Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đàm tiên sinh kích động, nhưng có người còn kích động hơn cả Đàm tiên sinh.
Tay kia Đàm tiên sinh nắm chưa kịp buông thì tay này đã bị Phạm Văn Hiên kéo mạnh.
Phạm Văn Hiên nghiến răng rít ra từng chữ: “Rồi xong chưa? Rốt cục là sao em biết những chuyện này? Bây giờ nói anh nghe được rồi phải không?”
Tình hình bây giờ quả thực là một mớ hỗn độn.
Nhưng vẫn nên gác lại thắc mắc đã, bởi tiếng nổ từ xe tải đã thu hút nhiều người tới đây.
Chiếc xe nổ tung tại Kẽ hở nhưng thế giới thực cũng bị ảnh hưởng bởi xe tải là vật hữu hình. Đang trong thời buổi thái bình thịnh trị, bỗng đâu một chiếc xe tải vượt rào rồi lao thẳng vào khu nghỉ ngơi. Động tĩnh lớn như vậy vốn đã thu hút rất nhiều người, đã vậy chiếc xe còn phát nổ ngay sau đó.
Nhân viên khu nghỉ ngơi ngay lập tức báo cảnh sát cùng xe cứu hỏa.
Mắt thấy ngày càng nhiều người vây lại đây.
Quả thực đây là một nơi không thích hợp để nói chuyện. Ngay sau khi ra khỏi Kẽ hở, Phương Trường đã kịp thu Huyền Lang lại nên rất may rằng hiện tại hai tay cậu trống trơn. Không kịp thu lại chắc người ta sẽ nghĩ cậu là phần tử khủng bố mất.
“Nơi này không thích hợp để nói chuyện đâu, chúng ta tìm một nơi khác nhé?”
Đàm tiên sinh gật đầu: “Đúng vậy, gần đây có một club thuộc sản nghiệp nhà tôi, nơi đó khá yên tĩnh đấy.” Nói rồi lịch thiệp mở cửa xe, khẽ gập người mời tất cả lên.
Phương Trường với Phạm Văn Hiên là tự lái xe tới đây, nhìn điệu bộ mời cậu lên xe thế này, chắc hẳn ngài ấy đang cuống cuồng vì có một bụng thắc mắc cần giải đáp nên đồng ý luôn: “Được thôi.”
Đàm tiên sinh dặn tài xế: “Tôi sẽ tự lái, còn anh sang lái chiếc xe của hai ngài đây nhé.”
“Có tài xế lái hộ chúng tôi à?” Phạm Văn Hiên hăm hở: “Vậy cho tôi chen chúc với mọi người trên chiếc xe này luôn nhé.”
Kỳ thực từ nãy tới giờ Phạm Văn Hiên cũng có một bụng thắc mắc muốn hỏi Phương Trường như Đàm tiên sinh, chỉ là vẫn chưa tìm ra thời điểm thích hợp để hỏi mà thôi.
Nếu vậy không bằng cứ cùng Phương Trường chen trên chiếc xe này, thuận tiện nghe cậu giải thích luôn.
Đại sư Đỗ Nguyễn Kiều nãy giờ bị làm ngơ, nhưng may thay ông ta không thẹn quá hóa giận, cực kỳ co được giãn được. Ông ta lăng xăng lại gần Phương Trường, cười: “Mạo muội quấy rầy...”
Phương Trường: “Sao vậy ạ?”
“Nãy giờ là ta có mắt mà không thấy thái dương, liệu rằng vị đại sư đây có thể cho ta học hỏi thêm kiến thức không?”
Phương Trường: “Học hỏi gì cơ?”
Đỗ Nguyễn Kiều cười mỉa: “Chính là mở mang kiến thức... Ha ha ha... Ta đi xem chút thôi.”
Phương Trường cạn lời.
Quay về với Đàm tiên sinh, nhiều năm đi tìm con gái mãi chẳng tăm hơi, đột nhiên có tin tức, không cần nói cũng đủ biết ông vui tới cỡ nào, đâu còn tâm tình quản chuyện khác.
Đỗ Nguyễn Kiều thấy không ai lên tiếng thì coi rằng ngầm thừa nhận, mặt dày lên xe đi cùng luôn.
Đồ đệ Đỗ đại sư vốn muốn lên cùng sư phụ nhưng chỗ ngồi không đủ, bị Đỗ Nguyễn Kiều đập cho một phát, lại đành lủi thủi lên xe Phạm Văn Hiên ngồi cùng với tài xế.
Lúc này trên xe của Đàm tiên sinh là một sự yên lặng đến đáng sợ, bởi chẳng ai biết mở lời ra sao.
Đúng như cậu nghĩ, đám đông bắt đầu bu đông xúm đỏ chỗ chiếc xe tải.
Tai nạn giao thông khiến người ta tò mò, và những người biết sự thật đằng sau đó lại càng thêm ngỡ ngàng.
Điển hình là Phạm Văn Hiên cùng Đàm tiên sinh, có thể nói ngày hôm nay quả thực đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới.
