Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo tốc độ biến mất của những hạt nhân màu đen, Phương Trường nghe chủ nhân vầng sáng thở phào một hơi.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy tốc độ đổ nát của thế giới này đang dần chậm đi.
Từ khi những nguyên tố màu đen đó rời khỏi cơ thể con gái Đàm tiên sinh, cô đã ngã xuống mặt đất.
Không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại.
Phương Trường biết đây chỉ là bình yên trước cơn bão —— tốc độ đổ nát của thế giới chậm lại, nhưng không có nghĩa rằng nó sẽ dừng lại hoàn toàn.
Cách đó không xa là Phạm Văn Hiên đang mê man mà quỳ một chân xuống đất. Từ xa nhìn vào sẽ thấy có một vầng sáng vàng nhạt quay chung quanh người anh ta, có vẻ tâm trạng của chủ nhân vầng sáng khá vui vẻ.
“Dẫn người đi, chuẩn bị thôi, chúng ta phải nắm chắc cơ hội rời khỏi nơi này.” Phương Trường truyền âm cho chim sáo.
Cậu đi từng bước tới chỗ anh họ và thiếu nữ kia.
Khi Phương Trường còn cách anh họ tầm khoảng 10 bước, đột nhiên Phạm Văn Hiên run lên bần bật, chân cũng không chống nổi nữa, anh ta ôm ngực đau đớn ngã khuỵu ra đất.
Phương Trường chạy nhanh về phía Phạm Văn Hiên, kéo tay anh ta: “Sao vậy anh? Thân thể có vấn đề ở chỗ nào hả?”
Khoảnh khắc tay Phương Trường chạm vào người Phạm Văn Hiên cũng là lúc bốn phương tám hướng đột nhiên bừng sáng, ánh sáng đó dần ngưng tụ thành một chùm sáng vọt về phía hai người.
Căn bản cậu chưa bị chuẩn bị tinh thần thì vầng sáng đó đã lao thẳng vào thân thể cậu.
Mới đầu, cơ thể Phương Trường ấm dần lên, tứ chi như được đắm chìm trong dòng suối nước nóng, lỗ chân lông như được dãn nở ra, vô cùng thoải mái.
Chùm sáng này mặc dù không có mùi vị gì nhưng nó khiến bụng cậu trở nên no căng như vừa thưởng thức xong một bàn Mãn Hán toàn tịch.
Phương Trường không tự chủ được, khẽ rên rỉ lên một tiếng.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Chùm sáng không ngừng cuồn cuộn bay tới, tựa hồ như ánh sáng của cả thế giới đang tập trung lại đây.
Cảm giác no bụng dần biến thành trương cứng.
Trương cứng...
Phương Trường nắm chặt tay như muốn cự tuyệt chùm sáng này, nhưng chùm sáng đâu có vì thế mà dừng lại.
Phương Trường không phải người chủ động dẫn dắt chùm sáng vào thân thể mình, đương nhiên cũng không thể chống cự lại chúng nó.
Ánh sáng này đơn giản là ánh sáng, không màu không mùi, không có thực thế.
Làm cách nào mới có thể khống chế được nó đây?”
Sự đau đớn này vượt khỏi phạm vi chịu đựng của con người, đáng lý ra cơ chế tự bảo vệ của thân thể lúc này sẽ phải phát động, chẳng ngờ cơ chế đó như bị đóng cửa, không hề có chút động tĩnh nào cả.
Phương Trường quá đau đớn, lúc này cậu chỉ biết chật vật lăn lộn trên mặt đất. Từng tấc da thịt trên cơ thể không nơi nào không đau, nội tạng không chỗ nào được ngơi nghỉ. Cả cơ thể như bị gỡ ra rồi vò nát, đã vậy còn không thể ngất đi. Dường như việc ngất đi lúc này là một hy vọng vô cùng xa vời.
Phương Trường đau tới mức lăn lộn, làm gì còn tâm trí để ý tới những việc khác.
Trong chớp mắt, Phương Trường, Phạm Văn Hiên cùng con gái Đàm tiên sinh cùng mất hết sức lực, ngã khuỵu trên mặt đất.
Chủ nhân vầng sáng do dự đôi chút, không biết vì sao mà lao ngay tới chỗ Phương Trường.
