Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng sau đó Thẩm Thanh Nặc bị chẩn đoán suy thận, số tiền ấy cứ như nước chảy, chẳng mấy chốc đã hết sạch, nên chị cậu phải ra ngoài làm việc kiếm tiền.
Nghe nói cô đã trở thành diễn viên, và bộ phim cô đóng là Hồng Hoang, anh ta cũng đã xem qua rồi.
Diễn xuất thực sự không tồi.
Nhưng lời nói tiếp theo của Phong Quyết khiến anh ta phải ngạc nhiên đến rớt hàm.
Anh ta biết Phong Quyết có một đứa con trai, nhưng điều khiến anh ta bất ngờ là đứa con trai đó lại là con của Phong Quyết và Thẩm Thanh Âm.
Vậy nên Thẩm Thanh Nặc cũng chính là em vợ của anh.
Khi nghe tin này, bác sĩ Vương đã trực tiếp đ.ấ.m một cú vào Phong Quyết, không vui nói:
"Cậu làm chồng không được chu toàn lắm đấy."
Hai chị em Thẩm Thanh Âm khổ sở thế nào, anh ta đã chứng kiến từ đầu đến cuối, nhưng thật không ngờ cô lại là vợ của người bạn học Phong Quyết.
Tuy nhiên, anh ta chưa bao giờ nghe nói Phong Quyết kết hôn, mặc dù trước đây có tin đồn về đám cưới, nhưng sau đó không hiểu sao mọi chuyện lại kết thúc dang dở.
"Tôi đúng là không được chu toàn," Phong Quyết không biện hộ cho mình, sau đó giải thích lý do cho bác sĩ Vương.
Nghe xong, bác sĩ Vương mới dần gỡ bỏ định kiến về Phong Quyết, nói:
"Mất trí nhớ à, cậu định làm sao đây, chẳng lẽ định giấu cả đời?"
"Không giấu thì làm được gì?"
Phong Quyết nói đầy bất lực, "Dù sao đi nữa, ít nhất là trước khi cô ấy chấp nhận tôi, tôi không thể nói ra sự thật."
"Thôi được rồi, nếu đã vậy tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật. Nhưng mà cậu phải nhanh chóng làm cô ấy chấp nhận cậu đi nhé. Đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, đừng để người ta cười vào mặt vì không thể chinh phục được một cô gái nhỏ bé. Mà này,"
Bác sĩ Vương nói đùa,
"nhưng tiền viện phí thì tôi không giảm đâu nhé, nếu cậu muốn em vợ ở lại bệnh viện thêm vài ngày tôi cũng không ngại, dù sao ông chủ Phong đây cũng có thừa tiền mà."
"Vậy thì tùy ý cậu."
Phong Quyết vung tay hào sảng đáp.
Sau khi nộp tiền xong, Thẩm Thanh Âm quay lại phòng bác sĩ Vương, liền hỏi ngay:
"Bác sĩ Vương, khi nào anh có thể sắp xếp phẫu thuật cho em trai tôi?"
"Còn phải xem tình trạng cơ thể cậu ấy. Thế này đi, chiều nay tôi sẽ cho cậu ấy kiểm tra toàn diện, nếu cơ thể đủ điều kiện, ngày mai tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật."
Bác sĩ Vương nói với lòng đầy cảm giác tội lỗi, nhưng sau đó tự nhủ rằng đây là lời nói dối thiện chí, nên cảm thấy dễ chịu hơn một chút và tiếp tục nói.
"Vậy tốt quá, tôi thay mặt em trai cảm ơn bác sĩ Vương."
Thẩm Thanh Âm cúi người cảm kích nói lời cảm ơn.
"À, cô không cần câu nệ vậy, cứu người là trách nhiệm của chúng tôi mà."
Sau khi rời khỏi phòng bác sĩ Vương, Thẩm Thanh Âm cùng Hạ Mạt đi đến phòng bệnh của Thẩm Thanh Nặc.