Đúng là hai người có kinh ngạc nhưng rất nhanh đã tiếp thu sự thực này.
Đối với Phạm Văn Hiên mà nói, anh ta vẫn luôn hoài nghi thế giới này có tồn tại một điều mà đại đa số người bình thường không thể nhìn cũng không thể biết. Hơn nữa, Phạm Văn Hiên cũng đã xác định mình đang bị một con quỷ quấn thân. Chính vì thế mà Phạm Văn Hiên chấp nhận điều mà ai cũng nghĩ rằng nó phi lý.
Đối với Đàm tiên sinh cũng vậy.
Nhiều năm bôn ba đi tìm con gái, vô số thông tin, vô số manh mối đều đang muốn nói với ông rằng thế giới này tuyệt không đơn giản như chúng ta vẫn thấy. Tuy rằng Kẽ hở thời không kia đầy u ám, đáng sợ, nhưng đối với Đàm tiên sinh, đó cũng là một tia hy vọng mới.
Bởi Kẽ hở đó đã gián tiếp chứng minh ông có khả năng tìm được con gái mình. Con gái ông chưa chết, hơn nữa nghe ý Phương Trường thì dường như con gái ông sống rất tốt, còn đang ra sức tìm đường về nhà. Này chẳng phải tin tức tốt nhất sao? Mấy thứ ma quỷ Hoạt thi gì đó chẳng còn đáng sợ với ông nữa.
Chờ đã, thế giới đó...
Đàm tiên sinh vừa lái xe vừa sốt sắng hỏi Phương Trường: “Con gái tôi kẹt trong thế giới đó? Một thế giới toàn người chết...”
Phương Trường nghe hiểu nỗi lo sợ của ông ấy: “Ngài yên tâm, nhìn đám Hoạt thi ban nãy thì có vẻ cô bé đã được học thuật Vong linh. Thêm vào việc không gian khác biệt, e rằng cô bé cũng đã trải qua Không gian Ma pháp. Nếu đúng thì cô bé đã được một người thầy tốt chỉ dạy, bằng không đã không sống nổi ở nơi tử khí vây giăng vậy rồi.”
Phương Trường nói tới đây, nhịp nhịp ngón tay lên đùi rồi tiếp tục giải thích: “Gợn sóng giao động giữa mệnh lệnh và Hoạt thi ổn định, tri thức cô bé học vô cùng hệ thống và bài bản, nhưng khác với những thứ từ học viện phương Tây mà tôi được học. Có vẻ phạm vi nghiên cứu của vị đại năng này khá rộng, hơn nữa còn dốc sức dạy dỗ cho cô bé. Ngài yên tâm đi nhé.”
Đàm tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ chốc sau đã thấy ngày càng có nhiều nghi vấn.
Đàm tiên sinh từng nghĩ, con gái ông chỉ bị rơi vào một không gian kỳ dị trong núi, cho nên ông ta mới nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ như cách một lớp lụa mỏng của con bé.
Nhưng theo lượng thông tin mà Phương Trường vừa nói thì suy nghĩ của ông ta không hề đúng.
Ma Pháp? Gợn Sóng Giao Động? Thuật Vong Linh? Không gian Ma pháp?
Người luôn chấp nhất với việc tìm ra con gái mình như Đàm tiên sinh lâm vào hoang mang.
Ông rất muốn hỏi tiếp, thế nhưng lại không biết hỏi thế nào, không biết mở miệng ra sao.
Đàm tiên sinh trầm ngâm chốc lát, xong lại lên tiếng: “Ngài —— ngài có thể tìm con bé về cho tôi thật ư?”
Phương Trường gật đầu: “Chỉ cần cô bé không từ bỏ thì hai thế giới vẫn tồn tại liên kết, vẫn có thể trở về. Tôi tin cô bé sẽ không từ bỏ đâu.”
Thế gian này ngoài số lượng thì còn gì khủng bố hơn cơ chứ?
Một cô bé có thể từng bước tìm về thế giới của mình, lại bất chấp tất cả liên thông hai thế giới, sau lại điều khiển Hoạt thi truyền đạt thông tin.
Cái giá cho những việc này quá lớn, trừ phi là người có tính cách cứng cỏi thì không ai có thể làm được.
Nếu cô bé đã làm đến bước này thì Phương Trường tin cô bé nhất định sẽ không bỏ gánh giữa đường đâu.
Chỉ cần liên kết thế giới vẫn còn thì thông đạo sẽ tồn tại. Thông đạo tồn tại thì sẽ tìm ra vị trí của cô bé.
Chiếc xe nhanh chóng ra khỏi đường cao tốc, tới club thuộc quyền sở hữu của Đàm tiên sinh.
Club rất ít người, hơn nữa phong cảnh xung quanh vô cùng thanh tĩnh.
Sau khi xuống xe, đoàn người đi thẳng vào một rừng trúc nhỏ u tĩnh.
Xung quanh là rừng trúc thanh tĩnh, khí trời xuân ấm áp như len lỏi vào từng tấc da tấc thịt. Phương Trường nhấp một hớp trà, hương trà thấm tận tâm can.