Vào giờ phút này Phương Trường đang bận chống chọi với cơn đau, không thừa tinh lực để ý những việc khác.
Chủ nhân vầng sáng từng bước tiến lại gần, thời khắc định chạm vào Phương Trường thì đột nhiên xoay người chạy lại chỗ Phạm Văn Hiên.
Tốc độ của vầng sáng không hề chậm, nhưng vẫn chậm một bước.
Khoảng không trên người Phương Trường bỗng mạnh mẽ tản ra, Bát A Ca đã dẫn người về nơi an toàn thành công. Chim sáo thấy cảnh Phương Trường đang chật vật lăn lộn trên mặt đất thì hốt hoảng sà tới, che người dưới đôi cánh vững chãi của mình.
Nhìn cái phong thái này, không biết còn tưởng nó đang bảo vệ con non mới đẻ đó chứ.
Đôi mắt đậu đen của chim sáo hung hãn hẳn lên, nó ấp chặt cánh, há mỏ rít lên với chùm sáng.
Phương Trường được Bát A Ca bảo vệ, cảm giác ngột ngạt trong thân thể nháy mắt nhẹ đi trông thấy.
Thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt thôi, sự trương cứng ấy vẫn không chịu thua, nó liên tục cuồn cuộn lên trong thân thể cậu.
Chỉ cần ngẩng đầu là Phương Trường sẽ chạm được cái ức của chim sáo. Thật kỳ lạ, rõ ràng lông cánh trên người cứng tới mức đao thương bất nhập, nhưng riêng chỗ cậu đứng lại mềm mại như nhung. Tay cậu chạm tới đâu là chỗ đó vừa mềm mại vừa ấm áp.
Phương Trường nghiến răng chịu đau, nghiến tới mức khoang miệng cũng rách hết rồi. Cậu chống tay lên người chim sáo hòng đứng vững, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ rất đáng sợ ——
Sợ rằng tất cả nguyên tố cấu thành nên thế giới này đang tụ về đây.
Vị chủ nhân vầng sáng kia đã suy yếu tới mức sắp biến mất, nhưng không vì hành động của chim sáo mà dừng lại.
Chủ nhân vầng sáng chỉ Phạm Văn Hiên, nói với chim sáo: “Hiện tại ta không thể bảo vệ cậu ấy được, ngươi dẫn cậu ấy về đi, chỉ cần cậu ấy rời khỏi thế giới này thì chủ nhân của ngươi cũng sẽ được an toàn. Cứ để tạm Phương Trường ở đó đã, sang cứu Phạm Văn Hiên trước”
Chim sáo: “ĐCM cút dùm!!”
Do bị chủ nhân trước đó tiêm nhiễm đủ mọi loại phim ảnh nên chim sáo rất khó chịu với những người tiên tri như chủ nhân vầng sáng.
Biết tất cả mọi chuyện nhưng cứ phải rỉ ra từng chút một, ngay cả phút nguy hiểm nhất cũng không chịu tiết lộ..
Một cái rắm cũng không chịu thả, tò mò chết con nhà người ta rồi.
Không tính tới việc chẳng bao giờ nói ra những điều hữu dụng, không tính tới việc toàn nói linh tinh, sao nhất định cứ phải đẩy nhân vật chính vào nơi nguy hiểm thì mới thấy vui hả?
Tưởng chừng tất cả chỉ là vô tình.
Nhưng chính vì làm theo lời vầng sáng nên Phương Trường mới bị thương nặng tới vậy.
Chim sáo cứ há mỏ là muốn mắng tiếp: “Đi con mẹ ngươi ấy, câm mồm vào, đừng có sai sử ta.”
Chửi cho đã mỏ rồi, chim sáo ngậm ngang thân Phương Trường, xong lại dùng móng cắp hai người đang bất tỉnh là thiếu nữ cùng Phạm Văn Hiên lên. Nó giương rộng cánh, bay tới thông đạo liên kết giữa hai thế giới.
Cho dù nó chưa hóa hình thành người được, nhưng tu luyện thế này cũng đủ cho việc bảo vệ Phương Trường rồi.
