Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 30
… Trong bình luận cái gì cũng có, tôi đốt một điếu thuốc, xem đến nỗi quên cả trời đất.
Mãi cho đến 2 giờ sáng, cơn buồn ngủ kéo tới, phòng livestream cũng dần dần yên tĩnh lại, tôi đắp cái chăn mỏng cho Tiểu Phượng, mình thì nằm ở một bên khác, mí mắt chậm rãi trở nên nặng nề.
Trai đẹp sống tốt có gái yêu: “Streamer muốn đợi chúng tôi ngủ hết rồi độc chiếm em gái, chuyện này sao có thể được chứ, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của anh ta.”
Đề Mạc hầm nấm: “Ngày mai phải thi môn đạo đức tư tưởng, tôi đi ngủ đây, mọi người ngủ ngon.”
Cảnh sát Hoàng lớp 3-2: “Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Lưu bán tiên Thanh Thành Sơn Hạ: “Nghĩ nhiều hả? Nước thương thân, đoạn âm dương, khói nhập mặt, che linh đài. Đây là diễn âm hồn, người chết là căn bản.”
Tôi không nhìn thấy bình luận cuối cùng của Lưu bán tiên, một cảm giác buồn ngủ không có cách nào từ chối đã kéo tôi vào trong giấc ngủ.
Cảnh tượng mơ hồ có chút quen thuộc, quán trọ trong thôn vắng, tôi bị một nữ quỷ không nhìn thấy rõ mặt cầm tù.
“Hồi sáng này mình đã nằm mơ giấc mơ này rồi, kiến trúc giống nhau, mặt đất giống nhau, vách tường giống nhau…” Bóng đèn ngoài cửa sổ bện thành chữ “quán trọ A Tâm” đang phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt.
“Hóa ra địa điểm ở trong mộng lại là nhà nghỉ An Tâm.”
Ý thức của tôi khi thì tỉnh khi thì mơ, chỉ biết là mình đang điên cuồng chạy trốn, lại không biết là bị cái gì đuổi theo.
Tôi muốn quay đầu lại, nhưng không có cách nào kiểm soát thân thể, tôi muốn kêu to, nhưng mà lại không thể phát ra âm thanh nào.
“Ai đằng sau tôi, ai đằng sau tôi Tôi cố gắng muốn tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cắn đầu lưỡi, trên mặt nổi gân xanh, nhưng mà cho dù là như vậy đi nữa, chuyện mà mình có thể làm được cũng chỉ là khàn cổ một chút.
Trong tầm mắt nhỏ hẹp chậm rãi bị máu tươi chiếm cứ, màu đỏ từ từ lan tràn trong các ngõ ngách ở quán trọ, trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh mắt quét nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ.
“Cô ta là…”
“Nóng quá, ngực đột nhiên giống như bị lửa thiêu đốt, tôi bừng tỉnh từ trong giấc mơ, mồ hôi ướt đẫm cả quần áo, giống y như là vừa mới vớt ra từ trong nước.
“Sao lại ngủ thiếp đi, một giấc mơ đáng sợ.” Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, bộ phận phát ra nhiệt lượng vừa vặn là chỗ đặt lá bùa dưới đáy hộp.
“Má ơi, cái thứ này không phải là đồ vật tầm thường.” Cẩn thận cất kỹ nó, nâng mắt nhìn về phía cô gái trước mặt không nhúc nhích: “May mắn là không bị phát hiện, cô bé này ngủ như chết.”
“Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nhìn dáng ngủ của người ta chằm chằm như thế này cũng không thích hợp.” Lau mồ hôi ở trên trán, tôi gối đầu lên cánh tay của mình, xong rồi chuyển qua một bên khác, cô gái đắp kín chăn mỏng ở trước mặt đang hô hấp đều đều, ngủ rất say.
“Thật là, cô bé này ngủ như chết vậy… không đúng! Chờ đã, chờ đã, chờ đã!”
“Nếu như cô gái đắp kín chăn mỏng trước mắt là Tiểu Phượng, vậy thì cô gái lúc nãy mình nhìn thấy, bây giờ đang ngủ ở sau lưng mình là ai vậy!”
Phim kinh dị mọi người hay xem được chia làm hai loại, một loại là dựa vào bầu không khí để làm nền, làm cho người ta nằm trong trạng thái lúc nào cũng lo lắng muốn chết.
Một loại khác thì bỗng nhiên thu tay, giống như giấc mộng ngàn năm, bỗng nhiên bị một búa đập tỉnh, loại nguồn điện có thể làm cho linh hồn của người ta hét khàn cả giọng.
Hiển nhiên tình huống của tôi thuộc về loại sau.