Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau đó, anh logout, biểu tượng một màu xám xịt. Trì Trì len lén liếc ra phòng ngoài, hai người kia cũng không nói chuyện riêng nữa, Phong Lôi lại khôi phục dáng vẻ chính thống nghiêm túc đạo mạo.
Với Như Mộng cũng bắt đầu công việc, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với Phong Lôi, đồng thời cũng không quên phóng điện. Nhìn hai người ăn ý, Trì Trì cảm thấy càng ngày càng khó chịu. Phong Lôi trong một tháng gần đây vẫn không quan tâm đến cô, coi cô như người tàng hình. Với Như Mộng thay thế vị trí trước kia của cô, không cần suy nghĩ cũng biết nhất định anh sẽ mang theo cô ta đi tập thể thao, ăn cơm tối, giải trí…. nhớ tới chuyện hai người vừa nói lúc nãy, có ngu người ta cũng biết kết quả là gì.
Trì Trì về đến nhà, không ăn uống thả cửa như ngày thường, cũng không kêu ca phàn nàn.
“Ngươi làm sao vậy?” Giang Vãn Vãn liếc nhanh
ồ ăn còn thừa trên bàn hỏi cô.
“Không có gì.” Trì Trì vội vã trả lời rồi lặng lẽ lui vào nhà trong, ngã lên giường.
Trì Trì suy nghĩ cả đêm (thật ra thì cũng chỉ một tiếng là ngủ). Thứ hai, cô dậy cực sớm, chạy bộ một tiếng, nghe nói vận động có thể làm con người ta thanh tỉnh. Cô muốn được thanh tỉnh trước khi đối mặt với thực tế. Tên biến thái kia khiến cô chẳng vui vẻ gì.
“Tại sao?”
Phong Lôi nhìn lá đơn xin thôi việc trên bàn nhàn nhạt hỏi.
“Không muốn làm nữa.”
Trì Trì cố làm ra vẻ tiêu sái lắc lắc đầu. Nhưng tóc của cô thực sự quá ngắn, căn bản không thể bay nổi.
“Hợp đồng ký một năm, không có lý do chính đáng không thể thôi việc.”
“Tôi có lý do chính đáng.”
Trên đời này dễ tìm nhất chính là mấy lý do kiểu này. Trì Trì sớm đã dự đoán nghĩ sẵn trong đầu, đang muốn nói tiếp thì Phong Lôi lại nói một câu: “Nhưng nếu cô có thể đền bù như quy định thì tôi sẽ xem xét ngoại lệ.”
“Tôi… tôi không có tiền, anh làm gì thì làm.”
Anh còn muốn bóc lột cô? Ban đầu ký hợp đồng sao cô lại không chú ý đến điều này? Lòng dạ hiểm độc tư chất tư sản, ông chủ độc ác!
“Không có tiền cũng được, cô có thể đến người.”
Trì Trì hung hăng trừng mắt nhìn anh. Xem như anh lợi hại. Vậy coi như tôi không xin thôi việc nữa, ngồi đợi công ty sa thải được chưa? Trì Trì trong cơn tức giận xoay người chạy đi. Không cho tôi thôi việc thì tôi trốn việc! Lén lú nhìn vào cửa thấy đôi nam nữ kia khanh khanh thiếp thiếp, làm cho người ta ghê tởm quá đấy! Trì Trì đầu óc chẳng nghĩ được gì liền chạy qua phố quà vặt đối diện công ty đi dạo một ngày, trốn việc ra ngoài. Cô trốn việc như vậy nhưng cũng không quên trước khi tan việc chạy tới máy chấm công.
“Cả một ngày nay cô chạy đi đâu?” Trì Trì đang từ cửa sau chạy ra ngoài, ai ngờ xui xẻo đụng phải Phong Lôi.
“Anh quan tâm tôi đi đâu làm gì?
“Dù tôi có ở đây anh cũng đâu thèm nhìn tôi một cái.” Cô đại khái trong đầu mơ hồ, mới bật thốt lên những lời này. Xong rồi, Trì Trì hối hận chỉ muốn cắn lưỡi. Hiện tại, anh ta chắc chắn đắc ý đến vênh cái đuôi lên.
“Cô rất để ý chuyện này?” Ánh mắt của anh sáng lóng lánh như đom đóm.
“Tôi không thèm để ý.” Trì Trì vội vàng phủ nhận.
“Cô ăn cho hai người sao?” Phong Lôi đột nhiên cúi người xuống bể bổng cô lên. Trì Trì đầu óc đang hồ đồ lờ mờ, lại nghe anh nói: “Còn không ăn ít đi? Cô nặng không ít đâu, chắc cũng tăng ít nhất năm cân.”
