Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng khi nhìn Nguyên Thanh, cô như thấy hình ảnh của chính mình trước kia.
Ngày đó, cô cũng từng nhẫn nhịn, nhún nhường, để rồi cuối cùng bị gã bạn trai cũ lừa đến mất tất cả.
“Đi thôi, vào trong nào.”
Nguyên Thanh dè dặt dẫn Đường Khê vào trong cửa hàng.
Ánh mắt Đường Khê nhanh chóng quét qua khắp nơi, rất nhanh cô đã nhìn ra nhóm người "có vấn đề".
Bốn, năm người tụ lại trong một góc, người thì tô lại son phấn, người thì bấm điện thoại.
Chỉ có hai, ba nhân viên là đang tiếp khách.
Đường Khê hắng giọng, cố ý bước tới ngay trước mặt nhóm người kia.
“Nguyên Thanh, tôi cần mua gì nhỉ? Nhắc lại cho tôi nghe nào.”
Nguyên Thanh vội vàng rút ra một mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi kín đặc danh sách mà Đường Khê muốn mua.
“Cô Đường, cô cần mua 500 chai ‘Vùng đất vô hình’, 100 chai ‘Lửa bên lò sưởi’, 500 chai ‘Xạ hương trắng’, 300 chai ‘Nước táo vàng’, 500 chai ‘Linh lan cổ điển’.
Còn có các màu son môi 1.000 thỏi, 500 lọ kem nền và phấn phủ, cùng 3.000 bộ phấn mắt, phấn má, highlighter, kẻ lông mày và các loại mỹ phẩm khác.”
Cô ấy vừa đọc xong thì cả cửa hàng im phăng phắc.
Mấy cô nhân viên bán hàng vừa cười đùa ở góc kia, càng cười càng cứng nhắc.
Đến cuối cùng, họ chẳng còn cười nổi nữa, thay vào đó là những ánh mắt đầy ác ý hướng về Nguyên Thanh.
Đường Khê đọc gần hết danh sách trên tờ giấy nhỏ, xách túi lên, đi một vòng quanh cửa hàng rồi nói thêm:
“Thêm vào cho tôi năm chai nước hoa ‘Nắm tay nhau trọn đời’ nhé.”
Lời vừa dứt, cả cửa hàng lập tức náo động.
Nhóm nhân viên bán hàng ngồi ở góc kia giờ hoàn toàn đờ đẫn, mắt tròn mắt dẹt.
Nguyên Thanh đứng yên tại chỗ, nói năng lắp bắp:
“Cô... cô Đường... Ý cô là... phiên bản giới hạn Murano đúng không?”
“Đúng vậy.”
Đằng sau vang lên tiếng xì xào:
“Mau gọi quản lý tới đây đi!”
Loại nước hoa này là phiên bản giới hạn, mỗi chai trị giá 20 vạn, toàn thế giới chỉ có 10 chai.
Đường Khê vừa mở miệng đã muốn mua năm chai.
Nguyên Thanh thận trọng bước lên phía trước, nói nhỏ:
“Cô Đường, mời cô vào phòng khách VIP.”
Trên đường đi, Nguyên Thanh trông có vẻ do dự, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không dám.
Đường Khê nhìn dáng vẻ ấy mà buồn cười:
“Tôi không phải hổ báo ăn thịt người đâu. Có chuyện gì cứ nói đi.”
Nguyên Thanh cắn môi, ngượng ngùng lên tiếng:
“Cô Đường, nước hoa ‘Nắm tay nhau trọn đời’ trên thế giới chỉ có 10 chai, chỗ chúng tôi tối đa chỉ có hai chai, tôi còn chưa từng thấy nó. Cô xem...”
Đường Khê bật cười thoải mái.
“Không sao đâu. Tôi nói thế chỉ để dọa mấy người ngoài kia thôi, để họ biết cô có chỗ dựa, không phải dễ bắt nạt.”
Nguyên Thanh xúc động đến mức mắt ngấn nước.
“Đừng khóc nữa. Bây giờ cô cũng là người ‘có thế lực’ rồi đấy.”
Nói xong, Đường Khê nhìn cô ấy thêm lần nữa:
“Tháng này cô còn thiếu bao nhiêu doanh số nữa?”
Nguyên Thanh cười bẽn lẽn:
“Cô Đường, tôi đạt chỉ tiêu rồi, thậm chí còn vượt xa nữa.”
Đường Khê nghĩ đến đống đồ mình vừa mua, trong đầu nhanh chóng tính toán lại giá trị.
“Tôi mua nhiều thế, chắc phải có ưu đãi gì chứ?”
Nguyên Thanh tính toán một lúc rồi nói:
“Cô Đường, với mức chi tiêu của cô, cô đã trở thành khách hàng siêu VIP tại đây. Tôi có thể xin thêm cho cô một phần quà tặng trị giá 50 vạn.”
“Được, cô đi làm ngay đi.”
Đường Khê bước ra khỏi phòng VIP, đi dạo một vòng trong cửa hàng.
Bỗng một giọng nói lạ vang lên từ phía sau:
“Cô là cô Đường đúng không?”
Đường Khê quay người lại, thấy một người đàn ông mặc vest lịch sự.
“Là tôi. Còn anh là?”
Người đàn ông rút một tấm danh thiếp từ cặp tài liệu đưa cho cô.
“Tôi là Lưu Sam, quản lý khu vực châu Á - Thái Bình Dương.”
Đường Khê sửng sốt:
“Cái gì cơ, quản lý khu vực châu Á - Thái Bình Dương á? Không phải tôi bảo họ gọi quản lý cửa hàng sao?”
Phía sau lưng vang lên tiếng thì thầm của vài nhân viên:
“Làm sao tôi biết được... Tôi gọi điện cho quản lý cửa hàng mà.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");