Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đới Vũ Ninh tháo kính, lau sạch rồi đeo lại, sau đó đi ra phía cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
“Dưới đó tình hình thế nào rồi?”
Đường Khê tùy tiện liếc xuống một cái.
“Mấy người nước ngoài này đúng là khỏe thật, dưới đó còn sôi động lắm.”
Trong phòng đấu giá.
Nhìn đồng hồ, có vẻ đã đến món đấu giá cuối cùng.
Người dẫn đấu giá lấy ra món đấu giá quan trọng nhất—một viên đá ngọc vàng. Nó được đặt trong một tủ trưng bày bằng kính, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng vật bên trong.
Phía dưới rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
“Cục đá vớ vẩn này mà giá khởi điểm cao thế à?”
“Trước giờ nhà đấu giá này chưa bao giờ bán thứ gì kỳ cục thế này. Có ai biết nguồn gốc của nó không?”
“Nhìn chẳng khác gì một viên đá bình thường, chỉ là màu vàng thôi. Dù có lâu đời đến đâu thì cũng chẳng có giá trị gì mấy, tính thẩm mỹ cũng chẳng cao.”
“Tôi nghe nói món này là do một gia tộc thần bí đưa ra đấu giá, vì có mối quan hệ bạn bè với nhà đấu giá này nên mới mang đến. Có lẽ vì nể mặt bạn bè thôi.”
“Nhưng sao họ không mang một món đồ cổ thực sự đến? Lại mang một cục đá? Tôi thì muốn xem thử ai sẽ mua cục đá này, ai mà mua thì đúng là phí tiền ngu luôn!”
“Anh đừng đùa, món này chắc chắn sẽ bán được giá cao ngất.”
Bên cạnh, một cái đầu ló ra, vẻ tò mò hóng chuyện:
“Anh bạn này, cậu biết nội tình gì à? Chia sẻ chút đi.”
“Nghe nói viên đá này có thể giúp người sống trường sinh bất lão, còn khiến người chết sống lại nữa.”
Người đó nói bằng giọng hờ hững.
“Sao có thể?! Thật không? Nếu đúng là như vậy thì tôi nhất định phải tham gia đấu giá!”
Những người ngồi phía dưới bắt đầu xôn xao đoán già đoán non về công dụng của món đồ.
Người dẫn đấu giá vẫn giữ nụ cười duyên dáng, phong thái tự tin, bắt đầu giới thiệu:
“Kính thưa quý ông, quý bà, món đồ cuối cùng trong buổi đấu giá hôm nay là một viên đá ngọc vàng cổ xưa. Theo truyền thuyết, đây là vật được nữ thần Nữ Oa trong thần thoại phương Đông để lại, được cho là sở hữu những khả năng kỳ diệu. Tuy nhiên, cụ thể ra sao thì xin mời các vị đấu giá và tự mình khám phá.”
Vừa dứt lời, bên dưới lại rộ lên tiếng bàn tán xì xào.
Đối với phương Đông, họ luôn biết đó là một vùng đất thần bí. Tự nhiên, những vật phẩm bí ẩn đến từ phương Đông cũng khiến họ vừa kính nể vừa tò mò.
Qua những lời bàn tán không biết từ đâu truyền ra, có người nói rằng viên đá này có thể “cải tử hoàn sinh” hay “trường sinh bất lão.”
Những vị đại gia ngồi dưới bắt đầu không kiềm chế nổi, liên tục ra giá. Đối với họ, sau bao nhiêu nỗ lực để đạt được vị trí hiện tại thì điều duy nhất họ sợ chính là cái chết.
Nghe nói rằng có sức mạnh thần bí từ phương Đông có thể mang đến sự bất tử, họ chẳng màng giá cả, chỉ muốn giành được viên đá.
Chỉ trong chớp mắt, giá đã bị đẩy lên đến 500 vạn.
- --
Trên tầng, nhóm của Đường Khê há hốc mồm, sững sờ.
“Chuyện gì đây? Sao ai cũng tranh nhau thế? Chỉ là một cục đá thôi mà, dù có đắt thì cũng không đáng đến mức này!”
Hứa Tư Niên không nhịn được lên tiếng, nhìn cảnh tượng bên dưới đầy hỗn loạn.
Đào Hành Tung thở dài, từ tốn nói:
“Nếu có người nói với họ rằng món này có thể trường sinh bất tử, cải tử hoàn sinh thì sao?”
Hứa Tư Niên đứng bên cạnh khẽ co giật khóe miệng.
“Họ là trẻ con chắc? Chuyện này ngay cả trẻ con cũng không tin nổi. Ai mà chẳng từng đi học chứ, sao lại có thể tin vào mấy chuyện hoang đường như vậy?”
Hứa Tư Niên dứt khoát không tin vào những điều mê tín như vậy. Cậu nghĩ thầm: Diêm Vương đã định giờ chết của ai thì còn người nào dám kéo dài đến sáng hôm sau chứ?
Con người sống hay chết đều là số mệnh đã định sẵn. Làm gì có chuyện tồn tại thứ sức mạnh viển vông như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");