Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor + Beta-er: ToruD
Hàn Chương gấp tới mức ngay cả đồng phục cũng chưa thay, cứ mặc nguyên đồ hằng ngày chạy tới. Lúc đến nơi, Tiểu Trương và lão Triệu đang giăng dây cảnh giới dưới cầu, chung quanh đã bị một vòng người vây quanh.
Làng Đại học có tổng cộng hai con sông, một cái cắt ngang từ đông sang tây, một cái chảy dọc từ nam ra bắc. Gồm ba cây cầu, lần lượt được gọi là Số Một, Số Hai, Số Ba, những cái tên này bị không ít sinh viên mắng chửi.
Cầu Số Hai tương đối lệch, áp sát đường cao tốc, người ở xung quanh rất thưa thớt, thảm thực vật ở hai bên bờ sông tươi tốt, chủ yếu là cho xe tải chạy, người bình thường chẳng đi chỗ này làm gì.
Hàn Chương khom lưng chui qua dây cảnh giới, ở xa xa có thể nhìn thấy một cái vali màu bạc dính bùn nằm ở mép sông, thấp thoáng có thể thấy được một mảnh gì đó màu trắng ở bên trong, dưới ánh nắng Mặt Trời vào sáng sớm có vẻ đặc biệt chói mắt.
“Anh Hàn, anh đến rồi!” Tiểu Trương tiến lên đón, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm như vừa được cứu.
Hàn Chương hỏi cậu ta: “Đội hình sự tới chưa?”
“Báo cáo, đội trưởng Lương đang trên đường tới.”
Hàn Chương gật gật đầu, liếc mắt nhìn tới chỗ bóng râm nơi Mã Hiểu Hiểu đang đứng ghi chép, đối phương 50 tuổi, trên người mặc bộ đồng phục công nhân bảo vệ môi trường, trên khuôn mặt chai sạn vì gió sương lộ ra vẻ kinh hồn mãi vẫn chưa thể bình ổn được.
“Công nhân bảo vệ môi trường phát hiện à?” Hàn Chương hất cằm, ánh mắt nhìn Tiểu Trương, “Sao phát hiện được? Nói xem.”
Tiểu Trương làm nghề cảnh sát nhân dân cũng đã được 5 năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ở khu vực mình công tác chứng kiến án mạng hung tàn như vậy. Lúc này mặc dù đứng dưới Mặt Trời đang tỏa hơi nhiệt nóng hừng hực nhưng vẫn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cả người không thoải mái chút nào cả.
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng thuật lại lời của người báo án: “Vào lúc 5 giờ công nhân bảo vệ môi trường tới khu này dọn dẹp, đột nhiên lại phát hiện được một cái vali bị mắc kẹt giữa đống bèo, rong trong dòng sông. Ông ta thấy cái vali đấy còn rất tốt, muốn vớt lên xem xem có dùng được nữa hay không, kết quả vali lại quá nặng, như bên trong được nhét đầy đá. Ông ta thấy kì lạ, mới dùng công cụ phá khóa cạy khóa mở ra, vừa mở ra đã thấy…” Cậu nói xong sắc mặt trắng bệch, “Anh Hàn, anh tự xem đi!”
Hàn Chương thấy cậu bị dọa thành bộ dạng kinh hãi như thế cực kỳ khinh thường, vừa muốn xoay người tự mình đi xem, trong đám người vang lên một hồi xôn xao.
Y ngẩng đầu nhìn, trên cầu Số Hai xuất hiện hai chiếc xe bánh mì. Từ trong xe có vài người đi xuống, đi đầu là đội trưởng đội hình sự của khu trinh sát hình sự, Lương Bình.
“Hàn Chương!” Lương Bình nâng tay chào hỏi y, pháp y Giang Bạch Lộ mang theo vali khám nghiệm đi theo phía sau cũng hướng y gật gật đầu.
“Chuyện gì thế?” Lương Bình đi tới hỏi.
“Tôi cũng đang muốn biết đây, đi thôi.” Nói xong Hàn Chương ôm lấy vai đối phương, đưa hắn tới vali bên kia, vừa đi vừa mang lời nói của Tiểu Trương vừa nói với y thuật lại.
Pháp y so với hai người đi nhanh hơn mấy bước, khi thân ảnh tinh tế thon dài của Giang Bạch Lộ vừa đi tới mép sông, đột nhiên trong nháy mắt khựng lại. Nhưng mà cô cũng không mất nhiều thời gian để khôi phục lại thái độ bình thường, mở vali khám nghiệm ra, ngồi xổm xuống bên cạnh vali bạc bắt đầu tiến hành kiểm tra sơ lượt thi thể.
