Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 104
Vội vã xem qua một lượt, từ báo cáo nghiệm thi cho thấy, quả thực là anh ta tự uống say lái xe, dẫn đến việc xông ra khỏi lan can chắn đường rồi tông vào toà chung cư ở bên đường.
“Tại sao một kẻ dị ứng cồn lại uống rượu đến nỗi say mèm?”
Ôm một bụng thắc mắc bước ra khỏi khoa trinh sát hình sự, vừa ra đến cửa bèn trông thấy rất nhiều học sinh trường cảnh sát mặc đồng phục đứng đó, đa số bọn họ hai mắt đỏ chót, có vài cô gái còn khóc nữa.
“Chuyện gì vậy? Nạn nhân là giáo viên trường cảnh sát à?”
Người cảnh sát chặn cửa tôi ban nãy biết tôi được Thiết Tâm Lan gọi đến, lời nói khách sáo đi rất nhiều: “Người chết chính là bác Hoàng bảo vệ cổng, sức khỏe ông lão rất tốt, ai ngờ tai bay vạ gió thế này.”
“Vậy sao học sinh trường cảnh sát cũng đến vậy? Còn khóc lóc thương tâm như vậy nữa?”
“Cậu có điều không biết.” Giọng điệu anh cảnh sát đầy tiếc hận: “Bác Hoàng đã hơn 60 tuổi, nhưng rất thích thú với việc phá án, thường đến hành lang lớp học tại trường cảnh sát học lóm, có đuổi cũng không đi. Sau đó, trường học thấy bác ấy cũng lớn tuổi, cứ ngồi xổm nghe lén cũng không hay, để bác ấy vào lớp học như một học sinh.”
“Vậy bọn họ coi như là bạn học rồi?”
“Đúng đấy, bác Hoàng là một người rất nhiệt tình, rất được mấy đứa nhóc này thích. Vừa nghe ông ta xảy ra chuyện, toàn bộ học sinh trong lớp 3-2 này đều cúp học, chạy tới nói muốn gặp bác Hoàng lần cuối cùng.”
“Toàn bộ đều đến từ lớp 3-2 à?”
“Đúng rồi, học sinh năm thứ 3, sắp tốt nghiệp rồi. Lúc trước, bác Hoàng còn hay đùa với bọn tôi, nói sau này đừng kêu ổng là lão Hoàng nữa, phải gọi là cảnh sát Hoàng.”
“Cảnh sát Hoàng à? Chẳng biết làm cảnh sát có ích lợi gì, thức còn sớm hơn gà, ngủ cũng muộn hơn bầy gà, lúc tỉnh táo còn phải lo lắng, nơm nớp cả ngày.”
“Dù gì đi nữa, ít nhất là trong lòng của mấy đứa học sinh này, ông bác đó vẫn sẽ mãi mãi là cảnh sát Hoàng lớp 3-2.”
“Cũng đúng, lời anh nói không sai…” Tôi vừa định rời đi, bỗng chốc dừng lại, chộp lấy bờ vai của anh cảnh sát vừa rồi: “Anh vừa nói cái gì?”
“Tôi có nói gì đâu?”
“Câu cuối cùng! Ít nhất là trong lòng của mấy đứa học sinh này, ông bác đó vẫn sẽ mãi mãi là…”
“Cảnh sát Hoàng lớp 3-2 đó.”
Sắc mặt tôi có chút đáng sợ, con ngươi trừng lên: “Cảnh sát Hoàng lớp 3-2! Không sai, chính là ông ta!”
“Cậu biết bác ấy à?”
Đẩy cửa cảnh sát ra, tôi vượt qua dãy cách ly, điên cuồng chạy vào trong.
“Bị bệnh gì vậy trời?”
“Có người xông vào kìa! Mau cản bọn họ lại đi!”
Mắt tôi đỏ vằn lên, một suy đoán bắt đầu hình thành trong não tôi: “Tuyệt đối đừng là sự thật, tuyệt đối đừng là sự thật!”
Cảnh sát giao thông và cảnh sát trực ban lao đến ngăn cản tôi, nhưng tôi không quan tâm, đánh đấm thế nào thì cũng được, tôi nhất định phải tận mắt xác nhận.
“Đậu xanh! Tránh ra cho tôi!”
Liều mạng chạy trong khu cách ly, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy ông chú đó, đầu của ông ta rỉ máu, bụng thủng một lỗ lớn, nhưng lồng ngực vẫn còn nhấp nhô lên xuống rất nhẹ.
“Vẫn còn chưa chết!” Tôi nhào đến bên cạnh ông bác: “Bác chính là Cảnh sát Hoàng ở nhà nghỉ An Tâm đó phải không? Bác từng xem qua tôi livestream, đúng không?!”
“Bắt thằng điên này lại ngay!”
Vài người cảnh sát đến đè tôi xuống đất, tôi đành trơ mắt nhìn bác sỹ khiêng thi thể cứng ngắc ấy đi.
“Đầu tiên chính là Trai đẹp sống tốt có gái yêu, tiếp theo là Cảnh sát Hoàng lớp 3-2? Chẳng lẽ ai mà xem mình livestream đều phải chết hay sao? Chẳng lẽ đây chính là ý nghĩa tồn tại của Underworld Show?
Mấy cú đấm thụi lên người tôi rất đau, nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn, nhìn xe cấp cứu chạy đi xa, trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện thêm một cảm giác tội lỗi không nói nên lời.