Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Có phần diễn nam giả nữ?"
Lý Thượng kinh ngạc là giả vờ, Hàn Đông kinh ngạc lại là thật.
Vương Trung Đỉnh liếc xéo hắn một cái, "Sao? Cậu có thể diễn?"
"Tôi sao có thể diễn loại nhân vật này? Vấn đề ngoại hình, hoàn toàn đảm đương không nổi." ánh mắt Hàn Đông so với Lý Thượng còn đạo đức giả hơn.
Vương Trung Đỉnh cũng thừa nhận, "Khuôn mặt này giả thành nữ nhân quả thật không cách nào nhìn."
Hàn Đông nghe nói như thế không hề cảm thấy biệt khuất bị mai một, ngược lại có cảm giác may mắn tránh được một kiếp.
Lý Thượng lại không giống, Lý Thượng nghe nói như thế chẳng khác nào nhìn thấy hi vọng. Vốn hắn chính là vì phần diễn nam giả nữ mà bị Vương Trung Đỉnh cự tuyệt, cho nên sợ Hàn Đông tại đây trội hơn mình. Nếu Vương Trung Đỉnh đã biểu đạt quan điểm rõ ràng như thế, Lý Thượng chẳng khác nào uống được một viên thuốc an thần.
Vốn dĩ rất khó được tiếp cận được một cơ hội từ Vương Trung Đỉnh, Lý Thượng vốn định "Thừa thắng truy kích", tận dụng cơ hội bồi dưỡng cảm tình, kết quả lại bị môt cuộc điện thoại của Phương Vân cắt đứt.
"Trong vòng 15 phút không chạy tới, tự gánh lấy hậu quả!"
Lý Thượng sắc mặt đổi đổi, nhưng xoay người lại đối mặt Vương Trung Đỉnh thì lại treo lên nụ cười quen thuộc.
"Vương tổng, Đông tử, hai người từ từ ăn, tôi có chút chuyện ở đoàn phim phải đi trước."
"Mới vừa ăn một chút như vậy đã đi a?" Hàn Đông giả mù sa mưa (giả nai) giữ lại.
Lý Thượng gật đầu, "Có thời gian lại gặp."
Nói xong, Lý Thượng như tia chớp rút khỏi.
Hàn Đông một mình đối mặt Vương Trung Đỉnh, lại nhịn không được nhắc tới chuyện tuyển vai phim lớn.
"Tôi không muốn diễn vai chính kia." Hàn Đông nói.
Vương Trung Đỉnh nhìn thẳng vào thấy, hỏi: "Vì cái gì?"
Hàn Đông nói: "Tôi không muốn diễn giả nữ, tôi cảm thấy sẽ huỷ hoại hình tượng của tôi."
Vương Trung Đỉnh nghĩ không ra, nam giả nữ so với diễn quỷ còn có thể hủy hình tượng sao? Cậu ngay cả vua lạn mặt còn có thể diễn, giường diễn hôn diễn cũng không từ, sao lại bị một vai "Nam giả nữ" vây khốn?
Nghĩ Hàn Đông là hiểu lầm, Vương Trung Đỉnh liền quẳng đũa xuống hướng hắn giải thích nói: "Cái tôi gọi là nam giả nữ cũng không phải loại xấu mặt giống trong tưởng tượng của cậu kia, mà là hình tượng anh hùng vì nhiệm vụ đặc biệt mà dũng cảm hy sinh mình. Là đáng tôn trọng, là kinh diễm mà không phải buồn cười, hoàn toàn không cần lo đến chuyện hình tượng bị hao tổn."
Hàn Đông sợ chính là kinh diễm này, ngộ nhỡ để Vương Trung Đỉnh nhìn hắn giả bộ dạng nữ nhân tới cưỡi xe nhẹ đi đường quen (quá thông thạo), lại hoài nghi mình bình thường có loại thú vui này liền phiền phức.
"Vừa rồi không phải anh cũng nói rồi sao? Tôi giả dạng nữ nhân khẳng định khó nhìn, vậy anh còn không bỏ đoạn này đi." Hàn Đông nhỏ giọng càu nhàu.
Vương Trung Đỉnh bất vi sở động, "Diễn viên cần thích ứng nhân vật, không thể bắt nhân vật đi thích ứng cậu. Khó nhìn có thể nhờ hoá trang sư bù lại, chút tự tin của cậu đều đi đâu rồi?"
Hàn Đông oán thầm: lão tử cũng là bởi vì quá tự tin mới không thể diễn, thật nếu muốn diễn thì lũ các người đều nghi lão tử là biến thái rồi!
"Dù sao tôi chính là không muốn diễn."
Vương Trung Đỉnh chìm mặt xuống, "Cậu không muốn diễn tự nhiên có người thay thế cậu, thục khinh thục trọng (nặng nhẹ) tự cậu nghĩ kĩ."
Hàn Đông bĩu môi, không nói gì nữa.
...
Lý Thượng đến muộn ba phút, khiến cho Phương Vân giận dỗi hung hăng dậm chân mấy cái.
"Chị sao vậy?" Lý Thượng như trước vẻ mặt ôn hòa.