Đàm tiên sinh: “Ngài có phiền khi giải thích tỉ mỉ hơn cho tôi không?”
Phương Trường: “Nói tường tận cũng được thôi. Nhưng bên tôi có quy định rằng những việc trong nguyên tắc thì nhất định không được phép tiết lộ cho người ngoài, cho nên tôi chỉ có thể kể cho ngài nghe vài vấn đề liên quan tới con gái ngài cùng một số suy đoán của bản thân tôi thôi.”
Nói xong, Phương Trường liếc nhìn Phạm Văn Hiên.
Thấy anh họ mình đang bày ra cái bộ dáng rửa tai lắng nghe là cậu thấy nhức đầu liền.
Tuy quy định là cấm chỉ tiết lộ nhưng hiện tại không biết anh họ đang bị thứ quỷ quái gì quấn lấy, hơn nữa có vẻ anh ta đã từng tiếp xúc với Hiệp hội không ít lần, đã biết tới chùa Lan Á rồi cơ đấy. Không biết anh ta còn biết được bao nhiêu điều khác nữa.
Trước mắt còn đang có một người bố suốt ruột nhớ con gái ——
Phương Trường: “Ba ngàn thế giới không phải lời nói suông đâu, các thế giới bất đồng tuyến thời gian, có thể tạo thành trăm chi nhánh khác nhau. Con gái ngài là do không cẩn thận mà thông qua Kẽ hở thời không rồi tới một thế giới khác. Mà thế giới con gái ngài tới, có lẽ là một thế giới Phép thuật.”
Đàm tiên sinh: “Tại sao lại như vậy?”
Phương Trường: “Căn cứ với những điều tôi thấy, dường như từ lúc sinh ra, con gái ngài đã được linh khí phổ độ, trời sinh nắm giữ khả năng xuyên thời không. Bởi vì thời điểm đó cô bé còn quá nhỏ, chẳng biết vì sao tâm tình giao động kịch liệt mà kích phát ra thứ thiên phú tiềm tàng này.”
Trong quá trình Phương Trường giải thích, Đàm tiên sinh vô cùng chăm chú lắng nghe.
Thì ra con gái mình vẫn an toàn, hơn nữa con bé mất tích không phải bị người ta hại mà là do thiên phú thức tỉnh. Đàm tiên sinh lên tiếng dò hỏi: “Vậy nếu con gái tôi có thể trở về, nhỡ may lại xuất hiện tình huống này thì biết phải làm sao?”
Phương Trường lắc đầu: “Ý ngài là cô bé sẽ đi nhầm vào thêm một lần nữa? Hiện tại cô bé đã dùng năng lực của chính mình tìm về thế giới này, sao có thể đi nhầm nữa cơ chứ? Tôi đoán rằng chỉ cần cho cô bé thêm một chút thời gian nữa, thì cô ấy có thể tìm ra phương pháp đưa người khác đi khắp các thế giới như mình ấy chứ.”
Hiện tại chỉ có 3 phương pháp xuyên tới các thế giới.
Phương pháp thứ nhất, giống như trường hợp của cô bé này, chỉ là do đi nhầm hoặc vô tình bị cuốn vào một Kẽ hở thời không nào đó, sau đó rơi xuống. Tính khả thi của trường hợp này rất không đáng kể.
Phương pháp thứ hai, giống Phương Trường, trở thành một streamer xuyên thế giới.
Còn phương pháp cuối cùng là dựa vào chính bản thân mình.
Xuyên thế giới không chỉ đơn giản như thể muốn đi là đi. Đầu tiên là phải xác định được tọa độ cụ thể cùng khoảng cách giữa nơi hiện tại và nơi muốn đến, sau tìm vật dẫn rồi mới có thể đi. Hơn nữa, người đó còn phải nắm giữ thiên phú ở phương diện này.
Chuyện này không dễ chút nào.
Con gái Đàm tiên sinh có thể tự mình tìm về, xong lại còn khiến Đỗ Nguyễn Kiều không biết chút gì giúp mình bày trận, hơn nữa mở hẳn một Kẽ hở thời không đưa ra manh mối. Một cô gái thông minh đến vậy, sao có thể phạm phải một sai lầm ấu trĩ như thế cơ chứ!!
Đàm tiên sinh căng thẳng tới cứng người, nghe tới đây thì thở phào nhẹ nhõm. Ông xúc động bụm mặt nghẹn ngào, lúc sau đột nhiên đứng bật dậy: “Tôi... Tôi phải về nhà nói cho mọi người tin vui này!!”.
Phương Trường kéo Đàm tiên sinh lại: “Xin ngài chờ một chút, chuyện này không thể nói ra ngoài đâu.”
Sức Phương Trường rất khỏe, nhưng Đàm tiên sinh đang kích động cũng chẳng kém là bao.
Hai phe đều ngang ngửa một chín một mười, Đàm tiên sinh bị kéo đau nhưng sau chỉ nhíu mày mà không nói gì nữa. Ông ấy rất có hàm dưỡng mà đứng thẳng người, ngơ ngác nhìn Phương Trường.