Lúc này, cậu đã tỉnh dậy, thấy chị gái đến, trên mặt cậu lộ rõ niềm vui, vội vàng ngồi dậy gọi:
"Chị ơi."
Thẩm Thanh Âm thấy vậy liền hoảng hốt, bước nhanh tới đỡ lấy cậu, nghiêm túc nói:
"Đừng động đậy, đừng động đậy, em nằm xuống trước đi."
Thẩm Thanh Nặc bị chị gái răn đe thì ngay lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Hạ Mạt ở bên cạnh thấy cậu vừa rồi như vậy cũng bị dọa sợ.
Nhân lúc Thẩm Thanh Âm đi rửa hoa quả, cô tiến tới ngồi xuống cạnh giường, nhỏ giọng nói:
"Này nhóc, em phải cẩn thận đó, nghe chưa. Vừa rồi chị còn bị em dọa sợ c.h.ế.t khiếp, nếu chị em mà phát hiện ra điều gì, thì em cứ đợi đấy... không, là tất cả chúng ta cùng đợi đấy."
"Chị Mạt Mạt, em biết rồi mà."
Thẩm Thanh Nặc ngoan ngoãn gật đầu nói, thấy chị mình vẫn chưa ra, cậu không nhịn được phàn nàn:
"Chị Mạt, khi nào em mới thoát khỏi việc giả bệnh này đây? Cảm giác nếu cứ thế này, em khỏe mạnh rồi mà cũng bị nghẹn đến bệnh thật mất."
"Cậu nhóc này còn dám phàn nàn nữa à. Em có biết để kiếm được số tiền này, chị em đã vất vả thế nào không? Khi bị Vân La và bọn họ bắt nạt, cậu ấy cũng không chịu rời đi. Nếu không nhờ Phong Quyết đầu tư, giúp Âm Âm thay Vân La làm nữ chính, chị em làm sao có thể nhanh chóng gom đủ tiền phẫu thuật cho em chứ? Em nên biết ơn đi."
Hạ Mạt vươn tay chạm nhẹ vào trán Thẩm Thanh Nặc, cười nói:
"Sau này phải báo đáp chị em cho tử tế. Nếu không phải vì em, cậu ấy cũng chẳng bước vào cái giới giải trí đầy cám dỗ này."
"Em biết rồi, chị Mạt Mạt. Em cũng sẽ không quên chị."
Thẩm Thanh nặc đưa tay ra, hành động như đang thề.
"Tiểu tử thối, miệng lưỡi đúng là càng ngày càng ngọt".
Trên mặt Hạ Mạt hiện lên dáng vẻ đầy chán ghét, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại phản bội cô.
"Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy."
Thẩm Thanh Âm bê hoa quả ra, thấy hai người bọn họ đang cười vui vẻ, liền hỏi.
" Đang nói về cậu đấy." Hạ Mạt nói.
"Nói gì về mình thế?" Thẩm Thanh Âm nghi ngờ hỏi.
"Đang nói về việc cậu vất vả như thế nào để kiếm tiền."
Hạ Mạt cười nói: "Âm Âm, mình đã nói với Thanh Nặc rồi, sau này cậu ấy kiếm được tiền sẽ nuôi cậu, cậu thấy đề xuất này thế nào, có ổn không?"
"Mình thấy không ổn chút nào."
Thẩm Thanh Âm liếc Hạ Mạt một cái rồi nói:
"Mình có tay có chân, sao lại cần Thanh Nặc nuôi? Sau này thằng bé chỉ cần nuôi vợ con là đủ rồi."
"Ưmg, đúng vậy."
Hạ Mạt đáp, rồi như nhớ ra điều gì, cô bỗng cười một cách khả nghi:
"Mình quên mất, cậu đã có Phong Quyết nuôi, thì cần gì Thanh Nặc nuôi nữa?"
"Cậu không nói, không ai coi cậu là người câm đâu."
Thẩm Thanh Âm nghe Hạ Mạt nói vậy thì mặt đỏ bừng.
