Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thiên Beta: Thiên
Bối cảnh: Xã hội hiện đại, ngoại truyện viết mừng năm mới, không liên quan chính văn.
Thành phần tham gia: Thiên Khiếu Hàn, vệ sĩ của Thiên Khiếu Hàn, Ảnh Cô Nguyệt, Tử Huyễn Nguyệt, Nguyệt Du Nhiên
“Tiểu Nguyệt, tôi thích cậu.”
“Đi chết đi.”
“Tiểu Nguyệt, tôi yêu cậu.”
“Cậu đi chết đi.”
“Tiểu Nguyệt, tôi thật sự yêu cậu.”
“Cậu thật sự có thể đi chết đi.”
“Tiểu Nguyệt, cho tôi một cơ hội đi.”
“Từ đây đi thẳng theo hướng đông, khoảng năm mươi kilomet có một vùng biển mênh mông, nếu ngươi có thể tát cạn…”
Ánh mắt chờ mong…
Đổ mồ hôi, hắn thật sự nghĩ mình có thể tát cạn biển?
“Thôi cứ đi chết đi.”
“Ây??!!”
—— Đoạn đối thoại ngày X tháng Y năm Z của hai người.
“Em nhất định phải làm thế.”
Tử Huyễn Nguyệt nói rất bình tĩnh.
“Phải.”
Nguyệt Thản Nhiên cũng rất bình tĩnh.
“Chị không thấy rất thú vị sao?”
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh nhạt sóng đánh không sợ trời sập không lo của Ảnh Cô Nguyệt, Nguyệt Du Nhiên rất khó tưởng tượng y khi nổi điên sẽ thế nào.
“Như vậy không tốt lắm?”
Tử Huyễn Nguyệt nhíu mày.
“Vậy là chị không đồng ý?”
Nguyệt Du Nhiên tiếc nuối.
“Không, chị muốn nói, chỉ hời hợt như vậy thì không tốt lắm.”
Tử Huyễn Nguyệt chớp chớp mắt.
“Y là anh em của chúng ta mà, đương nhiên phải quan tâm nhiệt tình vào! Mau hành động thôi!”
Nguyệt Du Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhào vào lồng ngực Tử Huyễn Nguyệt.
“Không hổ là chị! Nói hay lắm! Em còn kém xa!”
“Ha ha, đương nhiên, chị ít nhiều cũng ăn hơn em mấy chén cơm mà.”
“Hì hì.”
…
Trong một biệt thự cực to, gian phòng nho nhỏ của Nguyệt Du Nhiên, cũng chính là phòng ngủ của Cuồng Khiếu Chi Lang (hẳn là không nhỏ), thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vang. Người nghe được đều nói, phu nhân thật vui vẻ. Chỉ có điều, không ai biết, phu nhân đang vui vẻ trên đầu ai.
Ngoại ô thành phố S, cách biệt thự Cuồng Khiếu Chi Lang không xa, biệt thự của Thiên Khiếu Hàn.
Tổ tiên Thiên Khiếu Hàn, Thiên Anh Linh, một tay kinh doanh kỳ tài. Trong lúc quốc gia hỗn loạn, dùng thủ đoạn tài lực của bản thân, càn quét nền thương mại rối loạn, bức không ít các nhà thương nhân lớn trữ hàng đầu cơ tích trữ nhảy sông tự vẫn, khống chế mạch thương nghiệp, thuận lợi ổn định giá, có công lớn trong việc khôi phục kinh tế nước C. Khi nền thương mại rối loạn kết thúc, Thiên Anh Linh nhìn xa trông rộng ngừng khống chế thương nghiệp, đề xuất thị trường không độc quyền, thúc đẩy nền thương mại phát triển, thị trường mở rộng. Mà thống nhất được thị trường thì có thể đảm bảo thống nhất quốc gia.
Thiên gia mấy đời kinh doanh, tinh anh tầng tầng lớp lớp, người thừa kế thế hệ này của Thiên gia, Thiên Khiếu Hàn, được xưng là kỳ tài trong Thiên gia.