Hàn Chương và Lương Bình theo sát phía sau. Sau đó, Hàn Chương rất nhanh hiểu được lí do vì sao Tiểu Trương bị dọa thành cái bộ dạng kia. Khoảnh khắc y cùng Lương Bình nhìn thấy thi thể vẻ mặt gần như lập tức lạnh lẽo.
Thi thể tái nhợt của một người phụ nữ trưởng thành bị cố định trong tình trạng co quắp người bên trong vali hành lí, cả người trần tụi không một mảnh vải che thân, tóc từng sợi từng sợi phủ trên mặt nhưng vẫn không thể hoàn toàn che đi ngũ quan máu thịt lẫn lộn.
Đây là thi thể phụ nữ không mặt.
Hàn Chương ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, phát hiện không chỉ có khuôn mặt mà cả mười ngón tay cũng bị chặt đứt.
“Rõ là súc sinh.” Lương Bình mắng, cũng không biết là mắng thủ đoạn tàn nhẫn của hung thủ, hay là đang mắng hung thủ cố ý sắp đặt nan đề gây cản trở cho quá trình điều tra nữa.
Giang Bạch Lộ mang bao tay sờ vào các đốt ngón tay của thi thể, thử bẻ cổ tay của người chết: “Hiện tượng co cứng tử thi đã hoàn toàn hình thành, vùng lưng đã xuất hiện vết hoen tử thi màu tím sậm, vết ngón tay đè ép hơi mờ, giác mạc vẩn đục, có dấu hiệu xuất huyết.” Cô gạt nhẹ tóc của thi thể, từ bên trong lấy ra mảnh thủy tinh, “Sau gáy có một vết thương khoảng chừng 2cm, đoán chừng là bị một vật không bén đập vào gây nên. Trên cổ có vết tích bị siết chặt, mũi miệng không xuất hiện tình trạng có bọt như nấm*, rất ít dấu vết thể hiện tình trạng thi thể bị chết đuối. Bước đầu phán định, sau khi chết thi thể bị vứt xuống sông, nguyên nhân chết cụ thể cần phải trở về giải phẫu mới có thể biết được.”
* Tình trạng này chỉ xuất hiện đối với những trường hợp bị chết đuối nước.
“Vết siết cổ, thi thể lõa lồ, vết thương bị đập.” Mỗi một cụm từ Hàn Chương liền giơ thẳng một ngón tay, đến ngón thứ tư y chậm rãi nói, “Cưỡng gian.”
Lương Bình mặt đông cứng mà sờ cằm: “Bạch Lộ, trở về lập tức kiểm tra xem lúc còn sống nạn nhân có phải bị xâm hại không.”
Giang Bạch Lộ nói đã biết xong xoay người, từ trong tay trợ lí tiếp nhận máy đo thân nhiệt loại nhỏ, mở máy, đem đầu dài mảnh chèn vào trực tràng của thi thể đọc nhiệt độ.
Trong lúc chờ máy đọc, Hàn Chương nhân lúc này mà quan sát kĩ lưỡng thi thể người phụ nữ từ đầu đến chân.
Mặc dù bây giờ không thể xác định được tuổi của nạn nhân nhưng nhìn vóc người thon thả cân xứng, Hàn Chương cảm thấy tuổi của đối phương hẳn sẽ không quá lớn.
Bởi vì bị ngâm trong nước một thời gian ngắn, thi thể hơi phù trũng trắng bệch. Cách nhanh nhất để điều tra được thân phận của nạn nhân là diện mạo và vân tay đã không còn, chỉ có thể dựa vào một vài dấu hiệu trên người để người thân đến nhận dạng mà thôi.
Không thể xác nhận được thân thế của người bị hại là một chướng ngại trong quá trình phá án.
“Đội trưởng Lương, phát hiện dấu chân khả nghi ở mép sông!” Kỹ thuật viên kích động chạy tới chỗ Lương Bình báo cáo.
Lương Bình đứng lên: “Làm tốt lắm! Mộta lần nữa cẩn thận xem còn có manh mối nào khác hay không, phải tranh thủ phá được vụ án này trong vòng ba ngày.”
Giang thị thi hành nguyên tắc “Án mạng tất phá”, 72 giờ đầu là thời điểm vàng để phá án và bắt được tội phạm. Nếu trong vòng ba ngày không thể khoanh vùng được nghi phạm, người chịu trách nhiệm vụ án sẽ gặp không ít phiền phức. Không chỉ bị cấp trên ở sở gây áp lực mà còn có thể bị dân chúng nghi ngờ khả năng.