Cậu giải thích: “Là thế này, chúng tôi có quy định không được phép tiết lộ, tôi nói cho ngài biết là do chuyện này có liên quan trực tiếp tới ngài.”
Đàm tiên sinh: “Ý của ngài đây là ngay cả những người nhà tôi cũng không tính là người liên quan? Tôi phải giữ bí mật với ngay chính người nhà của tôi ư?”
Phương Trường: “Đúng thế.”
Đàm tiên sinh gật đầu: “Tôi hiểu.”
Phương Trường cười: “Được rồi, cảm ơn ngài đã hiểu cho mà phối hợp.”
Đàm tiên sinh: “Có lẽ tôi không giúp được gì nhiều, thế nhưng trong quá trình tìm con bé, nếu ngài có vướng mắc hay cần gì thì có thể tới tìm tôi, đừng khách khí.”
Phương Trường: “Được.”
Đàm tiên sinh chỉnh trang âu phục, đang muốn tiếp lời nhưng để ý thấy người đi cùng Phương Trường đang đứng ngồi không yên, lập tức sửa lời: “Bây giờ cũng không còn sớm, mấy vị hãy nể mặt mũi tôi mà ở lại ăn bữa cơm rau dưa nhé. Tôi sẽ kêu người đi chuẩn bị.”
Nói xong ông liền rời đi.
Việc Đàm tiên sinh rời đi như một ám hiệu, ngay lập tức, Phạm Văn Hiên hỏi Phương Trường dồn dập: “Những chuyện thế này chú vẫn luôn biết, đúng hay không?”
Phương Trường: “Cụ thể là chuyện gì mới được?”
Phạm Văn Hiện: “Chuyện của anh! Nguyên cả đoạn đường anh kể chú nghe, rõ ràng là chú đang giả ngu! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Chưa kịp để cho Phương Trường lên tiếng, Phạm Văn Hiên đột nhiên hoảng hốt bất ngờ. Anh ta híp mắt, nghi ngờ nhìn thằng em quý tử nhà mình: “Không đúng! Những chuyện kỳ quái phát sinh xung quanh anh đều liên quan tới chú, có đúng hay không!!?”
Phương Trường gật đầu: “Cũng coi là như vậy...”
Phạm Văn Hiên thở phào nhẹ nhõm.
??
Phương Trường không thể tin được Phạm Văn Hiên lại có phản ứng này.
Phạm Văn Hiên thả lỏng, cả người nằm vùi vào ghế sofa: “Vậy thì tốt rồi... Suốt khoảng thời gian này anh cứ vừa tin đó là sự thật, vừa nghĩ mình đang bị thần kinh... Suy nghĩ ấy đã dày vò anh tới phát điên luôn rồi.”
Phương Trường: “…”
Phạm Văn Hiên bật dậy cốc đầu cậu: “Nhưng việc chú lừa gạt anh thì không dễ bỏ qua như vậy đâu nhé, chắc chắn anh sẽ tìm chú tính sổ đấy! Ngẫm lại thì nguyên cả đoạn đường này chú đều nhịn cười khi anh kể chuyện đúng không? Cười nhạo anh vui lắm hả?”
Phương Trường: “Em thề là không vui chút nào, chỉ là em không thể nói thôi.”
Phạm Văn Hiên nhìn về phía Đàm tiên sinh vừa rời đi “Anh hiểu. Anh biết chú cũng có nỗi khó xử riêng và hiện tại anh chưa thể biết, nhưng chúng ta còn nhiều thời gian mà...”
Dứt lời, Phạm Văn Hiên cốc đầu Phương Trường phát nữa: “Yên tâm, lần này chú em không chạy nổi đâu.”
Nãy giờ Đỗ Nguyễn Kiều như người tàng hình, mãi mới chớp được cơ hội Phạm Văn Hiên dừng nói lấy hơi mà chen lời: “Xin thỉnh giáo, ngài đây là —— “
Phương Trường vung tay: “Thỉnh giáo gì chứ? Không cần đâu, tôi tên Phương Trường, ông không biết tôi đâu.”
Đỗ Nguyễn Kiều lúng túng: “Hóa ra là Phương đại sư…”
Phương Trường: “Tôi không phải đại sư.”
Đỗ Nguyễn Kiều lúng túng một phen, sau lại ân cần: “Liệu ngài có thể cho tôi phương thức liên lạc của ngài không?”
Phương Trường: “…”
Phương Trường: “Ông muốn phương thức liên hệ của tôi làm gì??”
Đỗ Nguyễn Kiều đã thực sự ăn phải quả đắng từ Phương Trường. Ngẫm lại thì cũng đáng thôi, ngay từ đầu ông ta đã vô cùng kiêu căng hống hách, múa rìu qua mắt thợ nên ông ta cúi người chắp tay với Phương Trường: “Ban đầu nếu lời tôi nói có điều gì mạo phạm với ngài, thì xin ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân mà lượng thứ cho.”