Phương Vân oán hận nói: "Còn không phải đều vì cậu! Vốn tôi đã không trông cậy dựa vào trang bìa tạp chí bìa mặt mở rộng nhân khí, bây giờ còn vì cậu mà phải tranh cùng một tên mao đầu tiểu tử. Tranh xong còn chưa tính, kết quả lại bị trợ lý xấu xí kia đào góc tường."
Nói đến Hàn Đông, biểu cảm Lý Thượng lập tức khẩn trương lên.
"Rốt cuộc sao lại thế? Chị từ từ nói."
Phương Vân như trước khó bình tâm trong tức giận.
"Vốn Nick tiên sinh đã muốn đáp ứng tôi, hợp đồng đã sắp ký tên rồi, kết quả ông ta hôm nay lại nói với tôi nói chỉ sợ phải đợi vài ngày. Sau đó tôi hỏi trợ lý ông ta mới biết được, chính là nữ nhân xấu xí bên cạnh Hàn Đông kia gọi là cái gì Hoa, mấy ngày này thường xuyên gặp Nick tiên sinh. Ông ta còn nói gì tìm được tri kỷ khó gặp rồi, thế nhưng vì cô ta mà cự tuyệt lời của tôi, cậu nói lão nước ngoài có phải ánh mắt có vấn đề hay không a?"
Lý Thượng nhìn nhìn trợ lý nước ngoài bên cạnh Phương Vân, cũng hỏi ý kiến của hắn. Trợ lý tỏ vẻ không thành vấn đề, Thẩm Sơ Hoa xấu còn muốn vượt qua giới hạn.
Vậy chỉ có thể nói, nữ nhân này thật sự có có chút tài năng.
"Ông ta chỉ là nói đợi vài ngày, chưa nói gì khác sao?" Lý Thượng hỏi.
Phương Vân lắc đầu, "Tuy rằng chưa nói, nhưng ý tứ đã thể hiện rất rõ ràng rồi, bất quá chỉ là kiếm cớ kéo dài thôi."
"Nếu ông ta chưa xác minh có người thay thế, chứng tỏ sự tình còn có thể xoay chuyển."
"Nhưng tôi thật sự kéo không xuống mặt mũi (không thể hạ thấp thể diện)!" Phương Vân tức giận.
Lý Thượng vỗ vỗ sau lưng Phương Vân, giọng điệu an ủi giấu một tia hàm ý thâm hậu: "Quên đi, chị cũng tận lực rồi, tạp chí kia vốn từ trước đến nay chỉ từng thượng bìa một vị nữ tinh Trung Quốc, chị coi như không thể cũng không ai nói được gì."
Mà người duy nhất kia, chính là Y Lộ nổi đình nổi đám ba năm trước đây.
"Vậy tôi cũng thật không thể bỏ qua." Phương Vân nháy mắt thay đổi biểu cảm, "Trang bìa này tôi đã định trước rồi."
Vì thế, Phương Vân lại hậu trứ kiểm bì (bất chấp thể diện) tới cửa tìm Nick tiên sinh, hơn nữa lần này chờ ở ngoài cửa hơn một giờ, bên trong là Thẩm Sơ Hoa đang cùng Nick tiên sinh chơi cờ vây.
Kết thúc ván cuối cùng, nhân lúc nghỉ ngơi, Nick tiên sinh mới mời Phương Vân tiến vào.
"Thực xin lỗi, đánh cờ quá nhập tâm nên thất lễ."
Phương Vân xinh đẹp xuất thần, ngón tay vẽ vài vòng ở cằm Nick.
"Nick tiên sinh đây là nói gì vậy? Chờ anh tôi vẫn chờ được."
Thẩm Sơ Hoa bên cạnh trực tiếp hô lớn: "Nick tiên sinh, tôi đi trước."
"Đừng đi." Phương Vân gọi lại, "Cùng nhau nghe một chút, nói không chừng sau này cũng không cần cực khổ mà đến."
Nick cũng khoát tay bắt Thẩm Sơ Hoa ở lại.
Vì thế, Phương Vân coi như lên mặt với Thẩm Sơ Hoa, lộ ra một loạt điều kiện hậu đãi giống như thị uy, cộng lại tương đương đồng thời mua lượng tiêu thụ toàn Trung Quốc. Nick dù sao cũng là thương nhân, tình nghĩa nặng hơn nữa cũng nặng không qua lợi nhuận.
Nghe nói như thế, gần như không cần nghĩ ngợi đáp ứng yêu cầu Phương Vân.
"Thẩm tiểu thư, tôi chỉ có thể nói xin lỗi, hi vọng chuyện này không ảnh hưởng tới tình hữu nghị giữa chúng ta." Nick tiên sinh vẻ mặt hổ thẹn.
Ngoài dự kiến của Phương Vân chính là, Thẩm Sơ Hoa không có chút ý tranh đoạt nào, cũng không có gì trách cứ, lại thoải mái cho Nick tiên sinh một cái ôm.