Giang Bạch Lộ nhìn màn hình biểu thị, hướng trợ lý phía sau nhỏ giọng đọc mấy con số, trợ lý rất nhanh đứng lên cầm máy tính, nhanh chóng dùng phương trình hồi quy tính ra thời gian tử vong.
Việc sử dụng phương trình hồi quy để tính thời gian tử vong, các pháp y thường hay căn cứ vào sự khác nhau giữa các công thức. Vào những năm 90, giới pháp y ở Giang thị thịnh hành việc dùng phương trình hồi quy đa biến tính thời gian tử vong của Quý thị, nhưng vì trong đó đòi hỏi hao phí hết một tiếng để tính tốc độ giảm nhiệt của thi thể, hao tổn thời gian cũng rất mất công. Theo sự phát triển của thời đại, dần dần thay thế thành phương trình quy hồi nhị phân.
Dạng công thức nhị phân này được lập dựa trên phương trình quy hồi đa biến, cả hai đều có sự thống nhất về đối tượng lẫn điều kiện ứng dụng, chỉ có thể áp dụng tính trong vòng 24 giờ sau khi chết.
Tình hình thi thể càng phức tạp thì có các phương trình hồi quy tuyến tính đa nguyên phức tạp tương ứng để tính thời gian tử vong.
Ví dụ như thi thể bị ngâm trong nước, ngoại trừ việc phải xác định là chết đuối hoặc là sau khi chết mới bị vứt xác, thì nhiệt độ thi thể, vết hoen tử thi, hiện tượng co cứng tử thi hay thậm chí là độ đục của giác mạc đều có thể vì nước sông ô nhiễm mà sinh ra nhiều loại biến đổi.
Thế nên để nói chính xác thời gian tử vong còn cần xem xét rất nhiều mặt nhân tố, thêm nữa pháp y cũng phải là người có kinh nghiệm trong việc tổng hợp thông tin.
Giang Bạch Lộ kiểm nghiệm xong đứng lên nói với Lương Bình: “Đội trưởng Lương, theo suy đoán sơ bộ, thời gian nạn nhân tử vong phỏng chừng hơn 20 tiếng trước. Nói cách khác, hung án xảy ra vào khoảng từ 10 giờ đến 12 giờ sáng hôm qua.” Cô xách vali khám nghiệm lên, “Tôi mang thi thể về trước nhé.”
Lương Bình giơ tay ra hiệu OK với cô.
Giang Bạch Lộ cùng trợ lý theo sau rời khỏi hiện trường, Hàn Chương đưa bọn họ lên xe, vừa định xoay người trở về, ở trong đám người vậy mà nhìn thấy thân ảnh vô cùng quen thuộc đến đau cả trứng.
***
Lâm Xuân Chu hiếm khi mới được nghỉ ngơi một hôm, cứ hai tuần anh mới có một ngày nghỉ, cũng rời giường lúc 6 giờ, sau đó rời nhà mua đồ ăn; giữa trưa tự mình làm một bữa trưa phong phú một chút; buổi chiều quét tước vệ sinh. Đến tối lại nấu một bát mì, vui vẻ xem bộ phim mà anh thích nhất, cuối cùng đi ngủ vào lúc 9 giờ.
Đến cả giáo sư Lí khi thấy cách sống của anh mà cũng thở dài, không hiểu anh tại sao lại phải nghiêm khắc với chính mình như vậy. Lâm Xuân Chu không biết giải thích như thế nào với ông, đành phải nói có một số việc đã hằn sâu vào xương tủy, một khi đã thành thói quen sẽ rất khó thay đổi.
Đúng 7 giờ sáng, Lâm Xuân Chu rời nhà đi mua đồ ăn.
Nhà anh cách chợ khoảng 15 phút đi đường, bình thường vẫn đều đi bộ để tránh khỏi việc phải đậu xe phiền phức.
Trong vòng ba năm đi qua cầu Số Hai thì đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy nhiều người tụ tập như vậy. Ngay cả cảnh sát cũng đã tới, không biết có Hàn cảnh quan không nữa.
Xuất phát từ lòng hiếu kì, anh đi qua nhìn xung quanh, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vừa mới sáp lại gần đã bị Hàn Chương vừa vặn bắt gặp.
Có thể nói là cầu được ước thấy.
Hàn Chương dứt khoát đi thẳng tới chỗ anh, vô cùng không khách khí nói: “Sao anh lại ở đây?”
Lời này chẳng khác gì thẩm vấn phạm nhân, ánh mắt của những người xung quanh lập tức tụ lại trên người Lâm Xuân Chu, trong ánh mắt lộ ra vẻ hồ nghi.
