Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ
* * *
Ban đêm, Diệp Thành Lâm hối hả chạy vào bệnh viện.
Hàn Đông nằm trên giường bệnh, tay run run cầm một quyển tạp chỉ lầm bầm lầu bầu.
“Nhìn tướng mạo cũng không thể nhìn ra được hắn ta thích đàn ông, làm sao có thể dính với mình? Chỗ nào của mình có vấn đề hả?” Hàn Đông lại run run cầm một cái gương nhỏ, soi vào mặt mình trái nhìn phải nhìn, “Chậc chậc, nhìn người đàn ông này này! Mình thậm chí cũng hoài nghi mình rồi…”
“Làm gì vậy?” Diệp Thành Lâm sửng sốt.
Hàn Đông lập tức cất tạp chí, túm tay Diệp Thành Lâm khóc lóc kể lể: “Hôm nay em muốn hư luôn rồi!”
“Rốt cuộc là làm sao?” Diệp Thành Lâm vội vã hỏi.
Hàn Đông kể đại khái, “Rơi xuống hơn ba mươi mét, phải nhờ cảnh sát tốt bụng cứu giúp!”
“Đang yên lành sao lại rơi xuống? Cậu không phải bị lé chứ? Miệng giếng lớn như vậy còn không nhìn thấy!”
Hàn Đông trong lòng rít gào: đầu năm nay không sợ mắt kém, chỉ sợ mắt tốt! Em chỉ muốn không bị phát hiện còn rơi xuống thì đâu có ngờ!
Được rồi được rồi, mau nằm xuống đi.” Diệp Thành Lâm dịch dịch chăn giùm Hàn Đông.
Hàn Đông bất ngờ thốt ra một câu, “Anh nói xem có phải em bị báo ứng không?”
“Báo ứng? Cậu làm cái gì thiếu đạo đức hả?”
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, “Ai… Chín năm trước em có hại đời một thanh niên tốt!”
“Hại làm sao?” Diệp Thành Lâm tò mò.
“Lúc đó em mới biết cách chat trên mạng, cũng không biết làm sao mà nhầm lộn, bỏ một thằng con trai vào khung bạn tốt, còn chat… nude… với nó.”
Ánh mắt Diệp Thành Lâm trợn tròn, “Cậu cùng một thằng con trai chat nude?”
“Anh đừng kích động như vậy!” Hàn Đông đè Diệp Thành Lâm lại, “Em giấu chim đi mà, giả gái chat với nó. Anh cũng biết cặp giò của em vừa trắng lại vừa dài, nó đâu có nghi ngờ gì. Sau đó em ngồi hút thuốc xem nó xóc! Chờ nó bắn rồi, em mới gửi cho nó một dùng chữ…”
“Chữ gì?”
“Em nói, anh, đừng chớp mắt nha, em gái cho anh xem pháp thuật nè.”
Diệp Thành Lâm giật giật khóe miệng, “Cậu không phải là… mở chân ra đó chứ?”
Hàn Đông đưa tay ôm mặt, “Anh hiểu rõ em quá rồi mà.”
Diệp Thành Lâm dở khóc dở cười, “Sau đó thì sao? Người anh em kia có liều mạng với cậu không?”
“Em kéo nó vào sổ đen, nó tìm không được em, mãi tới giờ, em cũng không biết nó sau rồi.”
“Cậu đúng là quá thiếu đạo đức! Lỡ như nó bị bóng ma tâm lý, về sau thấy con gái cũng không đứng nổi thì sao?”
“Vậy mới nói a…” Hàn Đông chảy nước mắt sám hối, “Em bị như hôm nay cũng xem như xứng đáng.”
Diệp Thành Lâm vẫn chưa hiểu, “Cậu nói chuyện này với chuyện cậu rớt xuống giếng thì liên quan gì?”
“Nói làm sao để anh hiểu bây giờ?” Hàn Đông rối rắm, cũng không thể nói vì em vặn vẹo tính hướng của người ta, nên hiện tại cũng bị một tên đàn ông khác vặn vẹo lại?
Diệp Thành Lâm thở dài, “Thôi quên đi, xem như cậu bị nước giếng làm cho choáng váng rồi, trời đang lạnh như vầy! Cũng may cảnh sát người ta tốt bụng xuống cứu cậu, bằng anh không thèm xuống liếc một cái.”
Nói lại tới chuyện này Hàn Đông lại một phen cảm khái, “Bây giờ em cũng không mong gì khác, chỉ muốn đền đáp ơn cứu mạng! Nếu trước kia phạm lỗi không thể vãn hồi, người anh em bị em làm hại không biết giờ đang nơi đâu. Em cũng chỉ có thể nắm lấy cơ hội trước mắt, đền đáp ân công giảm bớt tội nghiệt trên người.”