Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 15
“Ôi chao, mấy thiết bị khoa học kỹ thuật của sơn trại cũng có chất lượng cao đó chứ.” Tôi quay đầu nhìn về phía đồng hồ điện tử ở trên tường, bây giờ là 70 sáng, nói cách khác, nhiệm vụ của Underworld Show sẽ thông báo vào 8 giờ tối nay.
“Lại là buổi tối.” Tôi ngửi thấy mùi vị âm mưu, lần này, tôi không thể ngu ngơ tiến lên, phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Lấy điện thoại di động của mình ra, tìm được một dãy số quen thuộc trong nhật ký cuộc gọi của mình.
“A lô, Nhị Cẩu Tử, có chuyện đây.”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới âm thanh chai rượu chạm nhau, cùng với tiếng thét chói tai của phụ nữ, trôi qua rất lâu mới có người nghe máy: “anh Lãng, em có chút bận, anh nói ngắn gọn đi.”
“Được quá đó nha, Nhị Cẩu, còn biết tóm tắt nữa?” Tên của chàng trai trẻ tuổi ở bên kia là Trần Nhị Cẩu tên thường gọi là Nhị Cẩu, mười bốn tuổi đã bỏ học làm lưu manh. Ba năm trước vào cửa hàng của tôi thu phí bảo kê, bị tôi trói lại chích điện giáo dục cả nửa tiếng đồng hồ, sau đó lương tâm trỗi dậy, lạc đường biết quay đầu lại làm người.
Trong cái nghề này của chúng tôi tiếp xúc với rất nhiều loại người, những người cung cấp tình báo, làm việc cho tôi, tôi sẽ trả một phần lương nhất định theo như nhu cầu, xem như là một loại giao dịch khác.
“Gần đây tôi đang điều tra một vụ án mất tích siêu nhiên, tôi cần cậu tạo ra đồ vật có thể đối phó với linh thể.”
“Anh Lãng, cảnh sát sắp tới rồi, nếu như anh muốn kể chuyện xưa thì có thể chờ tới buổi tối được không vậy? Mẹ nó chứ, mọi người lên cho tôi, cạn mẹ nó! A lô, anh Lãng, không phải là em đang nói anh đâu nha.”
“Tôi biết là người thường khó mà có thể hiểu được, nhưng mà đây quả thật không phải là trò đùa, trước khi trời tối, tôi cần cậu làm phật bài hoặc là bùa đã từng khai quang giúp cho tôi, giá tiền thương lượng là được, nhưng mà đồ vật nhất định phải linh nghiệm.”
“Anh Cẩu, cảnh sát tới rồi.”
“Rút lui, rút lui, rút lui, đi cửa sau. A lô, anh Lãng, em đảm bảo sẽ đưa đầu đến đó. Cút đi, bọn mày nhớ kỹ cho tao, sau này nhà tắm Tam Bát sẽ là của ông đây, đi thôi.”
Nghe thấy tiếng còi cảnh sát dần dần rõ ở đầu dây bên kia, tôi không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật là tốt.
Hai, ba giờ chiều, một người trẻ tuổi quấn đầy băng vải ở trên trán đi vào trong cửa hàng người lớn của tôi.
Tay phải quấn thạch cao, tay trái ôm một cái hộp gỗ cũ.
“Anh Lãng, anh đến đây nghiệm hàng trước đi.” Nhị Cẩu đặt cái hộp lên trên bàn, dùng một tay mở nó ra, lộ ra lá bùa xanh xanh đỏ đỏ cùng với đống dụng cụ trừ tà được phơi bày: “Em cũng không biết là anh muốn cái gì, cho nên em đã trói ông thầy bói Lưu mù ở cầu vượt lại, những vật này đều tìm được ở trong nhà của ông ta.”
“Lưu mù?” Trước đó, bởi vì chuyện tự mình lắp đặt camera ở khách sạn bị cảnh cáo, tôi với ông ta có từng gặp nhau trong đồn cảnh sát một lần, cái tên đó chỉ là một tên lừa đảo giả mù thôi…”
Lúc tôi lấy ra một cây thánh giá mạ bạc và hai tép tỏi từ trong hộp, tôi càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn.
“Cái này là gì vậy, trung tây kết hợp hả? Kiến thức của ông ta vừa qua loa còn rộng rãi.”
Thôi bỏ đi, chuyện đến nước này rồi, tôi cũng không ôm hy vọng gì hết, chỉ có thể kiên trì xếp lá bùa ở trong hộp bỏ vào trong túi quần, lấy ngựa chết làm ngựa sống, nếu như Lưu mù là thế ngoại cao nhân ẩn nấp trong thành phố gì gì đó, vậy thì coi như tôi kiếm lợi lớn rồi.
“Anh Lãng, nếu anh không còn chuyện gì thì em đi trước nha, Lưu mù vẫn còn đang bị trói, em sợ là anh em của em ra tay không biết nặng nhẹ, làm bị thương ông già đó.” Nói xong, Nhị Cẩu liền ôm theo cái hộp rỗng chuẩn bị đi khỏi.