Cũng may tính tình Lâm Xuân Chu rất tốt, không thèm so đo với y: “Hôm nay tôi được nghỉ, đang muốn đi mua đồ ăn thì nhìn thấy bên này đông người, muốn lại xem sao.”
Hàn Chương thấy anh mặc đồ quả thật rất giống với đồ mặc ở nhà, quần jean áo thun trắng, cũng không đeo kính mắt.
“Xem cái gì chứ, cũng có phải chuyện gì tốt lành đâu, mau đi đi!”
Lâm Xuân Chu nhìn xuyên qua y thấy mấy trinh sát hình sự đang bận rộn ở mép bờ sông dưới cầu, đoán mò: “Xảy ra án mạng?”
Hàn Chương nhăn mặt nhíu mày, miễn cưỡng trả lời: “Không liên quan tới anh, đừng có hỏi vớ vẩn.”
Lúc này, cáng nâng thi thể vừa tới, đám người tự động tách ra một con đường.
Bởi vì bờ đê tương đối nghiêng, thi thể lại ở trong tình trạng cuộn mình, không nghĩ rằng toàn bộ túi vận chuyển thi thể lại trượt xuống, một nửa dựa vào trên cáng, làm bung khóa kéo tạo thành một lỗ hổng, lộ ra gương mặt nạn nhân bị tổn hại nghiêm trọng cùng với bàn tay không còn nguyên vẹn.
“Ôi trời sợ chết đi được, sao lại không có mặt vậy chứ.”
“Cả ngón tay cũng không có, tên hung thủ này thật tàn nhẫn…”
“A di đà phật… A di đà phật, tạo nghiệp chướng rồi.”
Quần chúng vây xem tức khắc ồ lên, Hàn Chương chửi tục một tiếng, mặc kệ Lâm Xuân Chu, lập tức trở về hỗ trợ đem thi thể di chuyển trở lại trên cáng.
Lâm Xuân Chu cận 100 độ (= 1 độ ở Việt Nam), không đeo kính cũng không có ảnh hưởng gì khác thường so với mọi ngày, nhiều lắm là lúc nhìn đồ vậy này nọ sẽ có hơi mờ một tí.
Anh híp mắt, tầm mắt dõi theo động tác của Hàn Chương dường như có chút đăm chiêu.
“Hàn Chương, lại đây!”
Bên này Hàn Chương vừa mới đem thi thể đưa lên xe, bên kia Lương Bình đã gọi y tới.
Y lại xuống mép bờ sông, qua một hồi lâu mới nhớ tới Lâm Xuân Chu, xoay đầu nhìn xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng của người nọ nữa rồi.
***
Để điều tra được người mất tích cũng cần phải có thời gian, hơn nữa còn phải cân nhắc không được để vượt quá 24 giờ kể từ lúc phát hiện ra vụ án, không để cho bạn bè thân thích của nạn nhân coi trọng. Lương Bình quyết định tiến hành đồng bộ, một bên gọi người điều tra người mất tích, một bên để Hàn Chương dẫn vài cảnh sát tới mấy trường đại học gần đó thăm hỏi, hi vọng có thể mau chóng điều tra được thân phận nạn nhân.
Tiểu Trương với Hàn Chương cùng một tổ, tới Đại học A trước.
“Anh Hàn, hỏi như nào đây? Bạn học, bạn có biết hay quen một cô gái có dáng người đẹp nào không à?” Bắt Tiểu Trương kiêm chức kỹ thuật viên còn thấy khó khăn chứ đừng nói tới việc cho cậu ta đi làm trinh sát hình sự kiểu này.
Hàn Chương đối với cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy được những gì mình dạy cho cậu đều vứt cho chó ăn hết rồi.
“Nạn nhân là nữ, cao khoảng 1m58, tóc hơi dài không nhuộm,… Uhm, dáng người cân xứng…” Hàn Chương nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, “Trên mu bàn tay trái có nốt ruồi nhỏ hình quả mơ.”
Tiểu Trương kinh ngạc nói: “Thi thể kinh khủng như thế mà anh có thể ước chừng được chiều cao nữa hả?”
Hàn Chương nói: “Cũng không phải là án phân thây, sao lại nhìn không ra?”
Người trẻ tuổi quả thật là người truyền tin tức đi nhanh nhất, đặc biệt đây lại là vụ án giết người rất quỷ dị kích thích tính tò mò, không ít sinh viên đã nghe được tin tức. Lúc bọn Hàn Chương tới hỏi thăm còn bị bọn họ cố moi thông tin ngược lại.
