Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
18.1
Lâm Sở chạy một đường tới cạnh hồ nước sau trường, muốn yên tĩnh một lát.
Tuy hắn hiện tại có một bụng câu hỏi muốn hỏi Mộc Thần, thế nhưng hắn không muốn để Mộc Thần chứng kiến cảnh mình khóc. Lâm Sở suy nghĩ lúc hắn gặp Mộc Thần để ngả bài bản thân phải vô cùng lạnh lùng, trong lạnh lùng còn phải có thêm một chút ung dung, trong ung dung phải hiện ra vẻ ta đây không chấp!
Quyết định như vậy xong, nam thần mạnh mẽ quyết không chấp được 3 giây, sau đó khóc tèm lem.
Híc! Cậu ấy cái gì cũng biết lại không chịu nói, mau trả lại cục cưng ngoan hiền manh cho tui!
Uổng cho bản thân đau lòng vợ mỗi ngày vẽ nhiều quá hao tổn trí óc, mỗi ngày còn bóc vỏ hồ đào bổ não cho cậu ấy… (.>︿<)
Thật giống như chính mình là người giúp cậu ấy não bổ! Σ(°°)︴
Sau khi khổ sở một trận, Lâm Sở lau khô mặt gọi điện cho Giang Hàn, muốn được an ủi.
Nhạc chờ vang lên rất lâu, Giang Hàn bên kia vừa nhận điện thoại, giọng đã cực kỳ dung dữ, vô cùng đáng sợ gào: “Cái gì!?”
“Anh hét cái gì?” Lâm Sở nghẹn lời.
Nam thần giờ phút này, giống như một đóa hoa yếu ớt, vô cùng cần che chở và an ủi.
“Có rắm mau phóng!” Giang Hàn hoàn toàn mặc kệ chết sống của Lâm Sở, bắt đầu nổi giận mắng: “Đều tại mày! Đợi khi nào rãnh ông đây sẽ tìm mày tính sổ!”
“Em làm gì?” Lâm Sở cảm giác cuộc sống này thật khó khăn, vợ không thương mình, bạn gay còn hung dữ như vậy.
“Quên đi, một lời khó nói hết, không có việc gì anh mày cúp trước.” Giọng Giang Hàn vô cùng u oán.
“Em có… ” Lâm Sở còn chưa nói hết, bên kia đã cúp máy.
Cúp điện thoại xong, Giang Hàn hung tợn trừng mắt nhìn Mộc Phong cứ theo đuôi mình.
Mộc Phong thì thâm tình nhìn hắn.
Ngũ quan Mộc Phong vốn không tệ, hơn nữa rất có phẩm vị đàn ông, chỉ là khí tràng quanh người có hơi u ám hơn nữa vóc người cao to rất khó mua quần áo nên nét đẹp không được hiện rõ, nhưng sau khi được Hà Hi trang hoàng cho từ đầu đến chân, vẻ anh tuấn của Mộc Phong nhất thời lên một đẳng cấp khác.
Hà Hi xách đầy túi đồ hưng phấn xoay vòng vòng nhìn Mộc Phong, còn trịnh mời Mộc Phong chịch một phát!
Nhưng mà Mộc Phong lãnh khốc từ chối hắn vô số lần.
Thế là Tiểu Hà Hi bị từ chối hừ hừ chạy tới quán bar thông đồng tiểu thịt tươi, mà Mộc Phong thì không thể chờ được nữa đến trước nhà Giang Hàn ngồi chồm hổm.
Từ theo dõi thông thường tăng level thành đẹp trai biến thái theo dõi người ta!
Ánh mắt Giang Hàn ở trên người Mộc Phong đảo hai vòng, gắt gỏng nói: “Không cho phép theo tôi, cút đi!”
Mắt Mộc Phong sáng lên, nói: “Cậu đỏ mặt.”
“Đỏ cmn anh! ” Giang Hàn nghiêm khắc vuốt mặt.
Lỗ tai cực thính của Mộc Phong giật giật, nói một cách chắc chắn: “Từ lúc cậu nhìn thấy tôi đã bắt đầu, tim đập nhanh tăng khoảng chừng mỗi phút hai mươi cái.”
Giang Hàn bị hắn chọc điên: “Tim tôi đập nhanh? Anh là ống nghe bệnh sao?”