Trên mặt anh treo một nụ cười đầu độc người ta, không giống như bình thường….Không có ý cười nhạo, thậm chí còn có cảm giác dịu dàng. Chẳng lẽ cô nhìn nhầm sao? Ánh trăng tối nay dù không sáng ngời nhưng rất đẹp. Đây chẳng lẽ là ảo giác? Đều là trăng sáng gây ra họa. Trì Trì cứ suy nghĩ như vậy.
“Sao anh biết tôi nặng?” Trì Trì cơ hồ quên giãy giụa phản kháng bật thốt lên. Phong Lôi nhướn lông mày, không trả lời cô.
“Tôi và Với Như Mộng chỉ là hàng xóm.” Anh coi đây là lời giải thích sao?
“Anh và cô ấy có quan hệ gì có liên quan gì đến tôi đâu?” Trì Trì quay mặt đi chỗ khác.
“Nếu không liên quan sao lại xin thôi việc? Sao lại tức giận?”
Ánh mắt của anh khôi phục lại tia sắc bén.
“Tôi…..”
Trì Trì không biếtên tự bào chữa thế nào, lúc này đầu óc cô hỗn loạn, lúc ăn cơm cô có uống hai chai bia, hiện tại cảm giác say dâng trào.
“Tôi không muốn làm thôi, Sử Trì Trì tôi lòng mang Hạo Nhiên Chính Khí, không vì năm đấu gạo mà khom lưng….”
Trì Trì nói xong đầu nghiêng đi, lấy tiếng ngáy làm lời cuối.
“Cô tỉnh lại đi.” Phong Lôi kêu.
“Anh đừng làm gì hết, anh muốn nói gì tôi đều biết, để yên cho tôi ngủ được không?”
Trì Trì đang ngủ cau mày, không nhịn được phất tay một cái.
Phong Lôi không còn cách nào khác đành bế cô về nhà, đặt ở phòng của anh, còn mình thì ngủ ở phòng cho khách.
Buổi sáng rời giường thì Phong gia chỉ còn Phong Lôi, trên bàn ăn bữa sáng phong phú, Phong Lôi đang đọc báo.
“Là đói mới dậy đúng không?”
Không sai, cô là đói nên tỉnh dậy, nhưng anh nhất định phải nói ra sao? Xem ra tối hôm qua chỉ là ảo giác của cô.
Cô ngồi xuống, không để ý đến anh nữa, cắm cúi ăn uống.
“Ăn nhanh lên, hay tôi ăn giúp cô?”
Trì Trì nghe xong lời này, quýnh lên một mạch, không cẩn thận đem cả nửa cái cánh gà nuốt xuống, cắm ở trong cổ họng, đau đến đỏ bừng cả mặt.
Phong Lôi lúc này mới bối rối, hỏa tốc đưa cô đến bệnh viện.
“Yên tâm đi, tiền thuốc thang tôi sẽ trả, coi như là tai nạn lao động.”
Đây là lời an ủi anh dành cho cô sao? Trì Trì hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái. Trong công ty cũng chẳng biết người nào loan tin, một buổi sáng, người đến thăm cô liên tục không dứt. Cô mới chỉ làm việc mấy ngày đã bị điều đến phòng làm việc của địa lôi, chẳng lẽ cái này người ta gọi là tốt duyên sao?
Nhưng nếu đã là đến thăm cô, đều là tốt bụng, cô luôn dùng khuôn mặt tươi cười để chào đón.
“Trì Trì, ngươi nói cho ta biết sự thật, ngươi thật sự có sao?”
Đợi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Giang Vãn Vãn mới nhỏ giọng hỏi, đồng thời liếc nhanh một cái lên bụng cô.
“Có cái gì? Người rốt cuộc đang nói cái gì?” Trì Trì cảm thấy lẫn lộn, nhìn Vãn Vãn.
“Ta là bạn tốt của ngươi, thế mà ngươi lại để cho ta là người cuối cùng biết.” Giang Vãn Vãn làm bộ dạng đáng thương.
“Trong công ty mọi người đều nói, ngươi mang thai.”
Trời ạ, là tên trời đánh nào độc mồm như vậy? Một đời trong sạch của cô cứ như vậy bị phá hủy.
Trì Trì thật sự không có lời để nói. Cô vừa định ngồi dậy liền bị Giang Vãn Vãn ấn xuống.
“Chớ lộn xộn.”
“Ta không có, chỉ bị hóc xương thôi mà. Ngươi có nghe hay không?” Sử Trì Trì quát to đến nỗi ngoài hành lang cũng nghe thấy.
“Phụ nữ có thai tính tình thất thường là chuyện rất bình thường.”
Mấy người tốt bụng trong hành lang thay cô giải thích.
“Tôi thật sự không thể ở nơi này được, không thì sẽ điên mất.”
