Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ thấy chiếc ghế rung lên dữ dội.
Rồi đột nhiên ghế xoay mạnh một vòng—
“Ta-da! Là em đây!”
Người trên ghế hóa ra là Hứa Tư Niên đang cười tươi rói.
Đường Khê thở phào, đồng thời không khỏi bất lực.
Vốn dĩ không khí trong văn phòng khiến cô hơi căng thẳng, nhưng sự xuất hiện của Hứa Tư Niên đã phá tan bầu không khí đó.
“Sao em lại có mặt ở đây giờ này? Đừng nói là lại trốn học nữa đấy?”
Quách Miểu Miểu bước tới định nhéo tai cậu ta, nhưng Hứa Tư Niên nhanh nhẹn né được.
“Không có trốn đâu! Hôm nay giáo viên họp nên cho bọn em nghỉ học cả buổi chiều.”
“Thế bố em đâu?”
Hứa Tư Niên ngây thơ đáp:
“Bố nghe nói chị Đương sắp đến, nên đi chuẩn bị bữa trưa rồi.”
Bỗng, phía sau có tiếng cửa mở.
“Chú Hứa—”
Đường Khê quay lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ vest cắt may tinh xảo bước vào.
Ánh mắt ông ta dừng lại trên người cô:
“Cháu là Đường Khê đúng không?”
Đường Khê vội cúi đầu chào:
“Dạ, cháu đây ạ. Chào chú Hứa.”
Hứa Quốc An lặng lẽ quan sát cô gái trước mặt, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ người đứng sau những món cổ vật gây chấn động kia lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
Cô trông chỉ lớn hơn Tư Niên vài tuổi, nhưng lại có khả năng đưa ra những món đồ làm cả nước sửng sốt.
Hứa Quốc An là người từng trải, hiểu rõ rằng không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Trong lúc Hứa Quốc An đánh giá Đường Khê thì cô cũng lặng lẽ quan sát ông.
Người đàn ông này trông khoảng ngoài 40 tuổi, tóc tai gọn gàng, bộ vest đen ôm dáng làm ông thêm phần phong độ.
Chỉ có chiếc ghim cài hình chuột Mickey trên túi áo ngực là điểm nhấn hài hước, làm dịu đi sự nghiêm nghị trong phong thái của ông.
Hứa Tư Niên cười hì hì:
“Bố ơi, mau đi ăn cơm đi, con sắp đói chết rồi.”
Hứa Quốc An lập tức thay đổi sắc mặt, từ hiền hòa chuyển sang nghiêm nghị:
“Cả phòng bao nhiêu người không ai kêu đói, chỉ có con! Học thì không chịu học, ăn thì siêng.”
Quách Miểu Miểu đứng bên cạnh, nhìn cảnh này mà cười trộm.
Anh đã quá quen thuộc với cảnh hai cha con Hứa Quốc An đấu khẩu mỗi khi cùng xuất hiện ở một nơi. Nếu có ngày ông Hứa không mắng Tư Niên thì có lẽ anh sẽ nghĩ ông bị người khác chiếm đoạt thân xác hoặc bị uy hiếp.
Đường Khê lên tiếng xoa dịu:
“Tư Niên ở tuổi này đang giai đoạn lớn mà chú, cháu cũng thấy đói rồi. Hay mình đi ăn luôn đi ạ.”
Nghe Đường Khê nói, Hứa Quốc An lại nở nụ cười hiền hòa, thái độ thay đổi 180 độ:
“Nếu Đường Khê nói đói rồi, vậy chúng ta đi ăn thôi.”
Hứa Tư Niên bĩu môi: Đúng là vua "lật mặt".
Nhà họ Hứa có hai người con trai, Hứa Tư Niên là út. Lúc cậu sinh ra, cả nhà đều hy vọng là con gái, ai ngờ lại thêm một cậu con trai.
Hứa Quốc An từng ngồi trên ghế thở dài suốt cả đêm chỉ vì điều này.
Nhìn Đường Khê với vẻ ngoài dễ thương, ngoan ngoãn, đúng chuẩn "con gái nhà người ta", ông thầm nghĩ: Nếu cô bé này là con gái mình thì tốt biết bao!
- --
Trên đường đến nhà ăn, Đường Khê không ngừng trầm trồ.
Nhà họ Hứa đúng là quá mức xa hoa. Khắp nơi đều là các món đồ bằng gỗ vàng, bình hoa cổ cũng được bày la liệt ở các góc.
Nếu ở nơi khác, có lẽ cô sẽ nghĩ những món đồ này chỉ là đồ bình thường. Nhưng ở đây, chúng chắc chắn là đồ cổ đắt giá.
Thậm chí, có một chiếc bình Thanh Hoa đời Nguyên được đặt trong góc, chỉ che bụi bằng một chiếc kính đơn giản.
Đường Khê biết rõ loại bình này trên thị trường đấu giá có thể lên đến cả trăm triệu, vậy mà ở đây lại bị đối xử như món đồ vô tri.
- --
Nhà ăn nằm trên tầng ba, là một loạt phòng riêng.
Đường Khê nghĩ chỉ là bữa cơm bình thường, không ngờ lại là một bữa mãn hán toàn tịch.
Phòng không quá lớn, nhưng đủ rộng rãi để tạo cảm giác thoải mái.
Trên bàn là hơn 20 món ăn được bày biện đẹp mắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");