Phương Trường ngăn ông ta hành lễ: “Không sao đâu mà.”
Phương Trường: “Tôi... Ài, thôi vậy. Nói nữa thì ông cũng không hiểu, rồi ông có chuyện gì vậy?”
Đỗ Nguyễn Kiều: “Mặc dù có chút đường đột nhưng tôi vẫn có điều muốn hỏi, rằng sao ngài có thể đánh vỡ tấm bình phong kia?”
“Kỳ thực không có bí quyết gì đâu, chỉ cần có tu vi tiêu chuẩn là được.”
Lượng thông tin từ câu nói này quá lớn, Đỗ Nguyễn Kiều thừ người ra một lúc rồi mới thận trọng nói: “Vậy ra ngài là người của Thượng môn, tiểu nhân quả thật là có mắt không tròng.”
Phương Trường: “Thượng môn?”
Đỗ Nguyễn Kiều: “Vừa thấy thiên cơ, vừa có thể tu tiên thì chỉ có Thượng Môn như các ngài thôi.”
Phương Trường: “Ách, mọi người đều gọi nhau như vậy hả?”
Đỗ Nguyễn Kiều cười mỉa “Đây là tôn xưng mà đám Hạ môn dưới đáy như chúng tôi phải gọi.”
Phương Trường: “Ơ? Nghe ý của ngài thì trong “Hạ môn” có rất nhiều môn phái khác nữa hả?”
Đỗ Nguyễn Kiều: “Không dám không dám, tôi không xứng đáng với tôn xưng “Ngài” này đâu. Đúng, Hạ môn có rất nhiều môn phái, trong đó phong thủy bói toán chiếm một nửa, nửa còn lại là cầu tiên bắt quỷ.”
Phương Trường không hề biết điều này, cậu nhìn về phía Phạm Văn Hiên.
Phạm Văn Hiên gật đầu.
Đỗ Nguyễn Kiều lải nhải và giới thiệu cho Phương Trường về Hạ môn. Những thứ này, nếu là khoảng hai đến ba tiếng trước thì Phạm Văn Hiên sẽ rất hứng thú nghe, hận không thể ghi âm mà nghe đi nghe lại đó chứ.
Nhưng bây giờ Phạm Văn Hiên chẳng còn hứng thú gì nữa.
Không phải Phạm Văn Hiên đột nhiên mất hứng thú với chuyện tâm linh huyền học, nhưng giờ anh ta đã tìm ra một người, một người ngay bên cạnh mình và người đó cực kỳ lợi hại, không một đại sư nào có thể bì kịp.
Đương nhiên, anh cũng sẽ mất đi sự ngưỡng mộ với những đại sư cao cao tại thượng kia.
Phạm Văn Hiên vùi mình vào sofa, trầm tư nhìn Phương Trường.
Đàm tiên sinh đã mau chóng quay trở lại, đi theo sau ông ấy làm một đoàn người giúp việc đưa tới đủ loại sơn hào hải vị. Chẳng mấy chốc, chòi nghỉ mát trong rừng trúc đã thành một bữa ăn tươm tất.
Đàm tiên sinh khách khí: “Thứ lỗi cho tôi, những thức quê nhà lá vườn này vội vàng chuẩn bị, mong mọi người thông cảm nhé.”
Ngay cả người đã Ích Cốc bấy lâu nay như Phương Trường nhìn vào bàn thức ăn này cũng thấy thèm.
Trong bữa tối, Phương Trường cho Đàm tiên sinh số điện thoại của mình, dặn ông ta đừng vội, chưa cần tìm tới cậu đâu. Nếu người cậu muốn tìm đã có thể tự xác định vị trí thế giới này một cách chính xác, chi bằng chờ cô bé thả manh mối tới đây thêm lần nữa thì cậu sẽ dựa vào đó mà lần tìm ngược trở lại. Như vậy chắc chắn sẽ nhanh hơn.
Lòng Đàm tiên sinh vẫn không yên: “Thế nhưng nhỡ may khi con bé truyền đạt thông tin mà tôi không phát hiện thì phải làm sao?”
Phương Trường: “Không đâu.”
Cô bé ấy cố tình dùng phương pháp phức tạp như vậy để truyền đạt, đơn giản chính là đang sợ Đàm tiên sinh sẽ không thể tin nổi chuyện viển vông như vậy. Cô bé muốn cho Đàm tiên sinh tin chuyện là có thật trước đã, sau mới hành động.
Nhưng không đen đủi thay, hôm nay đám Hoạt thi đụng trúng ôn thần Phương Trường.
Toàn quân bị diệt.
Có lẽ lần liên thông sau, cô bé sẽ gửi kèm vật dẫn.
Sự nghi ngờ của Đàm tiên sinh cơ bản đã được loại bỏ, nhưng vì lo lắng cho con gái nên hỏi tiếp: “Nhưng sao có thể biết đâu là vật dẫn?”
Phương Trường: “Khi nào nó xuất hiện thì ngài liếc mắt qua cũng sẽ nhận ra ngay thôi.”