Nói vậy, người này là một nhân vật khá lợi hại, chẳng qua, người biết hắn lại đồng thời nhất trí rằng, người này… rất… lì…
Hai nhân vật hiền lành luôn mang tư tưởng “Thà hủy mười toà miếu còn hơn chia rẻ uyên ương” tốt đẹp nào đó đi vào biệt hự của Thiên Khiếu Hàn, trải qua một hồi lải nhải léo nhéo bàn luận âm mưu, đại thiếu gia Thiên gian hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiêu sái đến trước nhà Ảnh Cô Nguyệt ( ở khu trung tâm), bắt đầu dùng chiêu tỏ tình thứ nhất mà hai giáo sư nào đó vừa dạy —— Đọc to thơ tình!
“Tiểu Nguyệt ơi, em là tim anh em là gan anh, em là ba phần tư sinh mạng anh. Tâm can bảo bối của anh, đây là thơ tình anh viết riêng cho em, em phải lắng nghe đó!”
“Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết, mà là anh đứng ngay trước mặt em, em lại không biết anh yêu em.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải là anh đứng ngay trước mặt em, em lại không biết anh yêu em, mà là yêu đến cuồng si, yêu đến không thể thốt nên anh yêu em.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải là anh không thể nói anh yêu em, mà là nhớ em đau cả tim gan, lại chỉ có thể chôn sâu vào lòng.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải là anh không thể nói anh nhớ em, mà là yêu nhau, nhưng không thể ở bên nhau.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, mà là biết rõ yêu điên cuồng, lại giả vờ như không hề yêu.”
Đoạn sau không thuộc nữa, lấy một cái khăn tay trắng trong ngực ra, nhìn nhìn, tiếp tục dùng giọng điệu tràn đầy tình cảm đọc.
Cuối cùng, Thiên Khiếu Hàn hét lớn: “Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt, chúng ta bây giờ là yêu điên cuồng, lại giả vờ không hề yêu. Thứ hiện tại chúng ta thiếu là dũng khí, là nghị lực, là…”
Trên đường phố, các đồng nghiệp nữ hô: “Oa oa oa, cảm động quá! Đại thiếu gia, bọn em ủng hộ anh! Oa la la la la!”
Trong phòng, nhấn nhấn huyệt Thái Dương, Ảnh Cô Nguyệt hắc tuyến, gì mà dũng khí? Nghị lực? Da mặt cậu ta quả thực dày không đỡ nổi! Trời ạ, sao lại thế này!
Quán nước, Nguyệt Du Nhiên bội phục nhìn Tử Huyễn Nguyệt: “Không ngờ chị có thế viết một bài thơ tuyệt như thế.” “Thơ không phải chị viết.” Tử Huyễn Nguyệt uống một hớp trà, “Đây là của một người tên Lưu Tinh Trư trước kia chị đi du lịch gặp được, cô ta đọc rồi nói do một vị ngoại quốc ở thế giới họ viết, chị thấy dễ nghe nên nhớ kỹ thôi.”
Thiên Khiếu Hàn miệng đắng lưỡi khô, khỉ, chiêu thứ nhất không được, qua chiêu thứ hai, hai vị kia có nói không cần xuất chiêu thứ ba Nguyệt sẽ ra.
“Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt, em không thích nghe anh đọc thơ, vậy anh sẽ hát, đệm nhạc nào!”
Vẫy tay, trong đám người nhất thời nhảy ra chục người cầm nhạc cụ trong tay, ê a ê â bắt đầu diễn tấu. Đại thiếu gia Thiên gia ý chí kiên cường của chúng ta, thâm tình rống cổ họng, bắt đầu lần hát thử đầu tiên của hắn.
“Xuân về hoa nở, muông chim tự do tự tại, anh vẫn chờ nơi đây, chờ người anh yêu, em mau quay về, em mau quay về!
Luôn phải giả vô tình ngang qua nhà em, chờ mong thân ảnh xinh đẹp của em, từ xa xa bước tới.
Thiên sứ của anh người yêu của anh, dành cho em những ngày êm đẹp không sóng gió, thế nhưng vận mệnh như trêu đùa, chỉ có đèn đường cười anh ngốc.
Người yêu của anh, anh đợi em, đợi em về, chia sẻ tình yêu của anh!
