Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Gió
“Tiểu thư, người đoán không sai. Vân Kính Lệ quả nhiên mượn cớ ra khỏi phủ.” Nguyên Sơ mặc một bộ quần áo bông màu xanh rất phổ thông, thoạt nhìn, hoàn toàn phù hợp với trang phục của một thị vệ.
Thiển Hạ nhìn hắn có chút kỳ quái. Mặc dù mình cứu hắn, cũng buộc hắn phải đồng ý ở lại bên cạnh mình và mẫu thân ba tháng nhưng chưa từng bắt hắn gọi mình một tiếng tiểu thư!
Cảm giác thật là kỳ quái!
“Nàng ta tới một số cửa hàng trên danh nghĩa của mẫu thân?”
“Hồi tiểu thư, nói chính xác, đã từng là sản nghiệp của phu nhân.”
Thiển Hạ gật đầu một cái, khẽ nhướng mày: “Ừm, đã từng là.”
Nguyên Sơ vẫn vác bộ mặt không cảm xúc: “Chúng ta sắp hồi kinh?”
“Đúng vậy! Cậy nói ở lại đây mấy ngày nữa thôi.”
“Tính một chút, chắc là chưa tới kinh thành, kỳ hạn ba tháng của ta cũng hết. Tiểu thư, hy vọng đến lúc đó, người có thể tuân thủ lời hứa.” Nguyên Sơ nói, ánh mắt xa xăm. “Hiện tại, bên cạnh người cũng có không ít người che chở, ta có ở lại hay không cũng không quan trọng.”
“Sao lại không?” Thiển Hạ cười nói: “Ngươi thực sự là người mà ta tín nhiệm nhất.”
Con ngươi lóe lên, Nguyên Sơ nhìn tiểu cô nương cười vui vẻ, hồn nhiên trước mặt, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Người tín nhiệm nhất? Mình với nàng chẳng qua là bèo nước gặp nhau, lại còn mang thân phận thích khách. Một tiểu cô nương như nàng sao có thể tín nhiệm mình chứ?
“Nguyên Sơ, ngươi nói xem, ta tin tưởng ngươi như vậy, như sẽ không đem chuyện của ta nói ra chứ?”
Trong lòng Nguyên Sơ thoáng lộp bộp, quả nhiên, mình không thể tin tưởng được tâm tư tiểu cô nương này là đơn thuần.
“Không phải ta đã thề rồi sao? Nếu như ngươi cảm thấy chưa đủ thành ý, vậy thì tùy ngươi xử lý.” Nguyên Sơ lơ đễnh nói, không để ý thấy đôi mắt Thiển Hạ lóe lên vẻ tinh ranh.
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy, không bằng ngươi ký khế ước bán thân cho ta là được.”
Khế ước bán thân?
Nguyên Sơ cảm thấy mồ hôi lạnh đổ khắp người. Rốt cuộc, mình đã bị yêu nghiệt phương nào cứu đây? Bắt người ta ở lại ba tháng chưa đủ, lại còn phải ký khế ước bán thân?
“Ngươi không cảm thấy ngươi hơi quá đáng sao?” Nguyên Sơ dường như cảm nhận được tiếng tranh cãi vô ích của mình.
“Không a! Cũng không phải thực sự bắt ngươi bán thân cho ta, chỉ nói là, nếu như ngươi tiết lộ bí mật của ta vậy thì ngươi sẽ phải bán mình cho ta. Như vậy không phải rất công bằng sao? Chỉ cần ngươi không làm chuyện có lỗi với ta, tự nhiên, ta cũng sẽ không biến ngươi thành tôi tớ sai sử.”
Nguyên Sơ giật giật khóe miệng, Thiển Hạ này, hắn nên nói nàng thông mình hay ngu ngốc đâu?
Tên của mình có phải thật hay không, tạm thời không nói đến. Chỉ nói đến hôm nay, sau khi mình rời đi, có nói gì, làm gì bất lợi đối với nàng, nàng nghĩ nàng có thể tìm được mình sao? Không phải đầu óc nàng trước giờ rất tốt sao? Sao hôm nay lại đơn giản như vậy?
Thiển Hạ cười thản nhiên, nhìn về phía hắn, hai tay dịu dàng đan trước người, cơ thể thẳng tắp, hiển nhiên là bộ dáng của một tiểu thư khuê các. Ai mà ngờ được, vị tiểu thư này lại chính là người ở sau lưng vạch ra kế hoạch cho mẫu thân hòa ly, còn mình và phụ thân hoàn toàn thoát khỏi các loại quan hệ chứ?
Nguyên Sơ nhanh chóng ép cảm giác kinh ngạc xuống: “Thực sự phải làm vậy?”