Trì Trì lặng lẽ chạy về công ty. Từ khi cô tiến vào cửa chính, dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều nhường đường cho cô, không ngừng nhắc nhở cô phải đi đứng nhẹ nhàng, giống như cô là búp bê pha lê vậy.
Phong Lôi không có ở đây, chỉ có Với Như Mộng đang xử lý văn kiện.
“Tới nhanh vậy sao?”
Cô cũng như người khác lơ đãng nhìn bụng Trì Trì. Trì Trì hàm hồ trả lời một tiếng, rồi chui thẳng vào phòng làm việc nhỏ của mình.
Trì Trì bây giờ tâm tình rất loạn, cô định sắp xếp lại tư liệu, kết quả lại càng loạn. Với Như Mộng nhận thấy lại âm thầm sửa lại, cũng không nói gì với cô. Giữa hai người tràn ngập bầu không khí lúng túng.
Đến trưa Phong Lôi mới trở về, trên tay anh xách theo một túi to bánh bao, thả trên bàn cô: “Đây là ông nội bảo tôi mang đến cho cô.”
“Nhanh ăn đi, đói bụng lại đổ tại tôi.”
Vừa nói anh vừa cố ý vỗ vỗ vào bụng của cô. Với Như Mộng đứng một bên mặt trắng bệch.
“Tôi hiện tại đang cảm thấy hơi buồn phiền.”
Trì Trì vuốt ve bàn tay đang quấy rối của anh.
“Không muốn ở chỗ này, vậy được, vậy thì về nhà.” Anh lại vỗ vỗ đầu cô.
“Anh…..”
Trì Trì vừa định phát tác, lại nghe anh nói: ‘Buổi chiều tôi có cuộc họp phải tham dự, thật không thể ở cùng cô.”
Sau đó, anh nhẹ nhàng lướt đi, để lại cô cùng Với Như Mộng.
Hai người lại khôi phục lại trạng thái ban đầu.
“Tôi thật sự không nghĩ cô là người như vậy, định dùng cái thai để buộc anh ấy lại.”
Với Như Mộng chợt mở miệng, khuôn mặt biểu lộ sự khinh thị. Trì Trì cũng không muốn giải thích, cô thích nghĩ thế nào là việc của cô. Ai, thì ra nữ nhân nhìn qua dù có cao quý thế nào thì chỉ cần hơi dính đến hai chữ đố kỵ cũng chẳng khác gì các nữ nhân khác.
“Tôi không có, tin hay không tùy cô. Hơn nữa tính tôi là như vậy, đó là chuyện của tôi.”
Trì Trì bắt đầu ăn bánh bao không thèm nói nữa. Nói đùa à, có con mới cưới là cách làm của nhiều năm trước rồi, cô sẽ dùng nó sao? Cho là dùng cái thai thì có thể trói buộc người đàn ông, loại người làm điều này quả thật không có đầu óc. Sử Trì Trì cô về chuyện nhỏ có thể mơ hồ, ứ chuyện lớn nhất định không hồ đồ.
Lần này không hiểu sao Phong Lôi lại đồng ý cho cô thôi việc, hơn nữa lại không bắt phải đền bù. Xem ra, anh cũng không phải loại người xấu xa như cô nghĩ.
“Hôm nay công ty mở một bữa tiệc nho nhỏ để chia tay cô.”
Trì Trì vừa nghe, nhịp tim liền ngưng mấy giây. Chia tay á? Tại sao? Cô cũng có phải nhân vật cao cấp gì đâu, chỉ là một trợ lý nhỏ. Nhưng thịnh tình khó chối, đi thì đi.
Đúng là một bữa tiệc chia tay vui vẻ. Phong Lôi không biết từ đâu đào ra mấy kể dẫn chương trình dở hơi, làm cho không khí vô cùng náo nhiệt. Mấy người không ngừng tung hứng, làm cho toàn thể hội trường tiếng cười không dứt.
Trì Trì từ sớm đã được Phong Lôi gọi đến nói chuyện, đặc biệt hợp ý. Sử Trì Trì khi còn bé một lòng chỉ muốn đổi tên mình, nhưng người ta gọi cũng thuận miệng rồi, cô đổi cũng không dùng. Những người trước kia có chút quen biết Trì Trì đến mời rượu cô, mặc dù động đến rượu là đỏ mặt, nhưng tửu lượng của cô rất tốt. Nhưng làm sao địch nổi đám người nhiệt tình đó. Sử Trì Trì quật ngã mấy nam nhân, xong chính mình cũng bi tráng ngã xuống. Trì Trì lúc đầu chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh đang không ngừng chuyển động, mặt bàn chợt to chợt nhỏ, sau đó không biết gì nữa.