“Chẳng khác gì mò kim đáy bể hết, nói không chừng nạn nhân vốn không phải là người của làng Đại học thì sao? Chúng ta cứ hỏi tiếp nữa cũng vô dụng thôi.” Hỏi mười mấy người rồi mà chẳng thu hoạch được cái gì, Tiểu Trương nhịn không được thở dài.
Hàn Chương cười nhạo: “Mới một chút đã nản rồi à? Còn chưa có cho cậu đi điều tra quản chế đâu đấy, mới mười mấy hai mươi người đã hoài nghi nhân sinh vậy rồi à. Mặc dù nạn nhân có thể là người ngoại thành nhưng cũng không thể loại trừ việc cô ta có thể là sinh viên bản địa. Tra án cũng không phải là ngồi chờ chết, trước mắt không có đầu mối, đây là lựa chọn tốt nhất rồi đấy.”
Không thể bởi vì cảm thấy phiền toái mà không làm, không thể vì cảm thấy nó vô dụng mà không thử thăm dò, tra án cũng giống như chạy đua với thời gian, chỉ có việc đưa hung thủ ra công lý với tốc độ nhanh nhất mới là cách tốt nhất để an ủi người bị hại trên trời cao linh thiêng mà thôi.
Tiểu Trương cảm thán: “Cho nên em mới không làm trinh sát hình sự đó, em không giác ngộ nổi.”
“Việc mà chúng ta đang làm đã là cơ bản nhất rồi, tuy nói là cùng nhau phá án nhưng trọng trách phá án thật ra chủ yếu là bọn Lương Bình.”
Trong sân trường người đến người đi, vì cũng đã gần giữa trưa, vừa vặn là thời gian tan học ăn cơm, mỗi một sinh viên đi ngang qua bọn họ đều dán chặt ánh nhìn vô cùng hiếu kỳ. Hàn Chương vừa mới chuẩn bị phân công đi hỏi thêm vài người nữa, ở xa xa đã thấy Hàn Sơn hướng y vẫy tay.
“Anh ơi!” Hàn Sơn linh hoạt luồng lách giữa đám người đông đúc như con thoi, chạy về phía Hàn Chương.
Hàn Chương nhìn sách trong tay cậu nhóc, hỏi: “Tan học?”
“Vâng! Sao anh lại ở đây?”
“Tra án!”
Hàn Sơn nghe vậy vội vàng lấy tay che miệng nhỏ giọng hỏi: “Có phải là vụ cô gái không mặt không? Hôm nay trên BBS của làng Đại học đã bắt đầu tràn lan tin này rồi, em còn nhìn thấy ảnh chụp hiện trường luôn đó, tiếc là rất nhanh đã bị quản trị viên xóa mất.”
“Có gì mà tiếc hử? Tiếc cái đầu nhóc ấy! Bớt xem mấy thứ đấy đi kẻo tối lại gặp ác mộng.” Hàn Chương búng trán cậu nhóc một cái, Hàn Sơn ôm trán kêu đau, cả người lùi về sau.
“Anh làm gì vậy! Em tò mò thôi chứ bộ.” Hàn Sơn xoa xoa cái trán mà than thở nói.
“Em đang là sinh viên đấy, nhiệm vụ của sinh viên là học tập, ngoại trừ việc tò mò bài giảng của giáo sư ra thì bớt hiếu kì mấy thứ linh tinh lại.”
Hàn Sơn ngước lên giở giọng xem thường: “Anh càng ngày càng giống mẹ em.”
“Lẩm bẩm cái gì đấy?” Hàn Chương liếc mắt một cái sắc lẹm khiến Hàn Sơn kinh sợ.
“Em nói cuối tuần anh có thể về nhà ăn cơm không?”
Hàn Chương ngừng một lát, ngón tay không kiên nhẫn mà động đậy, cơn nghiện thuốc lá lại tái phát rồi.
“Nói sau đi.” Vẻ miễn cưỡng nơi đáy mắt y cũng lười che giấu, “Anh còn có việc, em nhanh đi ăn cơm đi.” Nói xong xoay người rời đi.
Hàn Sơn không để cho y có cơ hội trốn tránh: “Là sinh nhật 50 tuổi của mẹ em đó, anh về nhà thăm mẹ một chút không được sao!”
Những lời này thành công cố định hai chân Hàn Chương lại, cũng khiến cho Hàn Sơn khẩn trương vô cùng.
Hàn Chương không biết nghĩ cái gì, hai từ “về nhà” này đối với y giống như mãnh hổ độc dược, tránh còn không kịp. Từ trước tới nay y cũng chưa từng có khát vọng mong muốn có một gia đình ấm áp.
