Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 50
Tôi đối với cuộc trò chuyện của mọi người xem như không nghe, châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút thuốc.
So với bọn họ tôi không có gì cả, bọn họ đối với tôi mà nói cũng chỉ là một những người qua đường.
Chỉ là người không có ý làm hại hổ, hổ lại có lòng hại người, có vài người bạn học cuộc sống rất tệ, việc gì cũng không như ý từ từ dẫn dắt chủ đề sang tôi.
Theo bọn họ thấy, con chó mất hồn tham gia đám cưới của người yêu cũ như tôi mới là người đáng thương nhất hôm nay.
Trên đời này còn có chuyện gì đau lòng hơn chuyện bạn gái cũ gả cho một người đàn ông mà mình chỉ có thể ngước nhìn chứ?
“Cao Lãng, mấy năm nay cũng không có tin tức của cậu, cũng không biết cậu bây giờ sống như nào rồi?”
“Đúng thế, đúng thế, năm đó sau khi trải qua chuyện đó thì chưa từng liên lạc lại.”
“Ài, cũng không biết hung thủ thật sự rốt cuộc bắt được chưa?”
Chuyện đó trong lời bọn họ chính là vụ án giết người liên quan trong đêm mưa gây chấn động Giang Thành vào năm đó, lúc đầu là vì cuốn vào vụ án này, gây ra phiền phức lớn, tôi mới bị trường cảnh sát đuổi học.
“Bỏ đi, không nhắc nữa, không nhắc nữa, chúng ta nói chút chuyện vui. Trước đây thành tích tổng hợp của Cao Lãng là ở top đầu, người giỏi giang như vậy tùy tiện làm cái gì cũng hơn chúng ta.”
“Không phải chứ, tôi sao nghe nói cậu ta đang bán thứ kia, sống rất túng quẫn.”
“Thật sao? Chẳng trách Diệp Sa sẽ rời khỏi, là tôi tôi cũng không ở bên loại đàn ông như này. Cô nhìn cậu Giang người ta xem, anh tuấn phóng khoáng, trông như nam chính trong phim.”
“Đương nhiên rồi, mấu chốt người ta còn giàu, cậu không nghe nói sao? Nhà họ Giang có thể nắm một nửa bầu trời của Giang Thành.”
“Số của Diệp Sa thật tốt.”
Một đám người rì rầm nói chuyện, có người ngưỡng mộ đố kỵ Diệp Sa, có người vui sướng mà nhìn tôi.
Nhả ra một làn khói, từ khi làm nghề thám tử tư này ta đã thấy quá nhiều thứ bẩn thỉu, những cái này không có gì đáng phải phản bác cả.
“Xem ra so với người sống, cậu vẫn là giỏi nói chuyện với người chết hơn.” Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, mũi tôi lướt qua một mùi hương thanh mát đặc biệt.
“Thiết Tâm Lan?” Không có quay đầu, bởi vì tôi sớm đã nhớ mùi hương này ở trong lòng: “Chị sao cũng đến rồi? Vụ án của nhà nghỉ An Tâm kết thúc rồi sao?”
Dập tắt đầu thuốc, tôi ngoảnh đầu nhìn, tuy sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị dáng vẻ mặc lễ phục của Thiết Tâm Lan làm cho sửng sốt: “Rất đẹp…”
Bờ vai ngọc ngà lộ ra ngoài, chiếc váy dài tựa như nước nhẹ nhàng đung đưa, cởi bỏ bộ đồ cảnh sát, cô ta mới thật là một quốc sắc thiên hương.
Đàn ông cùng bạn đều nhìn đến ngây ngốc, các cô gái cũng dừng bàn luận, nhìn Thiết Tâm Lan với ánh mắt không mấy thân thận.
“Có thể nhường một chút không? Tôi tìm cậu ta có vài lời muốn nói.”
“Được, được.” Từ Tú Danh ngồi ở bên cạnh tôi lập tức đứng dậy, rất lịch lãm kéo ghế ra.
Thiết Tâm Lan gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh tôi: “Mọi người nói chuyện của mọi người, bạn bè tụ họp, đừng để mất nhã hứng của mọi người.”
Đùa cái gì thế? Nhân vật cấp nữ thần như cô ngồi bên cạnh chó mất hồn đó chúng tôi còn nói cái gì?
Đang nói Diệp Sa rời khỏi cậu ta là một chuyện rất chính xác, một nữ yêu tinh còn xinh đẹp hơn Diệp Sa như cô tìm tới cửa, vô tình phá đám?
Tên này rốt cuộc giẫm phải vận cứt chó gì vậy?
Bạn học cũ từ bàn tán rộn ràng biến thành thì thầm nói chuyện riêng, Thiết Tâm Lan liếc nhìn tôi: “Xin lỗi, chiếm chút thời gian của cậu.”