Xong bữa ăn thì trời đã khá khuya.
Phương Trường cũng không ngờ rằng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy. Tưởng rằng sẽ tới sớm thôi, chẳng ngờ đi từ sáng tới tối muộn mà vẫn chưa về tới nhà luôn.
Tiệc tàn, chỉ còn sót Đỗ Nguyễn Kiều ở lại.
Rõ ràng ông ta đang có một bụng thắc mắc, nhưng vẫn không thể tìm được một thời cơ thích hợp để nói, nhưng rồi Phạm Văn Hiên với Phương Trường đã lên xe. Đỗ Nguyễn Kiều không có can đảm chặn người lại, chỉ có thể vòng tới vòng lui mà do dự.
Phạm Văn Hiên ngồi vào ghế lái, Phương Trường ngồi vào ghế phó lái rồi thắt dây an toàn.
Phạm Văn Hiên chỉnh gương chiếu hậu, rầu thúi ruột nhìn vị đại sư đang vòng tới vòng lui kia: “Làm sao bây giờ?”
Phương Trường tặc lưỡi, chỉ đành xuống xe rồi đi thẳng tới chỗ Đỗ Nguyễn Kiều.
Đỗ Nguyễn Kiều nghĩ được một lý do cực kỳ hợp lý để chặn đường, đang chuẩn bị muốn qua đó thì Phương Trường đã tới trước rồi.
Đỗ Nguyễn Kiều: “Sao vậy ạ?”
Phương Trường: “Hay ông đưa cho tôi số điện thoại của ông đi?”
Đỗ Nguyễn Kiều lặp lại một lần nữa: “Số điện thoại di động của tôi?”
Phương Trường: “Ông cho tôi số điện thoại của ông, tôi sẽ gọi cho ông rồi ông lưu lại, chúng ta sẽ lưu thông tin liên lạc của nhau.”
Đỗ Nguyễn Kiều trừng mắt tròn xoe, mừng rỡ nói: “Được được, số điện thoại di động của tôi là 138XXXXXXXX “
Phương Trường gọi tới số đó, thấy hai người đã thành công lưu số thì chào tạm biệt: “Vậy cứ như thế.”
Đỗ Nguyễn Kiều: “Được được được, chào cậu.”
Phương Trường vào xe: “Đi thôi, tranh thủ lúc cha em chưa ngủ thì mau cho chóng về nhà. Em ra cửa quên đem chìa khóa, ông ấy mà ngủ thì chỉ có nước đứng ngoài nguyên đêm thôi.”
Phạm Văn Hiên khởi động ô tô: “Được. Từ đây về nhà còn khoảng một tiếng, anh thấy chúng ta có thể từ từ tâm sự riêng đấy.”
Phạm Văn Hiên còn cố tình nhấn mạnh từ “riêng”, nghe mà ê cả răng.
Phương Trường: “Vậy anh muốn hỏi em điều gì?”
Phạm Văn Hiên: “Em tiếp xúc với những thứ này đã nhiều năm rồi hả?”
Phương Trường tặc lưỡi: “Cũng không tính là lâu, mới đây thôi.”
Phạm Văn Hiên: “Không phải chứ, nguyên đoạn đường, một kẻ nghiệp dư như anh nói chuyện huyền học với nhân sĩ chuyên nghiệp thế này, có vẻ chú mày nhịn cười cũng khổ lắm nhỉ?”
Phương Trường trấn an: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là em không tiện nói thôi.”
Phạm Văn Hiên: “Được rồi, coi như là chú em bất đắc dĩ, vì cái quy định chết tiệt kia mà không thể nói, nhưng chuyện liên quan tới anh thì chú sẽ nói được phải không?”
Phương Trường nghe ra ngữ khí của Phạm Văn Hiên đột nhiên nghiêm túc, liền ngồi ngay ngắn lại: “Được, anh hỏi đi, có chuyện gì vậy?”
Phạm Văn Hiên mím chặt đôi môi, đột nhiên im bặt.
Hai mắt anh ta vô thần nhìn về phía trước.
Hai tay cầm lái cũng vô thức gãi nhẹ vô lăng.
Phương Trường chờ Phạm Văn Hiên nửa ngày mà vẫn chưa lên tiếng, quay sang chỉ thấy hai mắt anh ta đăm đăm, không biết đang suy nghĩ cái gì mà trở nên thất thần.
Phương Trường:...
Phương Trường hoảng hồn: “Này! Anh đang nghĩ cái gì vậy hả!? Đang trên đường cao tốc đó, thất thần như vậy là chán sống rồi phải không?”
Phạm Văn Hiên giật mình, hấp háy mắt: “Không... “
Phương Trường: “Vậy rốt cục là anh muốn hỏi gì?”
Phạm Văn Hiên ngập ngừng: “Anh muốn hỏi...”
Mãi một lúc sau, anh ta lên tiếng: “Anh muốn hỏi chú, bên cạnh anh có một thứ không sạch sẽ phải không?”
Phương Trường: “Không sạch sẽ? Không hề.”
