Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 106
“Dung Dung, thủ tục ly hôn còn đang làm, phân chia tài sản rất phiền toái, em cho anh chút thời gian.”
“Lần nào anh cũng nói như vậy, kéo dài suốt mấy tuần lễ rồi! Em nói cho anh biết, nói anh còn không cho em cách giải quyết, em liền ôm bụng đi tới nhà tìm anh!”
“Làm loạn không! Em đừng làm việc ngu ngốc, em phải tin tưởng anh.”
“Chồng à, anh đang nói điện thoại với ai a, đã trễ thế này, đừng làm ồn tới con.” Đầu bên kia truyền tới một giọng nữ xa lạ.
“Vợ à sao em lại tỉnh rồi? Không có việc gì không có việc gì, là việc ở công ty, đám an hại kia thiếu anh là không làm được gì” Nói xong anh ta liền cúp điện thoại.
“Uy! Uy! Lí Tử Kiện tên khốn khiếp nhà anh!” Cô gái tóc xoăn phẫn nộ ném điện thoại, dùng sức đánh vào bụng đang hơi nhô ra của mình.
Những người trên xe không hề có ai đi ra ngăn lại, lái xe cũng cũng kệ không hỏi han gì, yên lặng lái xe, hai mắt nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ thỉnh thoảng lau đi mồ hôi trên trán.
“Em gái xinh đẹp à, tên mặt người dạ thú như vậy sao xứng với em? Anh ta căn bản không hề chuẩn bị ly hôn, chính là không muốn phụ trách với em, tất cả lí do thoái thác đều là lấy cớ.” Vương Xuân Phú lảo đảo đi tới từ đằng sau xe, nhặt điện thoại rơi trên sàn lên: “U, còn là Iphone nữa, có phải là tên khốn kia tặng em không?”
“Trả điện thoại lại cho tôi!”
“Ai dà, em nghe tiếng này đi, giống như tiếng của báo cái vậy, anh ta không cần em, bọn anh cần là được đi.” Nói xong ông ta liền giơ tay ra muốn nắm lấy vai của cô gái tóc xoăn.
“Dừng tay!” Trong toa xe trầm lặng cuối cùng cũng có người đứng dậy, thanh âm phát ra từ phía của tôi, nhưng không phải tôi, mà là dáng người chưa tới 1m5 Lưu Y Y.
Cô ta ôm cặp sách, sợ sệt mà đứng lên khỏi ghế.
“Cô xen vào làm cái gì chứ?” Tôi thở dài.
“1, 2 giờ tối còn chạy loạn ở bên ngoài, có lẽ cũng không phải con của gia đình tử tế gì, nhưng nhìn thì có vẻ rất ngoan ngoãn à.” Vương Xuân Phú nhìn chằm chằm vào mặt của Y Y, càng nhìn thì trong lòng càng không cồn cào: “Bé à lại đây, đến trước mặt chú, dạy chú làm sao dừng tay đi?”
Chuyện phát triển đến nước này, tôi chỉ có thể đứng ra: “Ông muốn làm gì? Tôi là người nhà cô bé, có gì tới tìm tôi!”
“Cậu rảnh lắm hả?” Kiến Bang, Kiến Nghiệp ở phía sau Vương Xuân Phú cũng đi tới, ba người có vẻ rất hùng hổ, tôi cũng siết chặt bàn tay chuẩn bị đánh một trận ác chiến.
“Leng keng! Tới thôn Ân rồi, hành khách vui lòng mang theo những món đồ của mình xuống xe, đi xuống từ cửa sau, đi cẩn thận.”
Loa trong xe phát thông báo nhắc nhở, thì ra xe đã đến trạm.
Hai cửa xe trước sau mở ra, một đám người mặc đồ tang đứng trước cửa xe.
Tôi có thể nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt của tài xế, mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa, tay đang nắm lấy tay lái cũng run rẩy.
“Xui xẻo mà.” Thấy đám người mặc đồ tang muốn lên xe, Vương Xuân Phú mắng một câu, ném điện thoại lại cho cô gái tóc xoăn, ngồi xuống bên cạnh người mặc đồ bệnh nhân.
Ông ta mới vừa ngồi xuống, người mặc đồ bệnh nhân lập tức ôm lấy hai chân, thân thể dựa sát vào cửa kính xe, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Tôi chưa làm gì hết, cũng chưa thấy gì, đừng giết tôi, tôi không biết gì cả!”
Vương Xuân Phú khạc đàm trước mặt anh ta, khó chịu mắng: “Mày khùng à? Dọa ông hết hồn.”
Hai người nói gì với nhau, tôi không nghe được, bởi vì lúc này sự chú ý của tôi đã đặt hết lên chỗ đám người mặc đồ tang.
“Quá là kì lạ.”
Đêm khuya không canh giữ linh cửu, mặc đồ tang chạy lung tung làm gì?