Cuộc sống của y ngoại trừ công việc chỉ có công việc, ngay cả Hàn Sơn chẳng qua cũng chỉ là em trai cùng cha khác mẹ, vì đối phương tới học ở một trường trong làng Đại học nên sau này mới thân cận một chút.
Ngay khi Hàn Sơn mất mát tưởng mình thất bại thì Hàn Chương đột nhiên nâng mắt, chỉ nói ba chữ.
“Biết rồi*.”
* Nguyên văn là 知道了.
“Yeh!” Thiếu niên anh tuấn phút chốc nở nụ cười ngây ngô xông lên cho anh cậu một cái ôm thật chặt.
Căn phòng bếp sạch sẽ bóng loáng tràn ngập mùi thức ăn. Trên bệ bếp sắp xếp ngay ngắn các loại đồ dùng làm bếp, trên tường là một loạt các loại dao từ nhỏ tới lớn được sắp xếp chỉnh tề trong giá, không chỉ góc độ mà cả khoảng cách cũng giống nhau như đúc. Mỗi một chi tiết đều biểu hiện rõ ràng chứng ám ảnh cưỡng chế* của chủ nhân nơi này.
* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) Là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Lâm Xuân Chu vặn nhỏ lửa nồi canh sườn lợn, đậy nắp vung lại để ninh sườn. Vừa định thái ớt đỏ cùng khoai tây, di động lại đổ chuông.
“Alo.”
Bên kia truyền tới giọng nữ ngọt ngào: “Chào Lâm tiên sinh, chúng tôi đã liên hệ vị khách hàng kia theo như lời anh, nhưng đối phương nói cô ấy không có rơi vòng cổ, có phải anh nhầm lẫn gì rồi không?”
Lâm Xuân Chu chọn một con dao thích hợp, mở loa ngoài của điện thoại, đặt sang bên cạnh bắt đầu thái rau: “Tự cô ấy nói à?”
“À… Là bạn trai cô ấy nghe điện thoại, nói cô ấy không tiện nghe điện thoại.”
Tốc độ thái rau của anh rất nhanh, tay rất vững, từng sợi khoai tây rất rõ ràng, hơn nữa kích thước từng sợi cũng không sai biệt lắm.
“Lạ thật, sau khi cô ấy xuống xe, tôi đã tìm được vòng cổ mà, chẳng lẽ là do người khác làm rơi?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng cũng không rõ, đành phải nói: “Hiện tại chưa có ai liên hệ báo mất đồ cả, nếu không anh cứ giữ đó đi, khi nào có người mất đồ liên hệ chúng tôi sẽ tìm anh?”
Lâm Xuân Chu thở dài: “Chỉ có thể như thế thôi.”
Chấm dứt cuộc trò chuyện, anh cầm dao yên lặng đặt trên mặt thớt gỗ bắt đầu xuất thần, cho tới khi nồi canh gào thét tràn cả ra bệ anh mới cuống quít hoàn hồn tắt lửa.
Từ lúc nhìn thấy thi thể của cô gái ban sáng, tinh thần của anh có chút không yên.
Không phải sợ hãi hay gì, còn hơn tình trạng thống khổ lúc chết của thi thể, việc làm anh để ý đến mức hốt hoảng là vì thấy điểm đen trên tay không còn nguyên vẹn.
Vì cách khá xa, anh không thể xác định được rốt cuộc có phải là nốt ruồi hình quả mơ hay không.
Nhưng chỉ cần có một chút khả thi cũng đã đủ làm cho người ta nóng lòng.
Lâm Xuân Chu chống hai tay lên mặt bàn, nhắm mắt, trong lòng từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy nôn nóng.
Ngày hôm qua đáng ra nên kiên nhẫn chờ cô ấy.
Anh lấy máy, do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Hàn Chương thế nhưng tiếng chuông vang lên một hồi lâu cũng không ai nhận.
***
Buổi chiều Hàn Chương cùng Tiểu Trương trở về sở, còn chưa kịp nhấp ngụm trà nóng, Sở trưởng đã gọi y đi nói chuyện.
Y còn tưởng có chuyện gì, kết quả là Lương Bình muốn điều động y trở về trợ giúp phá án.
“Cậu ấy là nhân tài trinh sát hình sự, không cần phải lãng phí”, đây là nguyên văn câu cậu ta nói.” Sở trưởng vỗ vỗ vai y, “Làm cho tốt, đừng làm cho sở chúng ta mất mặt!”