Đáp án của Phương Trường rất thẳng thắn, nhưng có điểm không hề phù hợp với câu trả lời trong tưởng tượng của Phạm Văn Hiên. Tâm tình anh ta có chút kích động, đột nhiên tay đánh vô lăng cái xoạch.
Ô tô phía sau rú lên hồi còi ầm ĩ như lên án cho việc lái xe vô ý thức của Phạm Văn Hiên.
“Nơi đó của chú em không cho nói lung tung, thế nhưng chưa quá đáng đến mức chuyện người ta sắp gặp nguy hiểm cũng phải giấu nhẹm đúng không? Hơn nữa, những người như Đàm tiên sinh, Đỗ đại sư cùng anh đây cũng coi như trường hợp đặc biệt phải không?”
Phương Trường: “Thật mà, không có vật bẩn thỉu nào cả.”
Phạm Văn Hiên: “Không thể!”
Phương Trường: “Vậy anh đang gặp phải thứ gì vậy?”
Thật sự là tới nay Phương Trường vẫn chưa xác nhận được thứ đang theo Phạm Văn Hiên rốt cục là thứ gì.
Có điều không xấu là được rồi.
Bởi cho tới nay Phương Trường chưa từng thấy thứ dơ bẩn nào lại để cho người mình bám theo xin phật châu hàng thật giá thật có công dụng bảo vệ cả.
Chỉ cần mở thiên nhãn là sẽ thấy phật châu trên xe Phạm Văn Hiên chói lòa, chỉ cần không cẩn thận chút thôi là chói mù mắt chó thật chứ chẳng chơi.
Phật quang lan khắp.
Phạm Văn Hiên: “Anh cảm giác anh đang bị quỷ quấn thân.”
“Thứ quấn lấy anh không phải là quỷ.”
Phạm Văn Hiên không chú ý tới lời Phương Trường vừa nói, cứ tự nhiên nói tiếp những điều mình đang định nói: “Chú đừng gạt anh, anh chắc chắn cảm thấy mình bị quỷ quấn thân —— “
Đang nói dở, đột nhiên anh ta im bặt. Đến lúc này anh ta mới nhận ra được điều Phương Trường vừa nói có ý gì.
Phạm Văn Hiên hốt hoảng, không khống chế được mà đấm mạnh vào vô lăng: “Em nói gì cơ? Ý là em biết thứ gì đang quấn lấy anh?”
Phương Trường: “Đúng là có, nhưng không phải quỷ đâu”.
Phạm Văn Hiên: “Không phải quỷ thì là cái gì cơ chứ?!”
Phương Trường: “Em không nói chính xác được, nhưng thứ đó không hại anh đâu.
Phạm Văn Hiên đột nhiên thấy mình gãy tiếng mẹ đẻ, không biết nói ra thì Phương Trường có hiểu hay không: “Em đã sớm biết đó là thứ gì rồi hả? Nhưng sao em chưa từng nói cho anh biết? Em nói không biết chính xác, vậy làm sao biết nó sẽ không hại anh? Phương Trường à, anh biết quan hệ của chúng ta đã từng không mấy dễ chịu, cũng là do anh khốn nạn, lúc nào cũng chành chọe đố kỵ với em, thế nhưng em nhẫn tâm không cảnh báo với anh về những thứ nguy hiểm vậy sao? Chẳng may anh bỏ mạng thì em đành lòng hả?”
Phương Trường: “Không phải vậy đâu!”
Phạm Văn Hiên: “Bây giờ chúng ta đang rất rảnh, và anh đang rất nghiêm túc nghe em nói đấy!!”
Phương Trường: “Em biết anh gặp ma, thế nhưng chuyện bị ma quỷ quấn lấy thì hôm nay mới được nghe anh kể.”
Ô tô đã đến trạm thu phí và mặt Phạm Văn Hiên đã lạnh tanh.
Phương Trường muốn giải thích, nhưng thực sự việc này rất khó với cậu.
Phạm Văn Hiên dừng xe bên đường cái, xoay người nói chuyện với Phương Trường: “Vấn đề thứ nhất, em nói việc anh xảy ra chuyện liên quan tới em, rốt cục nghĩa là gì? Vấn đề thứ hai, sao đột nhiên anh bị mất ký ức, mất đoạn ký ức khi gặp quỷ ấy? Hiện tại anh chỉ nhớ được mang máng thôi, nếu như không phải trong mơ tái hiện lại việc gặp quỷ ấy, hơn nữa tái hiện vô cùng chân thực thì anh đây cũng quên tiệt mất ấy chứ. Em cũng biết đấy, chỉ vì chuyện đó mà không dưới một lần anh xuất hiện vấn đề về tinh thần. Vấn đề cuối, sao em có thể biết thứ kia sẽ không làm hại anh?”
Phương Trường trầm mặc một hồi.
“Khoảng thời gian mà anh trở nên khốn nạn ấy...”
Phạm Văn Hiên: “Anh biết, là do tâm lý có vấn đề, mãi anh mới chữa được.”