Vì muốn gấp rút tới được đây nên Phương Trường nước tới chân mới nhảy, xem qua đủ loại sách để nghiên cứu phương pháp, chim sáo tranh thủ học lỏm luôn từ cậu nên cũng nhớ được đôi chút.
Hai người cùng huyết thống đang cùng ở một thế giới, chỉ sợ rằng thông đạo sẽ mau chóng khép lại.
Ai mà biết được trong hồ lồ của vầng sáng kia có bán thuốc gì?
Nếu thành công mang được Phương Trường ra khỏi đây, nếu không có Phương Trường bên cạnh, nó không thể cứu người ư?
Nó vẫn có thể cứu người mà.
Tiềm năng của chim sáo được kích phát rất đúng lúc, nó dựa theo phương pháp của Phương Trường mở rộng thêm thông đạo, sau đó mạnh bạo ném vài người qua đó.
Nhưng riêng Phương Trường, hình như cậu ta bị thứ gì đó đụng phải nên bị hất văng trở lại.
Phương Trường đập mạnh xuống đất, thống khổ thổ ra một búng máu tươi.
Chim sáo:!!!!!?
Chủ nhân vầng sáng lại hét lớn: “Ngươi mau cứu Phạm Văn Hiên ra ngoài đã!!!”
Chim sáo dựa vào bản năng của thú hoang, dùng cánh lấp kín vết nứt thế giới đang dần nứt rộng hơn: “Nếu ngươi không nói rõ ràng, chúng ta sẽ phải chết tại đây!!”
Như chứng thực cho lời Bát A Ca nói, các thảm họa thiên nhiên gần như bùng phát cùng một lúc.
Động đất, sóng thần, núi lửa phun trào...
Nơi hoang dã nứt một đường dọc sâu thăm thẳm.
Phía chân trời thú gầm chim hú, chúng cũng như Bát A Ca vậy, nhạy cảm mà nhận ra thế giới này đang đi tới đà tàn lụi.
Cả thế giới đang rung chuyển.
Ở một nơi nguy hiểm như vậy, chim sáo vẫn nhất quyết ôm chặt cánh, bảo vệ chu toàn cho Phương Trường dưới thân. Mặc cho có bị thương, mặc cho có gãy cánh, nó chưa phút nào buông lỏng, chưa phút nào do dự vì quyết định này.
Chủ nhân vầng sáng đọc được từ đôi mắt của chim sáo một sự quyết tâm rất khó lay chuyển, bất đắc dĩ chỉ vào Phạm Văn Hiên mà giải thích: “Số mệnh của Phạm Văn Hiên có thứ gì đó gắn liền với thế giới này, và cô bé kia cũng vậy, Thế giới bắt cô bé tới đây để duy trì sự cân bằng, nếu cả hai người đó cùng ở đây thì sẽ sinh ra một loại nguyên tố cùng nó đối kháng. Hiện tại nguyên tố trên người cô bé kia đã được thu hồi, nguyên tố còn lại sẽ sợ hãi mà lựa chọn một người có cùng huyết thống với Phạm Văn Hiên —— “
Chim sáo nghe hiểu, mà cũng bởi vì nghe hiểu nên mới hoảng hồn.
Chim sáo: “Nếu vậy thì không một ai có thể ngăn cản thế giới này tàn lụi sao?”
Phạm Văn Hiên ở lại, thế giới này vẫn tàn lụi, cho dù anh ta chết đi thì thế giới ấy vẫn tàn lụi.
Thế giới nào cũng sẽ đối kháng những vật ngoại lai, và nếu nó đã dung hợp một ai thì sẽ có lý do rất chính đáng.
Một khi Phạm Văn Hiên biến mất, bằng cách nào cũng được, chết đi hay về thế giới cũ thì những nguyên tố đó sẽ chui hết sáng thân thể Phương Trường.
Nếu không trụ được, người sẽ căng nứt rồi dần nổ tung.
Chủ nhân vầng sáng sốt ruột, lại thét lên: “Thế giới này sắp tiêu đời rồi đấy, ngươi muốn chết ở chỗ này hả? Mang Phạm Văn Hiên đi!! Trước khi tất cả nguyên tố bị Phương Trường hấp thu, phải mang bằng được Phạm Văn Hiên đi. Nếu ngươi khăng khăng muốn mang Phương Trường đi thì chỉ có nước chịu chết cùng nhau thôi!!”