“Thế nào? Nguyên Sơ không dám sao?” Thanh âm vẫn nhẹ nhàng mềm mại như cũ, nhưng Nguyên Sơ lại cảm thấy có mấy phần hàn ý.
Thiển Hạ khẽ liếc giấy bút ở trên bàn, “Thân thể ta chưa khôi phục hoàn toàn, tay cũng không làm gì được, ngươi lại viết đi.”
Nguyên Sơ khẽ chớp chớp mắt mấy cái, mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo lời nàng. Thiển Hạ đọc, hắn viết.
Cuối cùng, Thiển Hạ còn không quên nhắc hắn ấn lên một dấu tay.
Nguyên Sơ luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không giải thích được không đúng ở chỗ nào. Chỉ có thể nhìn chằm chằm Thiển Hạ hong khô khế ước bán thân của mình, lại hài lòng gật đầu một cái, sau đó cẩn thận thu vào trong tay áo.
Tất cả diễn ra như chuyện thường ngày.
“Chuyện ở Duẫn Châu không quan hệ gì đến chúng ta. Đặc biệt là Lô phủ, kệ bọn họ tự chơi đùa đi. Vân Kính Lệ cho rằng đã trộm được tín vật của mẫu thân nhưng lại không ngờ đó chỉ là thứ vô dụng.”
Hôm đó, ở trong phủ Thứ sử, Vân Kính Lệ đã trộm đi tín vật của Vân gia.
Nhưng nàng ta cũng không quá ngu dốt, không đơn thuần trộm đi bản khắc con dấu gốc mà thay một cái khác giống y hệt cái của Vân thị.
Chỉ đáng tiếc là, nàng ta đã tính nhầm một bước. Tín vật của Vân gia sao có thể giống như một món đồ trang sức đeo trên người được. Chẳng qua là ngụy trang mà thôi! Bởi vì là giả nên Vân thị không mấy để ý, đương nhiên không phát hiện vật kia đã bị đánh tráo.
“Bản gốc kia đang ở trên tay Vân Kính Lệ liệu có gây trở ngại gì không?”
Mi tâm khẽ động, Thiển Hạ phát hiện ra nếu Nguyên Sơ không nói, mình cũng không để ý. Lời nói, giọng điệu của hắn có phần vượt quá bổn phận của một gã hộ vệ tạm thời. Dường như, có phần lo lắng quá mức!
“Yên tâm, ta không sợ nàng hành động, chỉ sợ nàng một mực không hành động mà thôi. Vẫn phải phiền ngươi đi một chuyến. Đừng để người ta nói ra bản gốc con dấu đó là giả, chỉ cần nói cho nàng ta biết toàn bộ sản nghiệp của mẫu thân đã bán hết rồi.”
“Được.” Nguyên Sơ do dự một chút cũng hiểu mục đích thực sự của Thiển Hạ là gì, dường như có một cái bẫy lớn đã được giăng sẵn, chỉ chờ Vân Kính Lệ nhảy vào. Không hiểu tại sao, vừa nghĩ đến đây, Nguyên Sơ lại cảm thấy có chút kích động và mong chờ.
Vân Kính Lệ quả nhiên thất vọng trở về nhưng vẫn thầm cảm thấy may mắn bởi vì mình không đem thứ này lấy ra tranh công trước mặt Lô Thiếu Hoa, nếu không, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự sủng ái của hắn dành cho mình.
Thiển Hạ bắt đầu thu thập hành trang, chuẩn bị về kinh.
Còn Lô phủ bên này, vì Tống Giai Ninh nhập phủ mà càng ngày càng náo nhiệt. Vị trí chủ mẫu vẫn bỏ trống của Lô phủ khiến Cận thị và Vân Kính Lệ nhìn nhau như hổ rình mồi.
Lô phủ náo nhiệt ra sao, ngầm tính toán nhau như nào, Thiển Hạ không rảnh rỗi để nghe mấy chuyện đó. Bởi vì, nàng vừa nhìn thấy một quyển sách mà Vân Trường An mang tới, hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa!
Cuối cùng, nàng cũng tìm được cơ hội nói chuyện riêng với cậu. Hôm đó, gió mát trăng cao. Vân Thương Ly chỉ ý vị thâm trường bỏ lại cho nàng một câu: “Ngươi là phúc khí Vân gia, mà Vân gia cũng là trách nhiệm của ngươi!”
Thiển Hạ ngây người tại chỗ nửa buổi mới cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay.
“Bây giờ, con chỉ cần học tốt đàn của con là được. Những thứ khác, sau này, ta sẽ dạy con.”
—– Hết chương 40 —–