Vì thế Hàn Chương cứ ù ù cạc cạc trở thành một thành viên trong tổ chuyên án của vụ án ném thi thể ở cầu Số Hai.
Từ văn phòng Sở trưởng đi ra, Lương Bình giống như đang cải trang ở gần đây mà theo dõi y vậy, lập tức gọi điện thoại cho y.
“Làm gì còn chưa qua đây?”
Hàn Chương không nói gì: “Tôi có nói sẽ đi à? Anh cứ tùy tùy tiện tiện điều động như vậy đó hả?”
Đối phương “nào” một tiếng: “Đừng như vậy chứ, người quen cũ đó, chỉ điểm đó thôi cũng không khiến cậu vội vàng sang đây giúp một tay à?”
“Báo cáo khám nghiệm tử thi sao rồi?”
Lương Bình nghe y hỏi biết y đã đáp ứng, vội nói: “Đây đây! Đúng như dự đoán, nạn nhân trước khi chết từng bị cưỡng chế xâm hại, nhưng DNA được tìm thấy không có trong hồ sơ tội phạm. Sau gáy có vết thương do hung khí không được sắc bén gây ra, nghi ngờ là ly thủy tinh hoặc là vật đựng gì đó được làm bằng thủy tinh tạo thành. Nhưng đây không phải là vết thương chí mạng, nạn nhân chết là do ngạt thở, lưỡi bị cắt đứt. Này là kiểu bóp cổ dẫn đến ngạt thở mà chết rất điển hình, sau đó ném thi thể xuống nước. Mười ngón tay bị một vật sắc bén chặt bỏ. Dựa vào việc khám nghiệm dạ dày cho thấy trong dạ dày có rất nhiều thứ, có cơm, dưa chuột ngâm,… nghi ngờ nạn nhân sau khi ăn xong buổi điểm tâm thì 3 tiếng sau bị giết. Dựa vào mức độ mài mòn của hàm răng, suy đoán người chết khoảng 20 đến 30 tuổi.”
“Thời gian tử vong có bị thay đổi không?” Kiểm nghiệm sơ bộ thi thể dù sao cũng không thể so với việc giải phẫu kiểm nghiệm, có rất nhiều thi thể có vấn đề bên trong mà chỉ có thông qua việc giải phẫu mới có thể phát hiện ra.
“Từ 9 giờ tới 10 giờ sáng hôm qua. Đây là đồng chí Bạch Lộ đã tính toán rất lâu, đã qua tính toán cẩn thận cùng tổng hợp nhiều phương diện rồi mới báo cho tôi đó, sẽ không sai đâu.”
“Còn dấu giày kia thì sao? Đã biết là loại gì chưa?”
“Bên bộ phận kiểm tra dấu vết vẫn đang tra, hiện tại đã có ba manh mối, cỡ chân 42, cao khoảng 1m75, nặng 65kg.”
Hàn Chương vốn dĩ đã đi ra tới bên ngoài, nghe thế bỗng nhiên dừng bước chân, một cơn lạnh lẽo lặng lẽ chạy khắp toàn thân.
“Anh lặp lại lần nữa?” Y gắt gao nắm chặt di động.
Lương Bình mặc dù cảm thấy kì quái nhưng vẫn thuật lại một lần nữa.
Hàn Chương mím môi: “Bên này tôi có một dấu giày, trong một vụ án khác, anh cho người của bộ phận bên đó đối chiếu xem có phải cùng một đôi giày hay không.” Y nhanh chóng đi tới bàn làm việc của mình, “Không nói nữa, tôi lập tức gửi qua cho anh đây.”
Cúp điện thoại, y cũng không thèm liếc mắt nhìn điện thoại một cái.
Từ trong máy tính tìm hồ sơ điều tra tên trộm nội y ở làng Đại học, lại mang vết giày tìm được ở trên ban công nhà Lưu Quyên ra in và gửi sang cho Lương Bình, không mất quá hai phút.
Nhưng đoạn thời gian chờ đợi kết quả lại hết sức giày vò.
—— Trong lòng tôi vẫn còn hoảng hốt, cảm thấy được tôi lần này không có việc gì nhưng không có nghĩa người khác cũng thế. Nếu bởi vì tôi không báo án mà khiến cho lá gan của tên trộm càng ngày càng lớn, tôi lại trở thành người làm chuyện xấu mất thôi.
Trong đầu nhớ tới lời Lưu Quyên nói lúc đó, Hàn Chương cau mày, giả thuyết tệ nhất chính là tên trộm nội y đã thăng cấp, thành tên cưỡng gian giết người.