Chủ nhân vầng sáng hận chính mình, tại sao lại không có thực thể? Nếu chạm được Phạm Văn Hiên thì đâu có đến nỗi này!!?
Chờ đợi nhiều năm, chờ tới mức không thiết sống, chủ nhân vầng sáng như một xác ướp ngóng trông Phạm Văn Hiên xuất hiện.
Vất vả lắm mới đợi được Phạm Văn Hiên, vất vả lắm mới đoạt được thứ vốn dĩ thuộc về mình và cậu ấy. Bây giờ chủ nhân vầng sáng chỉ mong cho cơn ác mộng này nhanh chóng kết thúc, chẳng ngờ lúc mấu chốt, con chim chết tiệt này lại đứng bất động.
Chủ nhân vầng sáng không ngại phải chết, Phạm Văn Hiên đang mê man trước mắt là động lực cùng hy vọng duy nhất mà hắn có chết cũng phải đánh đổi.
Nhưng bây giờ vầng sáng không có thực thế, không thể cứu người.
Chủ nhân vầng sáng không cam lòng: “Thế giới này tàn lụi rồi! Nếu không bỏ Phương Trường lại, chính ngươi cũng phải chết. Dẫn Phạm Văn Hiên đi ngay, nếu không chúng ta sẽ phải chôn cùng Phương Trường đấy!!!”
Từ nãy tới giờ Phương Trường vẫn tỉnh, chỉ là cậu đau quá không nói nên lời. Phương Trường ôm trái tim sắp vỡ, thổ ra một búng máu nữa rồi vịn cánh chim sáo đứng lên: “Ai muốn chôn cùng ông cơ chứ!! Ông muốn tôi chết, thế giới này muốn tôi chết, vậy tôi sẽ sống sót trở về cho mấy người xem!!!”
Dứt lời, Phương Trường thở hổn hển, cố nén cơn đau ngồi xếp bằng xuống đất.
Thế giới bắt tôi chết, vậy tôi sống cho mấy người xem!!!
Những thứ đang quấy nhiễu tôi là năng lượng của thế giới này? Vậy tôi sẽ hấp thu cho bằng hết, xem mấy người làm gì được tôi!
Phốc ——
Cơ thể Phương Trường nứt ra một lỗ máu nhỏ. Máu tươi chảy ra ồ ạt.
Nếu nhìn kỹ sẽ biết đây không phải ngoại thương, đây là nội thương. Có thứ gì đó đang phá tung cơ thể cậu từ bên trong.
Hiện tại Phương Trường giống như một quả bóng bay, nếu thổi quá đà sẽ nổ.
Phương Trường như không cảm thấy đau đớn mà tiếp tục đọc khẩu quyết.
Khẩu quyết này khiến những thứ hấp thu được biến thành linh khí, những linh khí đó sẽ giúp Phương Trường tẩy rửa linh đan, linh căn và các tĩnh mạch.
Phốc —— phốc phốc ——
Thêm một lỗ máu, thêm hai, thêm ba...
Chẳng mấy chốc trên người Phương Trường toàn máu.
Quần áo cũng bị máu tươi thấm ướt, không nhận ra nổi màu sắc ban đầu.
Nếu nhìn vào chỉ thấy có một người toàn thân đầy máu đang ngồi thiền, chứ chẳng ai nhận ra đây là Phương Trường cả.
Thân thể vô cùng đau đớn.
Ước gì được ngủ thiếp đi cho đỡ đau khổ...
Giấc ngủ như sự dụ dỗ cực kỳ quyến rũ đang níu lấy cậu. Nhưng Phương Trường biết cậu không thể ngủ, không được phép để bản thân gục ngã.
Cậu vẫn luôn miệng đọc khẩu quyết, chưa phát nào đứt đoạn.
Rắc... rắc —— linh khí truyền vào quá nhiều khiến xương sườn gãy nứt.
Từng đoạn xương nứt vỡ đâm sâu vào nội tạng.
Đoạn khẩu quyết đang trôi chảy buộc phải ngừng lại.
Phương Trường không nhịn nổi nữa, phun búng máu lớn nãy giờ đang nén lại trong cổ họng ra ngoài.