Khóe môi Mộc Phong cong lên, dịu dàng nhìn Giang Hàn giống như nhìn một con mèo nhỏ xù lông.
Giang Hàn và hắn nhìn nhau 3 giây, sau đó cào tóc nói: “Tôi muốn đi hẹn hò! Anh đừng đi theo tôi!”
“Đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng dồn dập.” Mộc Phong dường như cảm thấy rất thú vị, đột nhiên khom người cúi đầu để tai dán lên ngực Giang Hàn, nghe nhịp tim của hắn.
“Anh, anh làm cái gì!” Giang Hàn sửng sốt, sau đó nhảy về phía sau một bước dài, mắt đề phòng trừng Mộc Phong, nhưng mà trừng được một lúc liền dời đi chỗ khác.
“Hiện tại đập rất nhanh.” Mộc Phong thẳng người lên thâm tình nói: “Cậu hít sâu thở chậm một chút, trái tim loài người đập nhanh như vậy không tốt.”
“… Anh có bệnh sao!” Giang Hàn hung hăng mắng một câu, quay đầu bước đi.
Mộc Phong giống như một chú chó to xác cứ thế im lặng đi theo sau.
Giang Hàn hôm nay hẹn một người mẫu trẻ đi ăn, thấy sắp tới chỗ hẹn, nhưng căn bản không cắt đuôi được Mộc Phong, vì vậy Giang Hàn đi đi chợt quay đầu lại, cả giận nói: “Ông đây đi hẹn hò anh cũng theo?”
Mộc Phong suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tôi thích cậu, tôi không muốn cậu đi hẹn hò với người khác, hơn nữa cậu đối với bọn họ cũng không phải nghiêm túc.”
“Cho nên anh cứ thế quấy rầy tôi hẹn hò? ” Giang Hàn rất sụp đổ.
“Cậu có thể hẹn hò với tôi.” Mộc Phong lanh trí đề nghị.
“Còn lâu!” Giang Hàn tức giận bật lại.
“Không sao, tôi sẽ không bỏ cuộc.” Mộc Phong hết sức bình tĩnh tiếp tục đi theo sau Giang Hàn, mặc cho Giang Hàn giậm chân xù lông, hắn vẫn bất động.
18.2
Lâm Sở ở bên hồ hóng gió thổi đến khi trời tối đen, không chỉ không thể tỉnh táo mà ngược lại còn khiến đôi mắt bị gió thổi vừa đỏ vừa sưng, tóc cũng loạn hết lên.
Tạo hình xốc xếch trong gió cộng thêm biểu tình cực kỳ bi thương, bộ dáng thoạt nhìn như bị người ta phi lễ …
Lâm Sở bụng đầy tâm sự nặng nề lếch chân về nhà, đi ngang qua cửa hàng đồ ngọt Mộc Thần thích nhất lại rất không có tiền đồ mà quẹo vào mua bánh mới hôm nay, vừa mua vừa cảm thán nói không chừng đây là lần cuối cùng được mua đồ ăn cho vợ, bi thương nhất thời lại dâng lên!
Vì vậy ở trước mặt em gái thu ngân khóc không dừng được!
Em gái thu ngân lặng lẽ đưa tới một tờ khăn giấy.
“Cảm ơn, hít!” Lâm Sở hung hăng lau nước mũi, khả năng não bổ Quỳnh Dao tông cửa xông ra!
Dọc trên đường về trong lòng Lâm Sở diễn ra vô số tình cảnh bi ai cùng lời thoại cẩu huyết, lúc về tới nhà đang muốn mở cửa, cửa lại tự mở. Mộc Thần từ sau cửa ló đầu ra, đôi mắt sáng ngời cười đến híp lại, nhẹ nhàng nói: “Tớ nghe thấy tiếng cậu lên lầu.”
“… ” Trong lòng Lâm Sở đầy cảm xúc ngổn ngang, đứng trước cửa lệ nóng oanh tròng nhìn vợ mình ngoài mặt khả ái và moe kì thật rất thích đùa bỡn người khác!
Thật sự rất quá đáng! Là độc xà mỹ nhân!
Hừ! (ノへ  ̄,)
“Tớ nghe được tiếng bước chân cậu lên lầu.” Mộc Thần vô cùng mong ngóng nhận lấy túi bánh trong tay Lâm Sở, vui vẻ nói: “Cậu mua cho tớ món gì… A! Tart trái cây!”