"Không sao, tôi nghĩ chúng ta sẽ còn có cơ hội tiếp tục hợp tác. Bất quá Nick tiên sinh rất khó được đến Trung Quốc một lần, tôi muốn để Hàn Đông chụp một bộ ảnh tặng cho anh mang về lưu làm kỷ niệm được chứ?"
Nick tiên sinh không ngờ Thẩm Sơ Hoa không chỉ có không trách cứ mà ngược lại còn tặng ảnh chụp, lúc này tỏ vẻ cầu còn không được, "Tôi nguyện ý cung cấp studio và nhiếp ảnh gia tốt nhất cho Hàn Đông tiên sinh, sau này nếu là có cơ hội, nhất định còn có thể mời ngài ấy đảm nhiệm người mẫu trang bìa của chúng tôi."
Phương Vân trong lòng hừ lạnh một tiếng, không được thì không được, còn ngắc ngoải làm gì?
"Nick tiên sinh, anh xem hợp đồng này..." Phương Vân trực tiếp đem bút đẩy tới.
Nick tiên sinh đành phải tiếp.
Song phương đặt bút, chính là ván đã đóng thuyền chuyện.
Về phần còn lại Hàn Đông chụp ảnh hay không, Nick mang hay không mang theo làm lưu niệm, Phương Vân cũng không quan tâm.
...
Bởi vì Nick tiên sinh ngày kia sẽ bay, ngày mai Phương Vân còn phải chụp, cho nên Hàn Đông chỉ có thể buông toàn bộ việc trong tay, đuổi trong hôm nay hoàn thành nhiệm vụ bi tráng này.
Trong studio, hai nhiếp ảnh nước ngoài bình tĩnh chờ Hàn Đông thay trang phục rồi đi tới.
Mở mành che, hai nhiếp ảnh gia đều ngây người.
Quần áo hắc sa thấu thị, đồ nội thất gỗ tử đàn trăm vạn, Hàn Đông ngồi xếp bằng, nhìn ống kính cười tự nhiên, hoặc tà mị hoặc dương dương đem vẻ đẹp khêu gợi của nam nhân Phương Đông bày ra tinh tế.
Nhiếp ảnh gia trước giờ hà khắc, giờ này khắc này phím chụp trong tay giống như không thể kiểm soát, đủ góc độ điên cuồng phách, căn bản dừng không được.
Kế tiếp là bộ ảnh "lộ ra trọn vẹn say nằm trong bồn tắm lớn", dáng người này, không kềm chế được ánh mắt, chỉ dùng một mảnh lá che ở giữa hai chân, liền lớn mật giang rộng cực hạn đôi chân hoàn mỹ khoát lên mép bồn tắm, mức độ ướt át trực tiếp bạo biểu theo cấp số nhân.
Máy ảnh trong tay nhiếp ảnh gia đều nhanh bị ép đến phát hỏa.
Sau lại tiếp tục chụp một loạt phong cách, khêu gợi, tà khí hay là lãnh diễm, Manly... Chỉ có ngươi không tưởng tượng được, không có hắn không khống chế được. Mười mấy phút đồng hồ tốc độ chụp quả thực có thể lưu vào kỷ lục, bắt nhiếp ảnh gia gọi thẳng Hàn Đông là tuyệt đỉnh cao thủ chỉ dùng để thân thể diễn tả vẻ đẹp nam nhân.
Sáng sớm hôm sau, Phương Vân còn đang trong chăn liền nhận được điện thoại của trợ lý Nick.
"Phương Vân tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, trang bìa kỳ này chúng tôi quyết định dùng ảnh chụp Hàn Đông."
Phương Vân nghe nói như thế nháy mắt tỉnh táo lại, đột nhiên hét lớn đem Lý Thượng bên cạnh cũng chấn tỉnh.
"Vì cái gì? Chúng ta đã ký hợp đồng a!"
"Nick tiên sinh nói, tiền bồi thường ngài ấy sẽ đên bù đầy đủ, hi vọng sau này có cơ hội tiếp tục hợp tác."
"Uy! Uy? Uy... Ba!"
Phương Vân trực tiếp đập điện thoại xuống đất đến vỡ nát.
Lý Thượng mắt nháy mắt nhiễm lên một tầng âm u.
...
Bên này Hàn Đông và Thẩm Sơ Hoa đã bắt đầu cùng Nick thương lượng chọn ảnh nào làm ảnh trang bìa.
"Tôi cho rằng chuyện này hẳn là nên hỏi ý kiến người đại diện một chút thì tốt hơn." Nick nói.
Thẩm Sơ Hoa cũng cho rằng như vậy, "Phải là nhờ Vương tổng đến chọn, ngài ấy phi thường tinh mắt."
Chỉ có Hàn Đông bác bỏ, "Không được, cái tư tưởng lạc hậu kia, 10 bộ có 9 bộ đều có thể bị anh ta đập chết!"
Nick tiên sinh nói: "Chính là chúng ta ký hợp đồng vẫn phải bàn bạc cùng người đại diện."
Hàn Đông mặc dù có dị nghị,nhưng là thủ tục cần thiết này, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, mặc kệ chọn ảnh nào,so ra cũng không hơn thua là bao.