Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Môn thi cuối cùng, chúc các bạn hoàn thành suôn sẻ, đừng ai nghĩ đến việc gian lận.
Bắt đầu phát đề."
Giám thị gõ xấp đề thi cồm cộp trên bàn, phát đề thi xong xuôi cũng đến lúc tính giờ làm bài.
Bài thi này thi mất một buổi sáng, buổi chiều học sinh khối 11 đều được nghỉ ngơi.
Được rồi, vì giờ đặt vé xem phim là lúc 18h30 cho nên không phải vội.
Cũng là giờ đóng cửa kí túc, cũng không biết Trì Hạc có đến hay không nữa.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Phong Túc lấy hết dũng khí gửi tin nhắn cho Trì Hạc: Trì Hạc, đi xem phim với tôi đi.
Trì Hạc bên này đang giải đề, đột nhiên có tin nhắn nhảy đến.
Hắn liếc mắt qua nhìn một cái, là tin nhắn của Phong Túc.
Bây giờ hắn vẫn còn không vui vì chuyện mấy hôm trước cho nên không muốn để ý đến cậu nữa.
Mà Phong Túc bên này chờ Trì Hạc trả lời nhưng không thấy gì nên quyết định đi tắm trước trong lúc chờ đợi.
Đến lúc tắm xong cậu vẫn chưa nhận được hồi âm từ người kia thì lúc này mới nóng ruột.
Hay là trực tiếp đến phòng rủ cậu ấy đi nhỉ?
Phong Túc: Trì ca, để ý tôi chút đi mà.
Tôi muốn tạ lỗi với cậu, đi chung nha?
Trì Hạc mới mặc xong cái áo nhìn dòng tin nhắn nhảy đến thì có hơi mềm lòng gõ chữ.
Trì Hạc: Được.
Phong Túc nhận được đồng ý thì lập tức nhắn đối phương địa chỉ gặp mặt rồi háo hức chạy ra chỗ bức tường phía sau kí túc.
Đợi một lúc thì thấy Trì Hạc đi đến, lập tức gương mặt như muôn hoa nở rộ, vẫy vẫy tay để người ta dễ nhìn thấy cậu hơn.
Trì Hạc nhìn cái bộ dáng hào hứng kia thì cười nhẹ một cái, thật sự không thể giận quá lâu mà.
Đúng là tự làm khổ mình rồi.
"Đi thôi, Trì ca.
Tôi mời cậu đi xem phim, đảm bảo k.ích thích." Phong Túc vừa dứt câu thì đã bật tường nhảy luôn ra ngoài rồi.
Trì Hạc thật sự là hết cách với cậu rồi, ngoan ngoãn bật tường ra ngoài.
Lúc vừa mới đáp đất thì thời gian đột nhiên như dừng lại, cả hai đều cảm thấy cái cảnh này thật sự rất quen.
Quả thật sau đó ngay lập tức bọn họ hoán đổi lại với nhau.
"Đệt, cứ vậy đổi lại rồi?" Phong Túc giơ tay lên nhìn trước nhìn sau mấy lần.
"Đổi lại rồi.
Ban nãy cậu gọi tôi là gì?" Trì Hạc gật đầu, biểu tình gương mặt từ ngạc nhiên chuyển thành bình tĩnh.
Chuyện bình thường ở huyện ấy mà, không sao hết.
"Trì ca?" Phong Túc ngây ngô lặp lại.
Trì Hạc nghe thấy thì tự cảm thấy bản thân mình đang tìm ngược mà.
"Đi thôi nào." Phong Túc vô tư kéo tay Trì Hạc đi.
Trì Hạc không kịp phản ứng lại đã bị đối phương nắm lấy cổ tay lôi đi rồi.
Thực ra nếu được hắn muốn nắm lấy tay cậu ấy thay vì bị lôi kéo như này.
Vừa tới rạp chiếu phim Phong Túc đưa vé, mua nước mua bỏng ngô vô cùng nhanh nhẹn.
Trước 10 phút thì kéo Trì Hạc vào trong rạp.
"Cậu chọn phim gì?" Trì Hạc ngồi bên cạnh Phong Túc hiếu kỳ hỏi.
"Phim hành động."
Thực ra cậu cũng chỉ tùy tiện chọn mà thôi, thật đấy, thấy nó ghi là phim hành động nên cậu mới mua vé.