Thẩm Thanh Nặc dĩ nhiên biết đến sự tồn tại của Phong Quyết, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể giả vờ không biết, làm bộ ngây thơ xen vào:
"Chị Hạ Mạt, Phong Quyết là ai vậy, có phải là người theo đuổi chị em không?"
"Đúng rồi, là người theo đuổi chị em đấy."
Hạ Mạt không thèm để ý đến việc Thẩm Thanh Âm đang đuổi theo, mà tiếp tục nói về Phong Quyết với Thanh Nặc, nói cậu ta đẹp trai như thế nào, đối xử với Thẩm Thanh Âm tốt ra sao, khiến Thẩm Thanh Âm càng thêm xấu hổ.
Phong Quyết, Thẩm Thanh Nặc đã từng gặp anh, cậu cũng biết rõ về mọi chuyện, nhưng để không khiến chị mình nghi ngờ, cậu chỉ có thể giả vờ như không biết gì.
"Chị, chị không cần phải lo lắng như vậy đâu, nếu anh ấy thực sự tốt với chị, em hi vọng chị có thể chấp nhận anh ấy. Có người chăm sóc chị, em cũng sẽ yên tâm hơn."
Thẩm Thanh Nặc nắm tay Thẩm Thanh Âm, ánh mắt tràn đầy chân thành.
"Chuyện của chị em không cần phải lo lắng quá đâu, giờ quan trọng nhất của em là phải dưỡng bệnh thật tốt, rồi chờ làm phẫu thuật. Gần đây chị không có việc gì, nên sẽ ở bệnh viện cùng em."
Thẩm Thanh Âm vừa nói vừa gọt táo, rồi lại cắt táo thành những miếng nhỏ để đưa cho Thẩm Thanh Nặc ăn.
Nhưng chưa kịp đưa cho Thẩm Thanh Nặc, thì Hạ Mạt đã nhanh tay giật lấy miếng táo to nhất trong đĩa.
"Mạt Mạt, nếu như cậu muốn ăn thì tự mình gọt đi."
Thẩm Thanh Âm vội vàng thu đĩa lại, rồi đi vòng sang bên kia đưa cho Thẩm Thanh Nặc ăn.
"Nhưng mình đâu có biết gọt đâu."
Hạ Mạt giơ hai tay lên, tỏ vẻ bất lực.
"Thế thì cậu trực tiếp ăn cả vỏ đi."
Thẩm Thanh Âm không chịu thua đáp lại.
"Ôi, quả nhiên bạn thân không bằng em trai ruột."
Hạ Mạt tỏ vẻ oán trách.
"Được rồi được rồi, mình gọt cho cậu ăn là được chứ gì."
Cuối cùng, Thẩm Thanh Âm cũng không thể nói lại Hạ Mạt, đành phải đồng ý gọt tiếp.
"Âm Âm, cậu tốt nhất, mình yêu cậu."
Hạ Mạt làm bộ như muốn lao đến ôm lấy Thẩm Thanh Âm để bày tỏ, nhưng nhìn thấy con d.a.o gọt trái cây trong tay cô, Hạ Mạt vội dừng lại.
"Âm Âm, cậu cứ từ từ gọt, mình không vội đâu."
Hạ Mạt vội lùi lại nói.
Sau khi kiểm tra xong, tình trạng sức khỏe của Thẩm Thanh Nặc rất tốt, ca phẫu thuật nhanh chóng được xếp lịch.
Dù bác sĩ Vương nói phẫu thuật thay thận đã rất thành thục và sẽ không có rủi ro nào, nhưng Thẩm Thanh Âm ngồi chờ bên ngoài vẫn lo lắng không yên, trái tim lúc nào cũng đập thình thịch, không sao bình tĩnh lại được.
Hạ Mạt ngồi cùng Thẩm Thanh Âm, thấy cô lo lắng quá mức, bèn kéo cô qua ngồi xuống bên cạnh, nắm tay Thẩm Thanh Âm để an ủi, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được tay cô đang run rẩy.
