Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4.
Vào buổi tối, tôi bật livestream đúng giờ.
Rất nhiều người lao vào phòng, và mọi người đều điên cuồng lăng mạ, sỉ nhục tôi theo cách họ muốn, tình hình càng lúc càng tệ hại hơn.
Hầu hết họ đều bảo tôi là “kẻ nói dối” và “lừa đảo”.
Tôi đã thấy cảnh sát đã đưa thông báo chính thức về vụ việc hôm qua, trong đó họ khẳng định tôi chính là một “lang băm”, thầy bói dởm.
Tôi thầm thở dài, bình thản nói: “Những gì xảy ra ngày hôm qua còn ẩn giấu bí mật khác mà tạm thời tôi không thể tiết lộ được. Đúng 7 giờ sáng mai, tôi sẽ đưa ra thông tin một địa chỉ mới, chỉ cần cảnh sát đến đó, họ không chỉ tìm thấy được thi thể cô bé, mà có lẽ còn thu thập nhiều thứ có lợi nữa”.
“Được rồi, hôm nay tôi sẽ chuyển sang dạng quẻ bói, giá một quẻ là 10 nghìn tệ, nếu muốn xem vui lòng kết nối”.
“Này cô kia, kẻ lừa đảo bây giờ lại có thể trở nên kiêu ngạo như vậy sao? Cô ta đã được xác định là thầy bói dởm lừa đảo mà còn có thể đi lừa khắp nơi như thế à?”
“Đại tỷ, cô là người miền Bắc Myanmar* à? Hoặc là nhìn thấy quan tài mà không đổ lệ hay sao?
(*) Miền Bắc Myanmar là nơi luôn hỗn loạn, nơi mà hàng tá tệ nạn xảy ra, điển hình là những công ty lừa đảo đều có trụ sở ở đây.
“Kẻ lừa đảo không thể chết quách đi luôn được sao?”
“Chết tiệt, đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi muốn trở thành một ‘bông tuyết’ trên Internet. Có ai quen biết chủ phòng không? Tôi thật sự muốn trút giận cho người mẹ đang khổ sở tìm con nhưng lại gặp một kẻ lừa đảo trắng trợn này.”
“+1 đồng ý”.
Tại thời điểm này, màn hình lại hiển thị có người muốn kết nối. Tôi nhận ra người kết nối, chính là viên cảnh sát tên Lâm Đà kia. Khuôn mặt anh ta vô cùng ảm đạm, thê lương hiện lên trên nền trắng toát lạnh lẽo, vừa nhìn thấy tôi, ta liền hét lên. “ Bán Tiên tỷ tỷ, xin hãy cứu tôi với.”
Tôi:……
Khi cẩn thận quan sát, tôi lại mỉm cười nhìn anh ta “ Anh đang ở bệnh viện à?”
Anh ta cười gượng gật đầu “ Tôi tan làm và trở về nhà, do không chú ý nên bị một cái cây ở trước cổng khu dân cư ngã xuống trúng người”.
“Vậy bây giờ anh sao rồi? Có ổn không? Cần tôi xem gì sao?”
“Tôi chỉ muốn hỏi xem, liệu tôi có còn gặp phải chuyện xui xẻo nữa hay không? Còn nữa, vận mệnh của tôi như thế nào, có tốt không nữa. À còn cả sự nghiệp, tình yêu thì sao?”
Anh ta hỏi một tràn rồi nhìn tôi với vẻ mặt háo hức, tôi nhìn anh ta, có chút không nói nên lời, đây là dáng vẻ của vị cảnh sát mà hôm qua còn luôn chống đối gay gắt với tôi sao? Tôi lấy mã QR đưa lên cho anh ta “Anh thanh toán trước đã”.
Phòng livestream liên tục đưa ra các bình luận khuyên nhủ Lâm Đà, muốn trực tiếp làm anh ta nản chí.
“Em trai này, đừng để bị lừa. Cảnh sát đã thông báo rằng cô ta chính là đồ lừa đảo rồi, đừng để cô ta gạt tiền thêm nữa.”
“Dạo này, đẹp trai là sai à? Cứ cảm thấy đầu óc họ có vấn đề ấy”
“Làm sao bây giờ, anh ta trông giống hệt tên bạn trai cũ của tôi, tuy nhìn thì vô cùng đẹp trai nhưng đầu óc thì kém cỏi khỏi phải nói.”