Dù sao cũng không biết Trì Hạc thích thể
loại nào nên chọn hành động, một lựa chọn không tồi.
Nhưng Phong Túc thật sự không ngờ đến cái phim hành động mà cậu chọn thực chất là phim kinh dị.
Vừa vào phần mở đầu đã dọa cho cậu hồn bay phách lạc rồi.
Rất muốn rút điện thoại ra đánh giá phim 1 sao.
Tại sao lại để thể loại hành động lừa cậu chứ hả?
Dần dần cứ đến đoạn jumpscare thì cậu chỉ muốn hét lên mà thôi, sợ đến mức sờ s.oạng tìm cái gì đó nắm lấy.
Trì Hạc đang yên lặng xem phim đột nhiên bị cái gì đó nắm lấy, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện ra là tay Phong Túc đang nắm lấy tay hắn.
Lại ngước lên nhìn đối phương, hình như cậu ấy sợ, sợ mà còn xem.
Hắn nghi ngờ có phải cậu đang tự tra tấn bản thân hay không đấy.
"Cậu sợ sao?" Hắn cười cười hỏi cậu.
Phong Túc cảm thấy câu hỏi này cực kỳ gian manh, hắn là đang cười cậu đúng không? Cậu lập tức hít sâu một hơi cứng miệng đáp: "Sợ? Tôi sợ cái gì chứ?"
"Á." Vừa mới dứt câu trên màn ảnh đã bất ngờ nhảy ra một con quỷ toàn thân máu me, cậu không khống chế được mà hét lên.
Tay nắm chặt lấy tay Trì Hạc không buông, mặt Phong Túc bây giờ cắt không còn giọt máu.
Trì Hạc bên cạnh cố gắng nhịn cười, gật đầu tỏ ý hiểu: "Được rồi, cậu không sợ.
Không sợ chút nào luôn."
Phong Túc cảm thấy đối phương đang cười nhạo cậu, cà khịa cậu nhưng lại không muốn đánh hắn.
Lần đầu tiên cậu bị dọa sợ đến mức không biết nên làm gì nữa, vừa xấu hổ vừa sợ.
"Nắm đi." Trì Hạc giơ tay ra nắm lấy tay Phong Túc, vờ như trấn an nhưng thực chất lại âm thầm chiếm tiện nghi của Phong Túc.
Tay cậu ấy vừa thon vừa dài, các khớp đều nhau, còn trắng nữa.
Thật sự rất đẹp.
Cuối cùng bộ phim cũng kết thúc, Phong Túc ngồi ở ghế ngoài rạp.
Cả người đều không có sức nữa rồi, cậu bây giờ chỉ muốn đánh giá phim 1 sao mà thôi.
Thật sự là con mẹ nó dọa chết cậu rồi huhu.
Trì Hạc mua cho cậu một ly nước ép đào, áp vào mặt cậu: "Uống đi, một lát rồi về."
Phong Túc cảm thấy bên má mình man mát thì hơi giật mình, nhận thấy đối phương là Trì Hạc mới giơ tay cầm lấy ly nước ép: "Cảm ơn."
Trì Hạc: "Sợ đến thế sao?"
"Tôi chỉ là giật mình chút thôi..." Phong Túc vẫn vô cùng cứng miệng nói.
"Được rồi, về trường thôi.
Sắp đến giờ tắt đèn rồi." Trì Hạc phì cười một cái rồi rút điện thoại ra xem giờ.
Phong Túc bây giờ thật sự không muốn so đo với hắn nữa, bây giờ cậu chỉ muốn về mà thôi.
Giơ tay kéo lấy góc áo Trì Hạc, nhỏ giọng nói.
"Có thể nắm tay không?"
Trì Hạc mất vài giây nhìn Phong Túc, trong lòng lại mừng thầm thật sự là có chút hi vọng rồi.
Phong Túc từ lúc nắm tay với Trì Hạc trong rạp thì cảm thấy đối phương cũng thích cậu.
Cho nên có thể nói là cậu vẫn còn cơ hội tán tỉnh cậu ấy.
Nếu bây giờ đối phương không đồng ý thì cậu sẽ mặt dày bám lấy.
"Được." Trì Hạc giơ tay ra trước mặt cậu.
Phong Túc vô cùng vui vẻ nắm lấy.
Có cơ hội rồi..