Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 29
“Cô ta đang sợ cái gì? Cứ luôn muốn nói rồi lại thôi, chẳng lẽ trong phòng này ngoại trừ tôi còn có người thứ ba tồn tại à?” Nhớ đến lá bùa ở dưới giường, đều nói ngẩng đầu ba thước có thần minh, không phải là cô ta đang e ngại những thứ không cần thiết đó chứ?
Một nơi kỳ quái, con người kỳ quái.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ đen xì một mảng, mặt trăng hoàn toàn biến mất trong tầng mây dày đặc. Tôi thấy thời gian không còn sớm nữa, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của Tiểu Phượng: “Trời không còn sớm, cô về trước đi, nếu không thì ba mẹ nuôi của cô sẽ hiểu lầm.”
Tôi lấy điện thoại di động ra: “Số zalo của cô là bao nhiêu vậy, làm rách váy của cô, để biểu đạt lòng áy náy, tôi gửi bao lì xì cho cô nha, id của tôi là Khoái Lạc Đỉnh Phong.”
“Anh là đàn ông trưởng thành, lại đặt tên là Khoái Lạc Đỉnh Phong, làm lộ tính cách quá đi thôi.”
“Khoái Lạc Đỉnh Phong là tên cửa hàng của tôi, cô có thể chú ý một chút, sau này có đến mua, tôi có thể bớt cho cô 20%.” Thu hoạch không lớn, tôi đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, thứ mà mình chờ mong chưa từng xuất hiện, hình như là chỉ có thể ngồi chờ chết.
Tiểu Phượng đứng dậy, ga giường chầm chậm trượt xuống: “Tôi không có điện thoại, ba mẹ nuôi không thích tôi liên lạc với bên ngoài.”
“À.” Cô gái này giống như là một con gia súc bị nhốt, độ tuổi tươi đẹp, trong lòng lại che giấu rất nhiều bí mật không thể để cho ai biết.
“Tối nay tôi có thể ở lại đây không?”
“Đương nhiên… cái gì?” Câu nói này của Tiểu Phượng làm tôi giật mình.
“Nếu như có thể ở lại đây, ba mẹ nuôi sẽ rất vui.”
“Có ý gì chứ? Rốt cuộc là mối quan hệ giữa các người là như thế nào?” Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, mắt nhìn ra ngoài bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ: “Thôi bỏ đi, cô muốn ở lại thì cứ ở lại, tốt xấu gì hai người cũng có thể bầu bạn.”
Chia hơn phân nửa cái giường cho cô gái, tôi cuộn ống quần lên muốn xem chỗ bị phỏng.
“Đừng có lộn xộn, sẽ bị nhiễm trùng đó.” Tiểu Phượng mặc chiếc váy đơn giản ngồi ở bên cạnh tôi, kéo chân của tôi để lên trên đầu gối cô ta: “Chỗ bị phỏng cùng với quần dính lại với nhau, nếu như anh vén lên sẽ làm vỡ bóng nước.”
Cô ta rất quen thuộc với căn phòng 203, quay đầu lại lấy một cái kéo nhỏ từ trong tủ trên đầu giường, cắt bỏ ống quần của tôi, lại đi vào nhà vệ sinh tìm một cái khăn mặt, dùng nước lạnh rửa vết thương, sau đó nhẹ nhàng lau sạch sẽ.
Động tác của Tiểu Phượng thành thạo lại dịu dàng, thoạt nhìn như là một cô gái thường xuyên làm việc nhà: “Thật đáng tiếc.”
“Anh nói cái gì vậy?”
“Tôi nói là cô nghỉ ngơi đi, tự tôi làm được rồi.”
Xử lý xong vết bỏng thì đã hơn 10, Tiểu Phượng nằm đưa lưng về phía tôi, nhìn thân thể nhấp nhô của cô ta, tôi biết là cô ta chưa ngủ.
“Vẫn nên không nói lá bùa ở dưới giường cho cô ta biết.” Lấy điện thoại di động ra, có thể là bởi vì thứ mà đám người chờ đợi không xuất hiện, cho nên tốc độ người xem tăng đã giảm bớt.
“Buổi livestream văn minh, nếu tôi là anh thì đã làm rồi. Streamer ngồi yên không loạn, like một cái.”
“Này, quỷ linh? Ở đây có streamer đang livestream, xấu hổ?”
“Xin lỗi anh, đánh nhầm rồi, nơi này là kfc.”
“Ha ha, chú macdonald cười không nói.”