Tôi vẫn làm được, tôi vẫn chưa bỏ cuộc đâu!
Phương Trường đem hết linh lực dồn vào đan điền, đã vậy còn phải gắng gượng mà chống đỡ nguyên tố đang cuồn cuộn tràn vào không ngừng.
Rắc —— lại thêm một đoạn xương nữa phải gãy...
Các bộ phận trên cơ thể liên tục bị tổn thương khiến da dẻ Phương Trường hoàn toàn tái xanh, nhưng toàn thân cậu lại đang tắm mình trong máu.
Bây giờ thông đạo đã hoàn toàn bị đóng lại.
Chim sáo, vầng sáng, Phạm Văn Hiên và Phương Trường.
Chỉ còn bốn người mắc kẹt lại nơi này.
Ầm ầm, ầm ầm – tiếng sấm chớp lúc xa lúc gần.
Nhà dột còn gặp mưa, những tia sấm chớp từ đâu liên tục ập tới.
Chim sáo im lặng nhìn trời.
Bây giờ ở thế giới này toàn là tai họa, hết thảy thiên tai mang sức mạnh tiêu diệt tất cả mà tới, có thêm vài tia sét cũng chẳng ăn nhằm gì.
Nhưng chim khó chịu khó nhìn kỹ chúng, nó vui mừng tới mức hai mắt sáng lên.
Chính chủ nhân vầng sáng cũng thấy đám tia sét kia bất thường.
Một người một chim ngẩn ra, khó mà tin nổi nhìn về phía Phương Trường.
Mây tím đen, sét to ngang cổ tay, rõ ràng là ——
Chim sáo: “Lôi kiếp!!”
Có thể dẫn Lôi kiếp chứng tỏ Phương Trường chưa thể chết! Không những không chết mà còn đột phá lên một cảnh giới mới.
Lôi kiếp dần sà thấp.
Giấu dưới lớp mây đen là từng tia chớp tím sẫm nổ đì đùng.
Nổ đì đùng hồi lâu, cuối cùng đạo lôi kiếp đầu tiên cũng mang theo khí thế thiên binh vạn mã mà bổ xuống!!!
Bổ xuống chính giữa đỉnh đầu Phương Trường.
Dưới con mắt trợn tròn của mọi người, một cánh tay dũng cảm giơ ra đón Lôi kiếp.
Ầm ầm ——
Lôi kiếp đánh thẳng vào cánh tay Phương Trường, máu đỏ từ đó cũng thành đen.
Phương Trường tức giận mở mắt, triệu hồi Huyền Lang cùng một thanh kiếm nữa rồi đứng bật dậy dùng song kiếm đối đầu với Lôi kiếp.
Chủ nhân vầng sáng không thể ngờ được rằng sau khi bị ép hấp thu nguyên tố tự nhiên của thế giới khác mà Phương Trường vẫn có thể đứng lên, thậm chí còn kéo Lôi kiếp tới mà đột phá.
Vầng sáng không thể tin nổi mà thốt lên: “Điều này là không thể nào!!”
Phương Trường không để tâm tới xung quanh, cậu một lòng đối phó với cơn đau trong người cùng Lôi kiếp đang hung hãn giáng xuống.
Chờ cho đạo Lôi kiếp cuối cùng bổ xuống, ngay tức khắc, Phương Trường nhảy vọt từ Kim đan lên Nguyên anh.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đứng dậy thì ——
Một đạo Lôi kiếp nữa lại ùn ùn kéo tới.
Phương Trường:... ??
Chim sáo: “...?? Thứ gì kia? Sao lại tới nữa rồi!?”
Qua đợt lôi kiếp kia, sự đau đớn của Phương Trường được giảm bớt. Nghe chim sáo hỏi, Phương Trường vừa né tránh hàng ngàn quả cầu lửa đường kính 10 mét đang bay từ trên trời xuống, vừa trả lời chim sáo: “Lôi kiếp đấy.”
Chim sáo né cầu lửa cũng rất chật vật: “Ta biết đó là lôi kiếp, ý ta là, không phải ngươi mới vừa độ kiếp xong sao? Lôi kiếp này là của ai?”
Phương Trường đặt tay lên ngực: “Tôi có cảm giác tôi sắp đột phá thêm một lần nữa.”
