Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Gấu và Thỏ
* * *
Sau khi đi thăm chỗ ở của Hàn Đông xong, hai người lại cùng nhau ăn bữa cơm.
“Anh là người ở đâu?” Lý Thượng hỏi.
Hàn Đông nói: “Nội Mông, cậu thì sao.”
“Tôi từ An Huy, tới Bắc Kinh học đại học, năm trước vừa tốt nghiệp. Tuy học khoa tự nhiên nhưng tôi vẫn thích đóng phim, muốn thử xem. Đúng rồi, tôi nghe nói Vương Bảo Cường cũng phất lên từ cửa studio Bắc Ảnh đó hả?”
“Đừng mơ nữa, cái đó là hắn tu mấy đời mới được? Hơn nữa Vương Bảo Cường không chỉ dựa vào việc cắm cọc ở đó, người ta xuất thân từ đệ tử Thiếu Lâm tự, đóng vai võ phụ, cậu đóng được không?”
Lý Thượng hỏi lại: “Vậy sao anh vẫn kiên trì lâu như vậy?”
“Bởi vì sớm muộn gì tôi cũng sẽ tỏa sáng.” Hàn Đông giọng điệu đương nhiên.
“Làm sao anh biết sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng?”
“Tự tính ra.”
Lý Thượng cười nhạo hỏi: “Vậy anh có tính được bao giờ thì tỏa sáng chưa?”
“Sớm thôi.” Hàn Đông ăn xong ngả người tựa vào lưng ghế, ánh mắt ngạo nghễ, “Trong năm nay.”
Lý Tượng không tin nhưng cũng tôn trọng mặt mũi Hàn Đông, để lấy hên hắn cũng hào hứng hỏi: “Vậy anh nhìn thử xem tôi có thể tỏa sáng không?”
Hàn Đông cẩn thận đánh giá Lý Thượng, ánh mắt đột nhiên xao động kỳ lạ, ngữ khí nửa đùa nửa thật, “Được đó, tiểu tử, cũng có chút giống ngôi sao!”
“A, làm sao mà ngài thấy được vậy?” Lý Thượng hưng trí hỏi.
Hàn Đông dùng đũa gõ bát: “Bởi vì dáng người của cậu rất giống tôi.”
Lý Thượng cười ha ha, hai tay ôm quyền, “Nhờ phúc của ngài, nhờ phúc của ngài.”
Bởi vì tạm thời không tìm được chỗ ở thích hợp nên Hàn Đông cho Lý Thượng ở cùng. Điều này thực ra Lý Thượng đã sớm đoán ra, Hàn Đông gian manh vậy mà không lấy tiền thuê nhà của hắn, lại còn vô cùng hào hiệp trượng nghĩa nói, “Anh em với nhau cả số tiền này tính làm gì.”
Buổi tối lúc đang dọn phòng, Lý Thượng chọc chọc Hàn Đông, “Hêy, tôi nói này, phòng anh nhiều đồ hơi như vậy, chắc không thiếu mấy loại chơi được đâu hả?”
“Cậu nói búp bê hơi á hả?”
Hàn Đông không kiêng dè gì hỏi lại, làm mấy thằng đàn ông trong chín căn phòng còn lại đồng loạt vểnh tai.
“Cậu đùa tôi hả?” Hàn Đông vỗ vỗ cái ót của Lý Thượng, “Bên người anh đây làm gì có khi nào thiếu phụ nữ, cần gì phải dùng mấy thứ kia?”
Đám còn lại đồng loạt buông bả vai.
Bởi vì lạ chỗ, cách âm lại không tốt, Lý Thượng hơi mất ngủ. Tên Hàn Đông vô tâm vô phế đầu vừa chạm gối là ngủ khì. Lý Thượng trằn trọc tới trời tờ mờ sáng mới cảm thấy buồn ngủ, Hàn Đông đột nhiên âm trầm nói một câu.
“Người anh em ở phía đối diện xiên một chút, anh có được không thế? Chà nửa tiếng rồi còn chưa chịu bắn.”
Người anh em ở phía đối diện xiên một chút đáp lại một câu, “Ông đây tính tình chậm rãi, JB liên quan gì tới cậu.”
Lý Thượng tinh thần nhanh chóng tỉnh táo, “Chết tiệt các người chưa ngủ à?”
Tiếng hít thở đều đều, không có ai đáp lại.
Lý Thượng quay đầu nhìn, Hàn Đông vẫn nhắm mắt, hô hấp đều đều, không hề có dấu hiện tỉnh lại, trong lòng cả kinh, không phải nói mớ chứ? Vậy người anh em ở phía đối diện xiên một chút… cũng đang nói mở??? Chuyện này mà cũng có thể, về sau chỗ này làm sao mà ở?