Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ
* * *
Lý Thượng mở cửa phòng, vừa nhìn thấy Hàn Đông ngồi trong góc tường đã bị dọa cho hoảng sợ.
“Anh làm gì vậy?”
Hàn Đông ánh mắt thấn thần, “Tôi quyết định không tham gia showbiz nữa.”
Lý Thượng buồn bực, “Lại lên cơn thần kinh gì đây?”
“Tôi không có thần kinh.” Hàn Đông buồn nuốt một ngụm rượu, tựa như thấu hiểu mọi sự đời nhạt nhẽo nói: “Con nước lần này quá sâu, người ta vì muốn nổi tiếng mà có thể buông tha cho hết thảy, không tiết tháo, không giới hạn, không tôn nghiêm. Tôi chán ghét kiểu xa hoa thối nát như thế, cuộc sống hoang dâm vô độ như thế, tôi chỉ muốn bình yên mà sống thôi.”
Lý Thượng đáp trả lại một câu: “Ngài gia nhập giới giải trí rồi sao? Nói như đúng rồi!”
Hàn Đông kinh ngạc, ánh mắt xót xa nhìn Lý Thượng, “Tôi làm vì tình yêu không được hả?”
“Lại là vì tình yêu?”
Hàn Đông người toàn men say lại chìm trong chân thành nói: “Nam Trinh không giống như những người trước kia, vì cô ấy tôi không muốn tiếp tục cuộc sống bôn ba nữa, tìm một công việc nào đó, không cầu đại phú đại quý, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ…”
“Dừng dừng dừng!” Lý Thượng ngắt lời hắn, “Không phải anh chia tay với Nam Trinh rồi sao?”
Hàn Đông như thể vừa tỉnh mộng, “A, đúng, tôi đột nhiên quên mất, vậy người tiếp theo là… là… tên là gì nhỉ? Đừng ngắt lời… Mãnh Trụ Liễu… Lâm Lan? Không phải! Tống Duy? Cũng không đúng! Mộc đô nhân? Có phải tên Mộc Đô Nhân đúng không?”
Lý Thượng mặt hắc tuyến, “Anh hỏi ai?”
“Đúng là Mộc Đô Nhân mà! Mộc Đô Nhân không giống như những người trước kia, vì cô ấy tôi không muốn…”
“Được rồi được rồi!” Lý Thượng không kiên nhẫn phất phất tay, “Tôi đang nói nghiêm túc mà, hôm nay tôi đi dạo mua vài thứ đồ mới, chờ ngày casting thì mặc, anh lựa giúp tôi đi?”
Hàn Đông thấy Lý Thượng có quần áo mới, ánh mắt trục lợi sáng lên, nhìn cái quần rách trên lan can, càng nhìn càng không biết nó là cái gì, vì thể hắn đem cái quần cung kính nhét vào tay Lý Thượng.
“Anh trai tuy không thể đích thân tới chỗ casting phất cờ cổ vũ cho em, nhưng cái quần này có thể thay anh tới cổ vũ em. Ngày casting em mặc nó vào, chắc chắn có thể trổ hết mọi tài năng.”
Lý Thượng vẻ mặt chán ghét, “Cái này… mấy ngày rồi anh chưa giặt? Còn thủng một lỗ lớn.”
“Kỳ diệu chính là nằm ở chỗ rách đó đó!” Hàn Đông thần bí cười hề hề: “Tôi nói cho mà biết, lỗ rách này chính là chìa khóa để cậu thông qua cánh cửa của giới showbiz!”
Lý Thượng chẳng buồn nghe hắn lảm nhảm, quăng quần sang một bên, “Tôi nhận là được rồi chứ gì?”
Buổi tối, Lý Thượng đang ngủ say, đột nhiên một cái tát thanh thúy vang lên, trên má nóng bừng. Mở mắt ra, nhìn thấy Hàn Đông đang cưỡi trên người mình, hung thần ác sát.
“Đồ gay chết tiệt, muốn theo tôi? Ông đây cắt JB của mi!”
[JB: cái ấy ấy =))]
Lý Thượng vội vàng che lại chỗ yếu hại, lại bị Hàn Đông một cước đá lăn xuống giường.
“Cút! Còn muốn quy tắc ngầm với tôi? Không có cửa đâu!”
Nếu không phải Diệp Thành Lâm từng nói người đang mộng du mà đánh thức dễ bị điên, Lý Thượng nhất định tát cho hắn mấy cái, anh nghĩ mình thực sự dễ bị ngầm lắm hả?
Hàn Đông cạy sàn nhà, lôi “Ngũ tỷ muội” ra, đem lên giường ôm lấy, lúc này mới thành thật ngủ.
Hơn nửa giờ, Lý Thượng lặng lẽ đứng lên, nhẹ chân tới cạnh giường, đem búp bê hơi nằm ngoài đặt lên mặt đất, mình thì chậm rãi nằm lên. Không ngờ, đầu mới chạm tới gối đã bị một cước lăn lông lốc trên mặt đất.
“Cút! Đừng mơ mộng giường của ông đây!” Hàn Đông vừa mắng vừa đau lòng thả “Thú Thú” lên giường lại.
Vì thế, Lý Thượng nằm trên sàn nhà lạnh băng chịu khổ một đêm.