Đông đến tuyết rơi, hoa tàn rồi hoa nở, muông chim sang năm lại ghé về, chỉ có anh vẫn đợi, mái tóc vương muối tiêu.
Cây Tương Tư năm đó, chính tay em trồng trao anh, bóng ai mơ hồ đâu đây, nhưng hồng nhan đã đổi.
Em ở nơi đâu, người yêu của anh! Biến mất giữa biển người mênh mông, đời không như là mơ.
Chờ mong một kết thúc tốt đẹp, người yêu của anh, anh sẽ chờ, em trở lại!”
“Tiểu Nguyệt à, Tiểu Nguyệt à! Em mau quay về! Anh…”
“Thiên Khiếu Hàn, cậu có thôi đi không!” Không thể nhịn nữa, cũng không thể chịu nổi ma âm xuyên não, Ảnh Cô Nguyệt được người xưng bình tĩnh lạnh nhạt, lạnh lùng vô cảm lao ra khỏi cửa, thuận tay nhấc cục gạch ném qua!
“Đánh là thương mắng là yêu, Nguyệt Nguyệt bảo bối, em quả nhiên yêu anh!” Thiên Khiếu Hàn nghiêng người tránh, sau đó nhào qua, ôm chặt Ảnh Cô Nguyệt, cọ cọ lên người y, cọ cho y nguyên thân nước mắt nước mũi.
“Thiên Khiếu Hàn! Cậu cút ngay cho tôi!” Ảnh Cô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
“Không cút.” Xem như không nghe, tiếp tục cọ.
“Đúng đó, Tiểu Nguyệt Nguyệt à, đại thiếu gia người ta si tình thế mà, vừa biết viết thơ tình lại biết hát tình ca.” Nữ đồng nghiệp nào đó phụ họa.
“Đúng đó, đại thiếu gia người ta chuyên tình thế mà, nghe nói không phải anh sẽ không lấy!” Thêm một cô gái phụ họa.
“Ông chồng tốt thế này, Tiểu Nguyệt Nguyệt cậu không nên bỏ qua!” Ách, lần này là đồng nghiệp nam.
Ảnh Cô Nguyệt hắc tuyến, tại sao, y nhất định phải xuất giá! Y là nam! Sao phải làm vợ người khác!
“Bảo bối, em không theo anh thật sao?” Ngẩng đầu, nam nhi cao lớn thô kệch, à, phải thừa nhận, không tới mức đó, nhưng cũng là thân cao bảy thước đang dùng ánh mắt như chó con bị vứt bỏ nhìn Ảnh Cô Nguyệt.
“Tuyệt đối không!” Ảnh Cô Nguyệt gằn từng chữ, “Còn nữa, đừng kêu buồn nôn vậy.”
“Ồ, vậy sao.” Thả Ảnh Cô Nguyệt ra, trầm tư một chút, “Vậy chỉ có thể dùng chiêu thứ ba.”
“Hả? Chiêu thứ ba… A!” Một vệ sĩ lấy thế sét đánh không kịp che tai dùng cán dao đánh Ảnh Cô Nguyệt ngất xỉu, sau đó á, Thiên Khiếu Hàn vác Ảnh Cô Nguyệt lên vai, ra hiệu bằng tay, thừa dịp đám người đang sửng sốt, nhanh chóng đào tẩu!
“Ế, đây có phải là bắt cóc thiếu nam nhà lành không.” Nguyệt Du Nhiên nghi hoặc hỏi.
“Không sao, yên tâm.” Tử Huyễn Nguyệt không quan tâm cười, “Nhưng không nghĩ tới Du Nhiên em biết sáng tác, dễ nghe dễ nhớ.”
“Cũng không phải em sáng tác,” Nguyệt Du Nhiên ăn ngay nói thật, “Cũng là một lần vô tình em nghe được một người tên Lưu Tinh Trư hát, cô ta nói đây là ca khúc rất được yêu thích ở thế giới họ, em thấy thú vị nên nhớ kỹ.”
“Ồ, người kia thật thần bí, không biết thế giới trong lời cô ta như thế nào.” Tử Huyễn Nguyệt tò mò.