Nói xong Mộc Thần cấp tốc lấy ra một cái cắn một miếng to, má phồng to nhìn Lâm Sở, nói hàm hồ không rõ: “Cậu đứng ở cửa làm gì vậy, vào đi.”
Thế là vở kịch lạnh lùng không chấp của nam thần trong chớp mắt đã bị độ manh của vợ phá vỡ, rất không có tiền đồ cúi đầu nhìn Mộc Thần, rơi nước mắt lộp bộp.
Mộc Thần suýt nữa bị hắn hù chết, nhanh tay kéo người vào, lo lắng nói: “Cậu làm sao vậy?”
“… Cậu vốn không thích tớ.” Lâm Sở giống như thiếu nữ bị bội tình bạc nghĩa, “Cậu thấy tớ ngu ngốc thích cậu chơi rất vui có phải không?”
“Tớ làm sao?” Mộc Thần không hiểu ra sao.
Lâm Sở lấy điện thoại ra, chỉ vào ID “Lông Ngực Của Tui Rất Rậm” trên màn hình, hỏi: “Đây có phải là cậu hay không?”
“Cậu…” Vừa nhìn thấy cái đó tim Mộc Thần nhất thời ngừng đập, cậu cấp tốc đoạt lấy điện thoại Lâm Sở giấu sau lưng, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Cậu, cậu làm sao cậu biết?”
Cậu đã lâu không update chap mới truyện ‘Nam thần cùng người sói’, gần như đã quăng chuyện này ra sau đầu, cho nên vừa rồi cậu căn bản không nghĩ tới là vì chuyện này.
“Đúng là cậu!” Tia hy vọng cuối cùng của Lâm Sở cũng tiêu tan, tông cửa xông ra ngoài lần thứ N hôm nay!
“Cậu đừng chạy!” Mộc Thần tiến lên một bước bắt Lâm Sở lại, đem người thả lên ghế sofa.
“Cậu rõ ràng đã sớm biết tâm ý của tớ nhưng lại giả vờ không biết!” Lâm Sở từ trên ghế sofa bước xuống nỗ lực tông cửa chạy ra ngoài lần nữa!
“Cái gì? Tớ sớm biết cái gì?” Mộc Thần lại một lần nữa dễ dàng bắt Lâm Sở lôi trở lại.
Lâm Sở nhất thời cảm thấy xui xẻo.
Chẳng phải lúc nhân vật chính số 1 khóc chạy ra ngoài nhân vật chính số 2 mới đuổi theo sao? Tại sao cảnh này vợ mình lại chỉ một phát đã lôi trở lại?
“Ngày hôm đó tớ quả thật không say tớ chỉ muốn nhân cơ hội hôn cậu! Còn có hôm chúng ta cùng chạy bộ tớ ngã hai lần là bởi vì quá căng thẳng!” Lâm Sở phẫn nộ lên án nói: “Cậu thậm chí ngay cả việc này cũng đã nhìn ra nhưng cậu không nói! Có phải cậu thấy như vậy rất vui hay không, cậu vẽ nhiều… tranh H như vậy… cậu rõ ràng cũng rất muốn nhưng lại không cho tớ chạm… “
“… ” Mộc Thần mặt hoảng hốt, kinh ngạc khiếp sợ đến nói không ra lời.
CMN! Mình chỉ YY não bổ ra tình tiết đó để H logic thôi. Không ngờ lại là thật?
“Cậu xem ngay cả giải thích cậu cũng lười giải thích với tớ… ” Lâm Sở đau lòng lau nước mắt, dứt khoát tông cửa xông ra lần cuối cùng!
Mộc Thần lại máy móc xách hắn trở về.
Lâm Sở: …
Có thể để người ta đàng hoàng tông cửa xông ra một lần hay không? ( ̄  ̄;)
Mộc Thần nhìn Lâm Sở đối diện nước mắt nước mũi, cố gắng tĩnh táo, nói: “Nghe tớ giải thích.”
“Vậy cậu mau giải thích!” Lâm Sở lập tức ngồi thẳng tắp, giống như học sinh tiểu học chăm chú nghe giảng, mấy lời thoại chuẩn bị lúc đầu như “Tớ không nghe! Tớ không muốn tiếp tục tin lời nói dối của cậu” các loại hoàn toàn không dùng được.