Đột nhiên, Hạ Mạt cảm thấy mình như kẻ phạm tội, rõ ràng biết Thẩm Thanh Nặc không thực sự làm phẫu thuật, chỉ là làm thủ tục giả thôi, rõ ràng biết Thẩm Thanh Âm lo lắng đến chết, nhưng không thể nói ra.
Cảm giác này thực sự khiến cô đau khổ, lúc đầu không biết thì còn đỡ, nhưng giờ đã biết, cô cảm thấy mọi thứ thật khó khăn.
"Không sao đâu, Âm Âm, cậu đừng lo lắng."
Hạ Mạt chỉ có thể lặp đi lặp lại lời trấn an trống rỗng này, nói hết lần này đến lần khác để an ủi Thẩm Thanh Âm.
Vì Thẩm Thanh Âm đang lo lắng cho em trai trong phòng phẫu thuật, không để ý đến điều gì khác, nếu không với sự nhạy bén của cô, chắc chắn đã nhận ra điều bất thường ở Hạ Mạt và có thể ép cô nói ra sự thật.
Nhưng giờ cô chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho em trai bình an, ca phẫu thuật suôn sẻ.
"Mẹ ơi, cậu phẫu thuật xong chưa ạ?"
Phong Thánh đột nhiên xuất hiện, nắm tay Thẩm Thanh Âm lo lắng hỏi.
Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Thánh rồi lắc đầu:
"Vẫn chưa xong, Tiểu Thánh, con đến đây bằng cách nào?"
"Con lén đi theo mẹ đến đây, mẹ sẽ không trách con chứ?"
Phong Thánh làm bộ như mình đã làm sai điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như bánh bao.
Nhìn thấy Phong Thánh như vậy, Thẩm Thanh Âm sao có thể trách mắng, cô nhanh chóng ôm cậu bé vào lòng, an ủi:
"Lần sau cứ nói với mẹ, mẹ sẽ dẫn con đi cùng."
"Mẹ ơi, con yêu mẹ quá."
Phong Thánh lập tức cười tươi như hoa nở.
"Mẹ, cậu sẽ sớm khỏe lại, mẹ đừng lo lắng."
"Sao con biết đó là cậu của con?" Thẩm Thanh Âm hỏi.
"Con đã từng gặp cậu khi mẹ đóng phim mà."
Phong Thánh làm bộ mặt cầu xin mẹ khen ngợi, Thẩm Thanh Âm xoa đầu cậu bé, âu yếm nói:
"Tiểu Thánh ngoan quá, mẹ cảm ơn con."
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng phẫu thuật, đã đóng lâu nay, đột nhiên mở ra.
Mọi người vội vàng chạy đến cửa, nhưng chỉ có một y tá bước ra.
Thấy mọi người đến gần, cô y tá liền ra hiệu cho họ dừng lại.
Khi mọi người dừng lại, Thẩm Thanh Âm lập tức hỏi:
"Y tá, ca phẫu thuật thế nào rồi?"
"Tốt lắm, mọi thứ suôn sẻ, mọi người không cần lo lắng."
Nói xong, y tá quay người trở lại phòng.
Thẩm Thanh Âm nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đã đóng lại, ánh mắt như muốn xuyên qua đó để nhìn thấu mọi thứ bên trong.
Ca phẫu thuật rất thành canh, khi Thẩm Thanh Nặc được đẩy ra ngoài, cậu đang ngủ mê man.
Theo lời bác sĩ Vương, chỉ cần qua được đêm nay mà không gặp phải phản ứng đào thải, thì Thanh Nặc sẽ không sao.
Thẩm Thanh Âm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi Thẩm Thanh Nặc tỉnh lại, trời đã về chiều.
Cậu chỉ ở trong phòng phẫu thuật vài giờ, nhưng khi ra ngoài, bác sĩ Vương đã cho cậu uống một cốc nước có pha thuốc ngủ, nên cậu đã ngủ mê man như bị gây mê.
Ngủ thì dễ, nhưng giờ tỉnh lại, giả vờ sẽ khó hơn.
Thẩm Thanh Nặc không dám mở mắt, chỉ hé mắt một chút để quan sát tình hình trong phòng bệnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");