Lâm Đà đọc lướt qua những bình luận trong phòng, anh ta ngay lập tức cau mày nói “Đừng nói nữa, tôi là cảnh sát đây. Hôm qua tôi đã gặp vị tỷ tỷ này, cô ấy đã khuyên tôi nên tránh xa cây to ra, nhưng tôi không nghe, kết quả như mọi người thấy đấy, tôi đang nằm trong bệnh viện đây này.”
Anh ta cũng lấy chứng minh thư ra đưa lên trước camera “ Đây là chứng minh thư để làm việc của tôi. Cô ấy chắc chắn không phải kẻ nói dối.”
Cả phòng livestream ngay lập tức chìm vào im lặng, nhưng chỉ một lát sau, nó lại trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết.
“Hahaha, buồn cười quá đi, này chủ phòng đã trả bao nhiêu tiền cho vị cảnh sát này vậy?”
“Chứng minh thư trông có vẻ cũng khá thật đấy, này anh bạn anh không biết việc giả làm cảnh sát là việc làm phạm pháp à.”
Lâm Đà tức giận đến mức nhảy cẫng lên khỏi giường theo phản xạ, tôi ngồi thẳng dậy chăm chú nhìn vào màn hình phía anh ta rồi hết lên “Đừng động đậy.”
Lâm Đà lập tức cứng đờ người, không nhúc nhích.
Tôi chỉ vào phía sau anh ấy “ Anh quay camera sang đầu giường phía bên cạnh một chút giúp tôi được không, đúng rồi, chính là chiếc váy, nó từ đâu ra vậy?”
Lâm Đà chỉ lắc đầu nói : “Hình như chiếc váy này là của một cô gái nhập viện vào buổi chiều, buổi tối cô ấy về nhà ngay sau khi được truyền dịch và sẽ quay lại vào sáng mai.”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc váy, cất giọng điềm tĩnh “ Anh mau gọi điện cho Giang Vũ, bảo anh ấy mang sinh thần bát tự của anh ta đến bệnh viện ngay, còn anh thì hãy nằm im đừng cử động, tôi sẽ đến bệnh viện ngay.”
Lâm Đà sợ hãi, cất giọng run run hỏi tôi “ Vậy là… cái … cái váy này bị sao thế?”
“Im lặng đi”. Tôi hạ giọng “ Từ giờ, anh hãy nằm im giả vờ như không biết gì cả, cũng đừng tùy tiện nói lung tung về chiếc váy này với người trong phòng livestream. Hãy nhớ kỹ, đừng để bị phát hiện rằng anh biết gì đó. Anh đã biết chiếc váy có vấn đề rồi, vậy thì hãy tiếp tục giả vờ không biết như tôi nói đi, có hiểu không?”
“Hãy nhớ kỹ là tuyệt đối đừng cử động, hãy tiếp tục trò chuyện bình thường với người trong phòng livestream, đừng nói gì về chiếc váy kia.”
5.
Khi tôi vừa đến bệnh viện, cùng lúc Giang Vũ cũng đã đến.
Một luồng khí đen dày đặc, mơ hồ bao phủ ở bên ngoài một phòng bệnh nào đó trong bệnh viện, tôi lấy gương Càn Khôn ra xem, phát hiện bên ngoài cửa sổ có ít nhất 3 nữ quỷ đang đợi, tất cả bọn họ đều trừng mắt chăm chú nhìn vào bên trong.
Tôi xoay tấm gương lại và chỉ về hướng đó “ Đó có phải là phòng bệnh của Lâm Đà không?”
Giang Vũ gật đầu, anh ấy cũng nhìn thấy những nữ quỷ phản chiếu trong gương, trên gương mặt anh bây giờ vô cùng phức tạp, biểu cảm như không thể diễn tả thành lời được. Rõ ràng đây là cú sốc rất lớn đối với anh ta.
“Trước tiên, chúng ta đừng đi lại gần mà hãy trốn sang một bên, chờ bệnh nhân cùng phòng với Lâm Đà trở về đã. Chiếc váy đó tuy là của cô gái, nhưng rõ ràng đây chỉ là mồi nhử, rất có khả năng tối nay sẽ có người bắt được 3 nữ quỷ kia, về phần tại sao họ lại chọn ra tay ở bệnh viện này… tôi cũng không rõ… hoặc là đây là nơi có liên quan đến nơi hắn ta sinh ra, hoặc là hắn ta rất tự tin vào năng lực của bản thân. Vì thế phải chọn nơi có âm khí mạnh như ở bệnh viện.”
