Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng như người ta nói, con gái theo đuổi con trai chỉ cách một tờ giấy mỏng.
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, Nguyên Thanh đã “cưa đổ” Đào Hành Tung, đúng chuẩn “nữ thần tượng” của Đường Khê.
Trong lần chia lợi nhuận này, Đường Khê đã bảo Đào Hành Tung đưa Nguyên Thanh theo để uống trà, tắm nắng cùng cô. Dù gì thì hai người họ cũng lâu rồi chưa gặp nhau.
Gần đây, không hiểu vì sao Vu Lam cứ liên tục làm phiền Đường Khê, muốn cô về nhà họ Vu nhận tổ quy tông.
Bên ngoài, anh ta còn tự nhận là “anh họ”, lần trước mặt dày xuất hiện trong buổi livestream của Đường Khê, khiến dân mạng được phen xôn xao.
Giờ cứ nhìn thấy Vu Lam, Đường Khê chỉ muốn tránh như gặp thú dữ.
Ngô Tinh sắp kết hôn với con trai cả nhà họ Hứa vào đầu năm sau, Đường Khê đã chuẩn bị xong lễ mừng cưới.
Hôm nay, cô cũng nhắn hỏi Ngô Tinh có rảnh không, nhưng Ngô Tinh bận rộn với việc chuẩn bị đám cưới nên không thể đến được, đành cử Ngô Hoài Xuyên đại diện đến thay.
Sau khi trở về từ Nam triều, khối đá Nữ Oa đã không còn ý nghĩa đối với Đường Khê.
Cô đã giữ lời hứa với Đới Vũ Ninh, giao khối đá cho anh ta nghiên cứu.
Đới Vũ Ninh đã không ăn không ngủ, giam mình trong phòng thí nghiệm cùng nhóm nghiên cứu của mình. Những nghiên cứu sinh của anh ta ngày ngày trông như bị hút cạn sinh khí, khổ sở không thôi.
Chưa đến giờ ăn trưa, trước cổng nhà Đường Khê đã có bốn, năm chiếc xe sang trọng đỗ lại.
Cô ra mở cổng, mọi người lần lượt bước vào, tự giác ngồi xuống.
Khi mọi người đã đến đủ, nhóm kế toán của Đường Khê bắt đầu làm việc nhanh chóng.
“Anh Cố đâu? Sao chỉ có mình cậu ở nhà?”
Giọng Quách Miểu Miểu vang lên sang sảng.
“Cậu tìm tôi à?”
Cố Hành Chu ló đầu ra, trên người mặc áo bào rộng màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc tạp dề màu hồng của Thủy thủ Mặt trăng, trông vừa buồn cười vừa kỳ lạ.
“Anh Cố, bao giờ anh dẫn tôi sang Nam triều chơi? Đường Khê còn được đi rồi, tôi còn chưa đi! Con gái ở đó có xinh không?”
Cố Hành Chu vừa rửa bát vừa lạnh lùng đáp:
“Chờ tôi thành thân xong thì tôi sẽ dẫn cậu đi.”
“Thành thân?! Đường Khê, cậu định… Ưm…”
Chưa kịp nói hết câu thì Quách Miểu Miểu đã bị bàn tay đầy nước rửa bát của Cố Hành Chu bịt chặt miệng.
Cố Hành Chu thở dài, hối hận vì đã tiết lộ chuyện này cho cái loa phóng thanh Quách Miểu Miểu.
“Đường tổng, đã kiểm tra xong. Tổng số lợi nhuận từ các công ty năm nay là 120 tỷ. Trong đó, Đào Thị 50 tỷ, chuỗi nhà hàng Tứ Xuyên của nhà họ Trịnh 12 tỷ, công ty khởi nghiệp của cậu Ngô 40 tỷ, nhà họ Nguyên 15 tỷ, và công ty của Quách thiếu gia là… 3 tỷ.”
Đường Khê nhìn Quách Miểu Miểu, không nói nên lời. Công ty của anh ta lớn nhất, nhưng lợi nhuận lại thấp nhất, nếu tiếp tục thế này thì sớm muộn cũng phá sản.
“Thả tôi ra! Đường Khê, Cố Hành Chu nói…”
“Tiểu Hứa, lại đây giúp một tay!”
“Đến ngay! Anh Miểu, xin lỗi, giờ em là fan trung thành của anh Cố rồi!”
Nguyên Thanh và Đào Hành Tung đứng một bên, tay nắm tay, nhìn cả nhóm náo loạn.
“Mau lại đây ngồi đi!”
Mọi người nhanh chóng ngồi xuống cạnh Đường Khê, vừa uống trà vừa nhìn cảnh náo nhiệt trong nhà.
Nhìn cảnh tượng ấy, Đường Khê cười đến mức suýt chảy nước mắt.
Có tài sản trăm tỷ, có bạn bè và có người yêu bên cạnh, cô chợt nhận ra rằng, trường sinh bất tử chẳng còn quan trọng nữa.
Điều cô cần chỉ là những khoảnh khắc như hiện tại, một cuộc đời không hoài phí.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");