Chim sáo: “... Đậu mé!!” Lôi kiếp kéo tới càng khiến thế giới này sụp đổ nhanh hơn.
Chim sáo: “Ta không quan tâm! Ta đi trước đây!!”
Nãy thấy bộ dáng dặt dẹo như sắp chết của Phương Trường, chim sáo nó còn định đồng sinh cộng tử cơ đấy.
Chẳng ngờ mới đấy mà cậu ta đã nhảy nhót tưng bừng ngay được rồi.
Đồng sinh cộng tử, ý nghĩ ngu xuẩn gì thế?
Bát A Ca nhanh chóng ném hết mấy ý nghĩ cao cả đó đi, một lòng một dạ muốn thoát thân ngay lập tức.
Sống sót không tốt sao?
Đứa nào nguyện ý chết cùng với tên ngốc này thế?
Đứa nào tình nguyện đứng xem Phương Trường chịu sét đánh?
Chim sáo không chỉ muốn đi, nó còn đi trong đố kỵ nữa đấy.
Vốn dĩ thực lực của nó với Phương Trường chênh nhau không nhiều lắm.
Nhưng giờ thì không rồi...
Thấy Phương Trường đang nhảy nhót tưng bừng dưới Lôi kiếp đằng kia, chim sáo lại càng rõ hơn sự chênh lệch giữa thực lực của hai người.
Mẹ kiếp, ta ghen tị đấy!! Thì sao nào?
Chim sáo chép miệng, dùng chút sức mạnh bảo mệnh cuối cùng nó tích từ lúc ăn Ác trùng mẹ ở thế giới Tu chân xé ra một Kẽ hở, sau đó định đánh bài chuồn.
Phương Trường quay đầu là muốn lườm chim sáo, vô tình liếc tới chỗ anh họ.
Sau chục đợt rung chấn, mặt đất đã bị nứt hỏng nghiêm trọng.
Anh họ vẫn đang hôn mê, mà vầng sáng không có thực thể nên không thể mang anh ta đi.
Bây giờ vầng sáng đó chỉ có thể hi sinh chính tính mạng mình hóa thành lớp bình phong mỏng manh cuối cùng bao bọc lấy Phạm Văn Hiên.
Thời điểm Phương Trường nhìn sang cũng là lúc lớp bình phong đó vỡ tan vì một dư chấn ập tới.
Phương Trường che ngực, cậu chứng kiến cảnh này mà trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng khó hiểu.
Từ đây vị đại năng này đã tiêu tan vào trong đất trời...
Thế gian lại có thêm một đại năng lặng yên không tiếng động ngã xuống, cứ thế biến mất không ai hay, thậm chí thi thể cũng không còn...
Phương Trường biết ngay từ khi gặp nhau, vị đại năng này đã dốc sức bảo vệ họ chứ không riêng gì Phạm Văn Hiên.
Đưa bọn họ vào thế giới này chỉ để tìm kiếm thứ có thể cứu lấy anh họ.
Thậm chí người đó vẫn cố chấp đến tận cùng, dùng chút sức lực cuối cứu lấy Phạm Văn Hiên.
Người đã về với cát bụi, Phương Trường có tiếc mấy cũng chẳng thể làm gì được nữa.
Trong vài phút phân tâm, Phương Trường suýt bị sét đánh trúng, chật vật lắm mới né được nhưng cũng xém vài phần rồi.
Cậu nhanh chân nhảy lên người chim sáo, hét lớn: “Trở về!!”
Chim sáo liều cái mạng già mới tạo được một Kẽ hở nhỏ, Phương Trường thấy vậy là chưa đủ nên trực tiếp dùng tay không xé thêm.
Ngay sau đó, Phương Trường ném Phạm Văn Hiên cho chim sáo cõng: “Mang theo anh ấy, đi.”
Chim sáo cũng không phí lời nữa, móng vuốt chắc khỏe cắp lấy Phạm Văn Hiên rồi lao thẳng vào Kẽ hở kia.
Đột nhiên có thứ gì đó xảy ra...
Phương Trường sửng sốt nhìn Kẽ hở, đôi mắt cũng dần ngời sáng.
Cậu nảy ra một ý định rất táo bạo, mà đã nghĩ thì phải làm luôn.
