Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 27
“Cô ta đang đứng gõ cửa căn phòng có người chết hồi ba tháng trước.”
Tia sáng qua mờ, tôi không có cách nào nhìn thấy rõ, nửa người dán trên cánh cửa, cố gắng mở to hai mắt.
Cái bóng trắng mơ hồ cao cao gầy gầy, mái tóc đen thật dài xõa ở trên vai.
“Là người hay là quỷ?”
Đối phương im lặng đứng đó, tôi cảm thấy thời gian giống như đông cứng lại, một tay nắm chặt lá bùa, cái tay khác thì cầm cái camera.
“Sợ cái gì chứ, hôm nay đến đây để gặp quỷ mà, nếu muốn vạch trần bộ mặt thật của Underworld Show, vậy thì lúc này không thể sợ hãi.”
Nghĩ như vậy, tôi buông lá bùa ở trong tay ra, chậm rãi vặn ổ khóa, đợi đến khi ổ khóa chuyển động, tôi kéo cửa phòng một chút.
“Đến đây, để cho tôi nhìn xem bộ mặt thật của cô, để tôi xem xem rốt cuộc quỷ hồn là như thế nào.”
Lúc muốn kéo cửa phòng ra hoàn toàn, đáng chết là bóng đèn ở đầu hành lang lại tắt, trước mắt den kịt một màu, chỉ có cơn gió lạnh từ bốn phương tám hướng ở hành lang thổi vào trong quần áo tôi.
Trong nháy mắt, sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hình như là có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối.
Bóng đèn lóe lên ánh sáng ngắn ngủi lại tái hiện, trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy mái tóc đen che đậy một nửa gương mặt tái nhợt vô thần đang nhanh chóng đi đến gần tôi.
“Mẹ kiếp!”
Cửa phòng bị đẩy ra, phích nước nóng đặt ở cửa lắc lư, chén trà cạch cạch một hồi, nước sôi nóng hổi lập tức đổ lên trên đùi của tôi.
Mặt đất trơn trợt, cơn đau kịch liệt, trọng tâm bất ổn, thân thể ngã ra phía sau, một tay giơ camera lên. Xuất phát từ bản năng, một cái tay khác nắm bóng trắng mơ hồ ấy.
“Bịch!” Thân thể ngã xuống, chờ đến khi tôi tỉnh táo một lần nữa mới nhìn thấy là trong tay mình đang kéo một bộ váy dài màu trắng tinh, mà chờ đến khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, đôi chân dài trắng như tuyết quyến rũ vừa vặn dán sát vào chóp mũi của tôi.
Hồi còn ở học viện cảnh sát, tôi đã từng tham gia vào mấy câu lạc bộ như là kỹ thuật bắt trộm, sanda, chiến đấu, taekwondo, điều tra và phản điều tra, sử dụng dùi cui và tấm khiên, vân vân mặc dù học nghệ không tinh, không làm ra trò trống gì, nhưng mà trong lúc vô tình đã rèn luyện ra một thể chất cường tráng và tốc độ phản ứng phi thường.
Nhờ vào điểm này, ngay lúc tôi cầm bộ váy trắng, thuận một đường từ đùi của nữ quỷ nhìn lên gương mặt hoảng hốt xinh đẹp ấy, mới có thể đưa ra phản ứng trong không phẩy mấy giây.
Vội vàng có hành động trước khi cô la lên, tôi đã đứng dậy che miệng cô ta lại.
Nói đùa à, nếu như cảnh tượng này để cho cho ông bà chủ thuê nhà nhìn thấy, còn không bằng để tôi trực tiếp bị quỷ chơi chết.
“Đừng có lộn xộn, tôi không có ác ý.” Chờ lúc đôi mắt run lên kịch liệt của “nữ quỷ” bình tĩnh lại, tôi mới đẩy cô ta vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, chịu đựng cơn đau ở bắp đùi, tôi nhặt chén trà cùng với phích nước lên.
“Nè, không làm cô bị thương đó chứ.”
Hai tay của tôi đang cầm đồ, cúi người xuống trông rất là chật vật: “So với những cái kia, tôi càng tò mò về sự xuất hiện của cô hơn.”
Người phụ nữ trước mặt chính là người mà tôi đã gặp ở lầu hai, cô ta không thèm để ý mình đang bị lộ hàng, cô ta vô cùng bình tĩnh: “Đã lâu lắm rồi tôi không nói chuyện với người bình thường, nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải tôi sẽ bị ép điên à.”
“Có ý gì chứ? Hai người già đó không thể nói chuyện với cô hả?” Tôi hơi kinh ngạc.