Sau khoảng nửa canh giờ ẩn nấp, tôi nhìn thấy 4 người đang tiến lại gần nơi đó. Một cặp vợ chồng dẫn theo một cậu bé, trông chừng khoảng mười tuổi. Người đi giữa mặc bộ đồ đạo giáo màu trắng, với bộ râu dài và cầm một chiếc quạt, đôi mắt hắn ta thỉnh thoảng bộc lộ sự tàn ác và ranh mãnh.
Tôi thật sự nể phục tài hóa trang của chúng tôi, chúng tôi cosplay thành vợ chồng Tần Cối mà không chút khó khăn, ai mà nhìn không ra được chúng tôi đang cosplay cơ chứ.
Tôi âm thầm quan sát, sau đó mím môi nháy mắt ra hiệu với Giang Vũ sau đó bước ra khỏi nơi ẩn nấp.
“Ai đó?” Tên đạo sĩ đó vô cùng cảnh giác, cất tiếng hỏi.
Tôi giả vờ ngạc nhiên và bước tới chào hỏi “Tối nay các người cũng cosplay để đến đây à? Trùng hợp quá, chúng tôi cũng vậy.”
Tên đạo sĩ đó chăm chú nhìn chúng tôi và thầm đánh giá, vẻ mặt từ từ dịu đi, hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó sải bước đi về phía trước, cặp vợ chồng kia cũng không nói gì, chỉ cúi đầu đi theo phía sau.
Tôi bĩu môi “ Thật không thú vị chút nào.”
Chúng tôi cũng theo sau họ đi vào bệnh viện, cho đến khi thang máy dừng lại ở cùng một tầng, người đàn ông trong cặp vợ chồng kia cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh ta hỏi “ Sao hai người cứ bám theo chúng tôi mãi thế?”
“Ai bám theo anh chứ?” Giang Vũ trừng mắt nói “ Đây là bệnh viện, chúng tôi là đến thăm bệnh, vì lý do gì mà phải đi theo các người chứ? Anh cho rằng đây là đường của một mình anh à?”
Giang Vũ anh ta rất cao lớn, bình thường tôi cũng không để ý mấy, nhưng lúc này cũng có chút tác dụng, nhìn dáng vẻ cao lớn hùng dũng của anh ta, người đàn ông ngay lập tức im lặng.
Người phụ nữ chỉ nhìn chúng tôi một cách thờ ơ, nhưng cậu bé kia lại nhổ nước bọt vào chúng tôi, còn vung nắm đấm lên “ Các người sao dám bắt nạt bố tao?” Tôi trố mắt không thể tin được, một đứa bé nhỏ tuổi lại có thể có những hành động và lời nói khiếm nhã đến vậy.
Giang Vũ cúi đầu xuống không nhịn được bật cười, anh ta xắn tay áo lên : “Sao nào cậu bé? Nói đến anh hả? Nào đến đây xem nhóc làm gì được anh?”
Người đàn ông kia vội bịt miệng cậu bé, mỉm cười xin lỗi “Thằng bé vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên hay nói nhăng nói cuội, hai người đừng để ý nhé.”
Bây giờ chúng tôi đã bước ra khỏi thang máy và đi đến gần phòng bệnh, từ xa có thể nghe nói giọng nói của Lâm Đà đầy khoa trương, kể lại những điều đáng xấu hổ của anh ta trong quá trình xử lý vụ án trước đó.
Ngay khi nhìn thấy chúng tôi bước vào, anh ấy thở phào đầy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nhưng khi nhìn thấy tên đạo sĩ ở phía sau, anh ta vô cùng sửng sốt đến nỗi há hốc miệng, chăm chú nhìn vào đạo sĩ đó.
Ngay khi vừa bước vào cửa, tên đạo sĩ đó đã cau mày, hắn không chút khách khí ngồi trên giường rồi nói “ Các ngươi đi ra ngoài hết đi.”
Lâm Đà nhìn ông ta, vẻ mặt không hài lòng “ Ông nhìn xem, làm sao tôi có thể đi được đây?”
Lúc này tôi mới quan sát Lâm Đà cẩn thận, cả hai chân và hai tay anh ta được băng bó đầy thạch cao, trông có chút thê thảm.
Đạo sĩ bực dọc, nét mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn “Ta mặc kệ ngươi làm cách nào để đi ra ngoài, nếu không muốn chết thì mau cút đi.”
“Đã quá muộn rồi”. Tôi thầm nghĩ.