữ dội, về sau còn kéo cả Hứa Tư Niên -nhà vô địch Taekwondo trẻ – vào trận chiến.
Sau này, nhà họ Nguyên thấy hai anh em kia bị đánh càng ngày càng thê thảm, bèn đích thân đến hỏi tội.
Cha mẹ của Quách Miểu Miểu đóng chặt cửa không tiếp, mâu thuẫn giữa hai gia đình từ đó mà sâu thêm.
Thực tế, cả nhà họ Quách lẫn nhà họ Hứa đều rất ghét nhà họ Nguyên, họ liên thủ cô lập gia đình này.
Còn nhà họ Vu từ trước đến nay luôn tránh xa thị phi, hành sự khiêm nhường kín đáo, vì vậy ba gia đình kia làm gì cũng chẳng cần tìm đến nhà họ Vu.
Dĩ nhiên, Quách Miểu Miểu ghét cay ghét đắng nhà họ Nguyên, từ trong tâm can đã có ác cảm với họ.
Nhưng đối với Nguyên Thanh, ban đầu khi gặp cô tại buổi cắt băng khánh thành bảo tàng, anh cảm thấy cô bé này khá đáng yêu.
Nhưng khi biết cô là người nhà họ Nguyên, Quách Miểu Miểu như vừa nuốt phải một con ruồi, cảm thấy khó chịu không tả nổi.
Tuy nhiên, sau một thời gian tiếp xúc, anh nhận ra Nguyên Thanh không giống những người khác trong nhà họ Nguyên.
Có lẽ vì cô lớn lên bên ngoài, chưa kịp bị nhà họ Nguyên dạy hư.
Những ác cảm của anh đối với cô cũng vì thế mà vơi đi phần nào.
Đường Khê nói đúng, chính Nguyên Sĩ Lãng là người đã bắt cóc anh, khiến cả ba người chịu không ít khổ sở.
Chuyện này vốn không liên quan đến Nguyên Thanh, vì khi sự việc xảy ra, cô ấy vẫn chưa được gia đình nhận lại.
Nguyên Thanh nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Quách Miểu Miểu thì quay sang nhìn Đường Khê với vẻ ngạc nhiên.
Đường Khê chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó Nguyên Thanh vui vẻ cầm ly champagne bên cạnh lên uống.
Ánh mắt Đường Khê lại rơi vào người Đào Hành Tung đứng sau Nguyên Thanh, vẻ mặt không mấy cảm xúc.
Nguyên Thanh đi cùng Đào Hành Tung, điều này nằm ngoài dự đoán của cô.
Hai người họ chắc chỉ mới quen nhau khi cắt băng khánh thành bảo tàng thôi mà.
Vậy mà chưa bao lâu đã trở nên thân thiết đến mức cùng nhau đến dự buổi đấu giá này.
Đường Khê không hiểu nổi, Đào Hành Tung thực sự là người khiến người khác khó mà nhìn thấu.
Cô liếc nhìn Đào Hành Tung một cái rồi lập tức dời ánh mắt đi nơi khác.
Đào Hành Tung muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Anh định giải thích với Đường Khê, nhưng thấy đông người quá, đành nghĩ sẽ tìm cơ hội nói riêng sau.
Anh kìm nén lời muốn nói, trong lòng dường như đã biết Đường Khê chắc chắn đã nhận ra điều gì đó.
Anh hơi hối hận vì sao trước đây không đối xử với cô chân thành, để bây giờ rơi vào tình huống chẳng đâu vào đâu.
Phía sau Đào Hành Tung là hai chị em nhà họ Ngô.
Nhìn dáng vẻ của họ, có vẻ như mọi khúc mắc cũng đã được giải tỏa.
Nhưng việc cả đám người lại "tình cờ" gặp nhau ở buổi đấu giá này khiến ai cũng khó đoán được mục đích thực sự là gì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");