Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 10
“Tôi không biết là anh đã từng nghe nói bộ phim giết người chưa, đây là một bộ phim phim ngầm, có rất nhiều tình tiết giết người trong đó, chỉ có người quen mới biết bộ phim ngầm này. Có người nói rằng loại phim này căn bản là do hung thủ đã tự mình quay chụp lại sự kiện giết người thật sự.
Có một hôm, tôi uống rượu với bạn mình, cậu ta nói với tôi trong tay cậu ta có bộ phim quái dị này, giống như là những người tham ăn sẽ đều chết, ăn cá lóc hoặc là bò cạp có độc, tôi tự nhận là mình có lá gan lớn, lại tràn ngập lòng tò mò, tôi biểu đạt ra hy vọng có thể xem nó.
Thế là cậu ta hẹn tôi đến một căn nhà nhỏ ở trong núi, tôi đến đúng giờ đã hẹn, cậu ta lại đến muộn 30 phút.
“Xin lỗi, xin lỗi, thằng ba nhà tôi đột nhiên lại phát sốt, sống chết lại không chịu uống thuốc.”
“Con nít ấy mà, tôi hiểu.”
“Ha ha, vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Bạn tôi mở bộ phim tôi chờ mong ra, bối cảnh là những tiếng cười chua chát và sự run rẩy, một đứa trẻ khoảng chừng 10 tuổi đã chết sau khi bị tra tấn bởi một kẻ sát nhân đeo mặt nạ trong vòng 20 phút, bởi vì cốt truyện quá bi thảm, cho nên xem được một nữa thì tôi đã hối hận và tắt tivi, cũng dùng âm thanh vô cùng lớn mà chất vấn bạn mình: “Phim như thế này mà cậu còn có thể coi được nữa hả, không phải là cậu cũng có con à?”
Đối mặt với lời oán giận của tôi, người bạn này mới hờ hững trả lời một câu: “Đúng vậy, có hai đứa, nhưng mà như vậy thì sao chứ?”
“Anh Cao, câu hỏi thứ hai của anh là suy đoán ‘tôi’ trong đoạn văn đó có thể sống sót ra khỏi căn nhà nhỏ không.”
So với câu hỏi thứ nhất, câu hỏi này như là cuồng loạn, lộ ra vẻ tà âm.
“Xem phim cùng nhau, chắc là cũng không vứt bỏ mạng đó chứ? Mặc dù cái này là được quay lại…” Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên tôi lại chú ý tới một chi tiết, câu nói sau cùng của người bạn trong đoạn văn đó chính là anh ta có hai đứa nhỏ, nhưng mà anh ta đến trễ, lại lấy cớ là thằng ba đang phát sốt, nếu như thằng cả thằng hai đều ở đó, vậy thì thằng ba đi đâu?
“Người bạn đến muộn 30 phút, đứa nhỏ bị tra tấn 20 phút rồi sau đó qua đời, chẳng lẽ… hung thủ che mặt ấy lại chính là người bạn?” Tôi bị suy đoán của mình làm cho giật nảy cả mình, suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh Cao, xin chú ý thời gian?”
“Tôi cảm thấy ‘tôi’ trong đoạn văn đó không có cách nào sống sót bước ra khỏi căn nhà, anh ta rất có thể sẽ trở thành bộ phim sát nhân thứ hai trong tay của người bạn…”
Bầu không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt, tôi mở hai cái nút áo trước người, một tay cắm vào trong túi, nắm chặt vũ khí tự vệ.
“Không tệ, tiếp tục nghe câu hỏi thứ ba.”
“Bọn họ là thanh mai trúc mã, tưởng chừng như có thể nắm tay nhau đến cuối đời, nhưng mà năm 35 tuổi, cô gái bị ung thư phổi, cầm sổ khám bệnh vừa khóc vừa cười. Không hút thuốc lá, không có bất cứ sở thích nào không tốt, tại sao lại bị ung thư phổi? Cô ta đi vào trong phòng làm việc của anh ta, lúc nhìn thấy túi hoa quả khô mà mình thích ăn, trong ngăn kéo của anh ta, ở bên cạnh còn có đặt một hộp thuốc, cô ta nhìn thấy mà giật mình, nước mắt cô ta chảy ròng ròng. Ba ngày sau, cô ta vừa khóc vừa thắp nến sinh nhật cho anh ta, anh ta không có ở đó, cô ta đốt 34 ngọn nến dài và một ngọn nến ngắn, cười nhẹ nói: “Anh thật sự quá gầy.”
“Mời anh nói cho chúng tôi biết tại sao cô ta lại nói anh ta gầy hơn.”
Hình như là tôi đã từng nhìn thấy câu hỏi này ở đâu đó rồi, nhưng mà nhất thời nhớ không ra thì sao đây, sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi nói ra một đáp án mở.
“Người đàn ông trong đoạn văn ấy đã phản bội người phụ nữ, anh ta đã bỏ thuốc gây ung thư vào trong hoa quả khô mà cô ta thích, anh ta muốn cô ta chết đi. Sau khi người phụ nữ này biết được thì liền giết chết người đàn ông, luyện thi thể của anh ta thành dầu, làm thành đèn cầy, kết quả không đủ 35 cây, cho nên cô ta mới có thể nói là anh ta thật gầy.”