Phương Trường khéo léo dẫn Lôi kiếp về phía Kẽ hở, và Lôi kiếp cũng biến mất theo đó luôn.
Phía thế giới đối diện.
Dã Kiếm Tử cùng các tu sĩ vây xem thấy hai thế giới càng ngày càng gần nhau, đúng lúc sắp va chạm thì một điều thần kỳ đã xảy ra.
Một trong hai ngừng lại.
Không chỉ ngừng di chuyển mà tốc độ tàn lụi của thế giới bên đó cũng ngừng.
Sa bàn trong tay các tu sĩ chỉ thấy được khoảng trời sấm vang chớp giật, còn lại không thấy rõ nguyên nhân vì sao thế giới đó đột nhiên ngừng lại.
Lúc này đây Phương Trường vẫn đang bận dẫn Lôi kiếp dạo chơi xung quanh, tiện mượn sức nó đánh tan các nguyên tố hủy diệt tại thế giới này luôn.
Bị ép phải hấp thu nhiều tới vậy, cuối cùng Phương Trường cũng biết từ nãy tới giờ mình đang phải tiêu hóa thứ gì.
Tất cả đều là “Đạo”.
Còn về phần Phạm Văn Hiên, anh ta là “Thế”.
Cụ thể là thế nào thì rất khó để nói rõ, nhưng “Thế” khá giống nguyên tố Hắc Ám của thế giới này.
Nhưng cũng không đơn giản là nguyên tố Hắc Ám.
“Thế” đại diện cho một sức mạnh có thể nuốt chửng mọi thứ.
Nuốt chửng đất trời.
Nuốt chửng vạn vật.
Và bóng tối là nguồn năng lượng để nó xâm chiếm và tẩm bổ.
“Thế” đáng sợ ở chỗ những vật bị nó nuốt sẽ dần bị đồng hóa và biến thành một phần bản thân nó.
Chừng nào “Thế” còn tồn tại thì nó sẽ không ngừng cắn nuốt vạn vật, hầu như không ngơi nghỉ, không giới hạn.
Vì để Tự vệ nên thế giới này mới sinh thêm một “Đạo”, tương tự với nguyên tố Quang Minh.
“Đạo” ra đời, “Đạo” sinh vạn vật.
Đáng tiếc, thế cục hai bên chỉ cân bằng rất ngắn ngủi, vì chúng không thích ứng được. Đương nhiên không phải thế giới không cho chúng thích ứng, mà là chúng chủ động không thích ứng.
Chính vì không khống chế được “Thế” và “Đạo” nên thế giới này mới đi vào cảnh đổ nát.
Đa số hai nguyên tố đều bị Phương Trường và Phạm Văn Hiên hấp thu, phần còn lại thì bị Lôi kiếp đánh tan hết.
Sự tàn lụi của thế giới này đã dần ngừng lại, thiên tai biến mất, bầu trời trở lại và xanh thẳm như xưa.
Phương Trường dừng bước, nghênh đón đạo Lôi kiếp cuối cùng.
Sau khi Lôi kiếp qua đi, người vừa mới lên được Nguyên Anh như Phương Trường lần thứ hai đột phá, thực lực cứ dần tăng lên, cuối cùng vững vàng dừng lại ở Luyện hư kỳ.
Chờ tất cả lắng xuống, lúc này Phương Trường mới có thời gian bình tĩnh để củng cố lại tu vi.
Có thêm thời gian để kết luận cho vài chuyện băn khoăn bấy lâu nay.
Rất có thể Phạm Văn Hiên là một vị Ma tu tái thế, hơn nữa còn là một Ma đầu có sức mạnh hủy thiên diệt địa, nhưng đáng tiếc, cuối đời không được chết tử tế. Chỉ không biết tại sao đột nhiên đạo trời rủ lòng thương, để lại cho hắn một con đường sống. Hắn chớp lấy cơ hội, đầu thai tới một thế giới khác.
Ngay từ trong bụng mẹ, hắn vẫn cố chấp giữ đại đạo nguyên bản của mình —— ‘Thế’. Giữa chừng thì có biến cố, một phần “Thế” giáng xuống số mệnh con gái Đàm tiên sinh, chính vì vậy nên cô bé mới có năng lực đi xuyên thế giới.