Phương Trường: “Bởi vì thời điểm em sang thăm anh, thái độ anh quá khốn nạn nên đã tặng cho anh một lá phù triện —— “
Phạm Văn Hiên: “Cái gì!!??? Phương Trường em...!”
Lửa giận bùng lên, nhưng Phạm Văn Hiên ép mình bình tĩnh lại: “Em nói tiếp.”
Phương Trường: “Cho nên trong khoảng thời gian ngắn anh sẽ nhìn thấy quỷ. Đáng lẽ ra đoạn ký ức đó sẽ phải tiêu trừ, vốn không lưu lại vết tích, nhưng sẽ chẳng lưu lại bóng ma trong lòng.”
Phạm Văn Hiên: “Vì sao lại tiêu trừ?”
Phương Trường: “Bởi lúc đó anh đang bị một thứ ký sinh khống chế tâm tình, nó là một loại Cổ trùng trong Tu Chân giới. Chính thế nên anh mới trở nên khốn nạn chứ không phải mắc chứng tâm lý hay thần kinh gì gì đó đâu. Lá bùa em dán cho anh cũng là một cách dần xóa ký ức.”
Nghỉ lấy hơi, Phương Trường tiếp lời: “Loại ký sinh đó là Ác trùng, nó thường xuyên khuếch đại tâm tình tiêu cực, khiến con người dễ tức giận, thậm chí tới mức giết người hay tự hại chính mình, coi thường mạng sống bản thân.”
Phạm Văn Hiên: “Chuyện này phát sinh từ lúc nào?”
Phương Trường: “Chính là từ khi Tiểu Hàn xảy ra chuyện.”
Thời gian hoàn toàn ăn khớp, Phạm Văn Hiên tiếp tục nghe Phương Trường nói.
Phương Trường: “Vốn đoạn ký ức ấy của anh sẽ bị xóa bỏ, anh sẽ tiếp tục sống tiếp một cuộc sống bình thường. Thế nhưng chẳng hiểu sao anh lại không quên. Dường như thứ mà anh gọi là quỷ là nguyên nhân căn bản.”
Phạm Văn Hiên nhíu mày.
Phương Trường: “Sự tồn tại của thứ đó khiến hiệu lực trên phép thuật trên lá bùa ngày càng yếu. Đó là lý do tại sao trong mơ anh nhớ lại, và ký ức đáng lẽ phải bị xóa nhưng giờ đây tồn tại trong trạng thái mơ hồ...”
Phạm Văn Hiên chưa rõ lắm: “Vậy em nói nó không phải quỷ sao? Sẽ không làm thương tổn anh hả?”
Phương Trường chỉ vào phật châu.
“Cái này là hàng thật, thời khắc anh bước vào chùa Lan Á cũng là thật. Anh chưa mở thiên nhãn nên không biết, trong này phật quang chiếu khắp, thật hơn vàng 9999 luôn. Chùa Lan Á kia là chi nhánh của Hiệp hội, anh cứ hiểu là một Đại môn phái trong giới Tu chân đi.”
Cậu hiểu Phạm Văn Hiên muốn nói gì: “Chùa Lan Á thoạt nhìn tầm thường nhưng không phải vậy đâu. Nó như một Đại môn phái, và Đại môn phái luôn có trận pháp phòng ngừa người phàm đi nhầm vào cấm chế, thậm chí nơi đó là Phật tu nên trận pháp có phần nghiêm ngặt hơn hẳn những nơi khác. Không bao giờ có chuyện người phàm vào nhầm, có tới lui tới lúc chết già thì cũng chẳng vào nổi đâu.”
Phạm Văn Hiên: “Không tới mức đó chứ.”
Phương Trường: “Cho nên anh vẫn chưa rõ hả? Anh có thể vào chùa Lan Á được là do thứ quấn lấy anh dẫn vào. Nếu thứ đó thực sự là quỷ, cho dù là người tu Ma đạo thì anh nghĩ chúng sẽ dám vào nơi đó sao? Khác nào chui vào hang hùm ổ sói đâu?”
Phạm Văn Hiên khó mà tin nổi: “Hắn? Mang anh đi??”
Phương Trường: “Em đoán chừng khoảng thời gian này anh luôn tới chùa cúng bái hoặc học tập phải không? Có vẻ thứ đó nhìn anh cúng bái mấy tên lừa đảo ngứa mắt quá nên đề cử cho anh một nơi hàng thật giá thật luôn.”
Phạm Văn Hiên: “Trời má! Hắn dở hơi hả!?”
Phương Trường: “Nghe ngữ khí, anh và hắn có vẻ rất quen hả?”
Phạm Văn Hiên: “Ai cùng hắn quen cơ chứ! Anh đi tới nhiều chùa chiền như vậy chính là để loại bỏ hắn! Hắn dẫn anh tới chùa làm gì cơ chứ, cứ đàng hoàng biến mất thì có phải hơn không!!?”
Phương Trường: “Xem ra anh rất quen với hắn.”
Phạm Văn Hiên: “Không quen!”