Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nghĩ gì thế? Chắc chắn là bọn họ không hiểu chúng ta nói gì đâu! Làm sao người Hoa Quốc lại biết nói ngôn ngữ ‘vĩ đại’ của chúng ta cơ chứ? Có lẽ họ đang ngưỡng mộ vẻ đẹp của chúng ta nên mới nhìn chăm chăm như vậy, haha!”
Đường Khê đứng hình: Cái quái gì vậy? Hóa ra sự tự luyến đúng là không phân biệt quốc gia thật…
Nhìn đám người nước ngoài càng nói càng quá đáng, Quách Miểu Miểu lên tiếng với một giọng ngoại ngữ lưu loát chuẩn chỉnh, khiến cả đám người kia bỗng chốc đờ ra.
“Nói xấu sau lưng người khác thì cũng nên nói nhỏ một chút chứ. Mắt nhìn kém thì đừng nghĩ ai cũng giống mình, như ếch ngồi đáy giếng. Thời này rồi ai mà chẳng biết nói chút ngoại ngữ. Nhìn qua đã biết các người chỉ là phú nhị đại, cách hành xử thì nhỏ nhen, tầm thường!”
Quách Miểu Miểu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhìn Đường Khê mà nói một cách châm chọc.
Đường Khê phối hợp rất tốt, liên tục gật đầu phụ họa, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn đám người kia, vẻ mặt vừa khinh bỉ vừa thờ ơ.
Đối phương sững sờ, há hốc miệng, khuôn mặt đầy vẻ không tin nổi.
Ngay sau đó, một người phụ nữ tóc vàng đứng bật dậy, chỉ thẳng tới trước mặt Đường Khê, tức giận hét lên:
“Cô đang nói chúng tôi sao? Con nhãi này, cô có biết chúng tôi là ai không? Nhà tôi sở hữu một nửa cái đấu giá này đấy! Lũ chó Hoa Quốc các người dám nói chúng tôi như vậy à?”
Đối mặt với sự hung hăng của đối phương, nhóm người Đường Khê cũng đồng loạt đứng dậy.
Gương mặt Quách Miểu Miểu tối sầm lại như đáy nồi, không hề nao núng, lạnh lùng đáp trả:
“Tốt nhất nên cẩn thận với lời nói của mình. Họa từ miệng mà ra. Chúng tôi đại diện cho bộ mặt của Hoa Quốc, các người muốn phá hoại quan hệ giữa hai nước sao?”
Đào Hành Tung đứng bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói đầy cảnh cáo:
“Tôi khuyên các người suy nghĩ trước khi nói. Một khi đã chọc vào vấn đề quốc gia thì hậu quả không nhỏ đâu.”
Một gã đàn ông hói đầu phía đối diện cũng đứng dậy, chỉ tay vào nhóm Đường Khê và bắt đầu chửi bới không kiêng nể:
“Lũ nghèo kiết xác! Không có tiền còn mò đến buổi đấu giá làm gì? Đến đây chỉ để mất mặt thôi!”
“Đúng rồi, lũ chó Hoa Quốc! Chó Hoa Quốc! Toàn là một lũ vô dụng!”
“Cút về đi! Nơi này không chào đón mấy con chó Hoa Quốc như các người!”
Nước miếng còn phun lên người Quách Miểu Miểu đang đứng gần nhất.
Hứa Tư Niên lập tức siết chặt tay, khởi động như chuẩn bị đánh nhau.
Ở đất khách quê người, họ vốn định nhẫn nhịn để giữ hòa khí. Nhưng khi người ta đã cố ý khiêu khích đến mức này, thì không còn lý do gì để chịu đựng nữa.
Huống chi, giờ đây chuyện này còn liên quan đến danh dự của cả đất nước.
“Đánh chúng nó——”
!!!
Quách Miểu Miểu hét lớn, rồi lao thẳng về phía trước.
Ban đầu, anh định nhịn, nhưng thấy đối phương càng nói càng quá đáng khiến anh không thể chịu nổi nữa.
Hứa Tư Niên và Đào Hành Tung ngay lập tức lao theo. Ngô Hoài Xuyên cũng cởi áo khoác của mình rồi xông lên nhập hội.
Hai bên lao vào nhau, xô xát dữ dội.
Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên vốn có chút võ nghệ, tiếng nắm đấm vang lên thẳng thừng, từng cú đánh đều rất chuẩn xác.
Đào Hành Tung đã luyện tập thể hình nhiều năm, thân thủ nhanh nhẹn không kém.
Mặc dù Ngô Hoài Xuyên không có kỹ thuật, nhưng lại có sức khỏe vượt trội. Một cú đấm của anh khiến đối phương bay cả chiếc răng cửa.
"Aaaa! Anh dám đánh gãy răng tôi! Đó là bộ răng tôi bỏ ra mấy chục vạn để làm đấy!"
"Phụt!"
Ngô Hoài Xuyên không chút do dự, lại tung một cú đấm khác vào phía bên kia.
"Phụt——"
Chiếc răng cửa còn lại của đối phương cũng bay ra, miệng đầy máu, người đó chỉ tay vào Ngô Hoài Xuyên mà không nói nổi một câu.
Đường Khê cũng không chịu thua, lao lên và tát liên tiếp vào mặt người phụ nữ vừa chỉ tay chửi mình.
Nguyên Thanh thì bước đến, túm lấy mái tóc xoăn được uốn cẩn thận của người phụ nữ kia và giật mạnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");