Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 112
“Xe bus số 14 một giờ sáng sẽ đến, trên xe sẽ có một người phụ nữ tóc uốn ngồi chơi điện thoại, một người phụ nữ tóc dài mặc đồ đỏ, một bà cô trung tuổi, một cô bé tuổi tác sêm sêm với cháu, còn có một đôi tinh nhân và một kẻ điên mặc đồ bệnh nhân. Y Y, cháu nhớ kỹ, lát nữa lên xe, tuyệt đối không được hành động loạn, cũng không được nói linh tinh, mọi thứ đều giao cho tôi.”
“Dạ, cháu đều nghe chú.”
Y Y ngộ nhận rằng tôi là bạn của mẹ cô bé, so với trong mơ, quả nhiên trở nên nghe lời.
“Được rồi, sự khiếp đảm đêm nay sắp thật sự bắt đầu rồi! Ai là người ai là ma, tôi nhất định sẽ nhìn rõ các người!”
Thời gian dần trôi, nháy mắt đã đến 1 giờ sáng.
Đằng xe đèn xe màu vàng chiếu trong đêm, xe bus số 14 cũ rích từ từ vào trạm.
“Ting, đã đến Mật Vân công quán.”
Cửa xe mở ra, một ông lão choàng khăn từ cửa sau đi xuống, ông ta mặc áo khoác dày, sau khi nhìn thấy tôi thì mỉm cười thiện y với tôi.
Gương mặt đó tôi từng thấy hai lần, tuy đều là trong hình ảnh đen trắng.
Cúi người khẽ chắp tay chào ông ta, tôi dẫn Y Y đi lên xe từ cửa trước.
Tài xế nhỏ tuổi còn tôi căng thẳng nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng, không nói một lời.
Bảo Y Y ngồi ở vị trí đằng sau tài xế, ánh mắt của tôi nhìn trong xe.
“Bà cô trung niên, cặp tình nhân trẻ, đồ bệnh nhân, cô bé, người phụ nữ uốn tóc… Không đúng!” Mí mắt của tôi giật giật, nhìn một vòng phát hiện trong xe vậy mà thiếu một người!
“Người phụ nữ mặc đồ đỏ luôn ở sát bên cạnh người phụ nữ tóc uốn đi đâu rồi?!” Nghĩ kỹ lại cảnh tượng trong giấc mơ, mọi người quả thật xem như không thấy đối với người phụ nữ mặc đồ đỏ, lúc đó chỉ duy nhất có tôi có thể nhìn thấy cô ta!
Ngồi xuống, tâm thần của tôi không yên, bây giờ trong khoang xe nhìn như chỉ có 9 người, thật ra có mười người ngồi!
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đó ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nếu như cảnh tượng trong giấc mơ đều là thật, vậy cô ta bây giờ chắc đang dựa vào người của người phụ nữ uốn tóc!
“Xe xuất phát, ngời quý hành khách ngồi vững…”
“Bốp!” Cửa xe bị đập, ba công nhân say rượu lên xe, biểu cảm của bọn họ giống với trong mơ, ngay cả thần thái giọng điệu, chỗ ngừng mỗi lần đều giống nhau.
“Xe xuất phát, xin hãy ngồi vững, chào mừng quý khách ngồi trên chiến xe số 14 không có người bán vé, lên xe chuẩn bị sẵn tiền lẻ, ba nghìn, khách lên xe xin hãy di chuyển về phía cửa sau, trạm kế tiếp thôn Ân.”
Mượn lúc xe lăn bánh, tôi ngoảnh đầu nhìn, người tên Vương Xuân Phú đang nằm ở ghế cuối cùng.
Bây giờ nhìn, một hàng cuối cùng quả thật chỉ có anh ta và người phụ nữ uốn tóc, nhưng chỉ có bản thân tôi biết, thật ra Vương Xuân Phú bây giờ đang gối lên đùi người phụ nữ mặc đồ đỏ, cả gương mặt đều bị người phụ nữ mặc đồ đỏ trùm lên.
“Tại sao trong giấc mơ lại dư ra một người? Người phụ nữ mặc đồ đỏ chắc chắn không phải là người, nhưng tại sao ngay cả ma cũng không thấy cô ta?” Nghi vấn nảy sinh, thời gian dần trôi, chuyện xảy ra trong giấc mơ — ứng nghiệm.
Người phụ nữ uốn tóc, ngồi trước cửa gọi điện thoại, mà Vương Xuân Phú lại không bỏ qua, mãi đến khi Lưu Y Y đứng dậy.
“Ting! Đã đến thôn Ân, mời quý hành khách xem xét đồ đạc bên người rồi xuống xe từ cửa sau, xuống xe hãy chú ý.”
Tôi cúi đầu không nói một lời: “Đây là trạm thứ hai.”
Sau khi năm người làm đám tang vào chỗ, nhiệt độ trong xe hạ thấp đến âm độ, chỉ còn lại kẻ điên mặc đồ bệnh nhân thấp giọng nói linh tinh.