Nếu không kịp ngăn chặn, phát triển thành sát nhân liên hoàn cũng không phải là không có khả năng.
Hàn Chương cắn răng, tầm mắt dán chặt lên màn hình.
Mười phút sau, Lương Bình gửi tin tới.
—— Phù hợp.
Giả thuyết tệ nhất đã thành sự thật.
Hàn Chương siết chặt nắm đấm, không khống chế được đấm mạnh lên bàn, phát ra một tiếng rầm.
Mọi người hoảng sợ, đều nhìn về phía y.
Mã Hiểu Hiểu thấy sắc mặt y không tốt, cẩn thận hỏi: “Anh Hàn, anh bị sao thế?”
Hàn Chương ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đằng đằng sát khí, quả thực giống hệt như ác quỷ, làm cho cô gái nhỏ sợ quá chừng.
“Hàn, anh Hàn?”
“Tìm hồ sơ của tên trộm nội y mang ra đây, anh muốn đến đội hình sự.”
Mã Hiểu Hiểu ngẩn người, lập tức gật đầu không ngừng: “Được được!”
Hàn Chương thật sự nhịn không được, cầm điếu thuốc cùng bật lửa ra ngoài. Trong lúc đó Lương Bình có gọi điện thoại qua cho y hỏi sao lại như thế, y chỉ nói sẽ sớm qua, thảo luận qua điện thoại không rõ, sau đó cúp điện thoại.
Hút xong một điếu thuốc, lúc trở lại thì Mã Hiểu Hiểu đã đem hồ sơ chuẩn bị đầy đủ. Hàn Chương cầm lên rời đi, đợi cho tới lúc tới được đội hình sự lại nhanh chóng cùng Lương Bình phân tích vụ án, đem manh mối của hai vụ án hợp nhất.
“Thật sự là tội phạm thăng cấp à?” Lương Bình nhíu mày nhìn một đống tư liệu được nam châm hít trên mặt bảng trắng.
Hàn Chương biết cậu có suy nghĩ gì: “Anh cảm thấy được hai người có gút mắt trong tình cảm?”
“Dựa vào kinh nghiệm của tôi thì loại án này phần lớn đều là gút mắt tình cảm cả. Việc bóp cổ là dấu hiệu cho loại tình cảm mãnh liệt tới mức giết người, hơn nữa hành động hủy dung cùng với chặt đứt ngón tay đã có thể cho chúng ta thấy không thể dễ dàng biết được thân phận nạn nhân, là một kiểu phát tiết tình cảm.”
Có lẽ là bận tới nửa đêm, rất nhiều người không tan tầm, nếu mệt quá sẽ nằm úp sấp trên bàn một lúc, song thực sự không chịu được nữa sẽ uống cà phê hoặc trà để tranh thủ thời gian.
Hàn Chương cũng rất mệt, y không phải là người sắt, khó tránh việc chịu không nổi.
Những lúc như thế này y phải ra ngoài hút một điếu thuốc, hút thuốc giúp tinh thần tỉnh táo hơn.
Nhả vòng khói trắng, Hàn Chương lấy điện thoại ra muốn nhìn xem giờ một chút, sau đó thì thấy được hai cuộc gọi nhỡ của Lâm Xuân Chu.
Có thể vì gọi cho y không được nên chuyển sang gửi tin nhắn cho y.
—— Hàn cảnh quan, xin lỗi không biết cậu đã tra được thân phận nạn nhân chưa?
Hàn Chương nở nụ cười lạnh, một tay nhấn gọi lại, đối phương gần như lập tức nghe máy.
“Alo, tôi…”
Hàn Chương không khách khí mà đánh gãy lời anh: “Anh hỏi nhiều như thế làm gì? Muốn hiếu kì cái gì?”
“…” Đầu bên kia yên tĩnh, Hàn Chương nghĩ tới anh bị mình nói trúng, đang muốn cúp điện thoại, chợt nghe đối phương nói, “Trên mu tay trái của nạn nhân có nốt ruồi hình quả mơ phải không?”
Con ngươi Hàn Chương mãnh liệt co rút, ngữ khí thoáng cái trở nên gay gắt: “Sao anh biết?”
Âm thanh Lâm Xuân Chu gần như nỉ non: “Là cô ấy à.”
Hiển nhiên anh cũng vừa mới xác định.
“Tôi hỏi sao anh biết? Anh có quan hệ gì với nạn nhân?”
“Sáng hôm qua tôi…” Lâm Xuân Chu chậm rãi đem chuyện của cô gái kể từ đầu tới cuối, một chút cũng không giấu giếm mà nói hết cho đối phương.
“Anh nói cô ấy không phải người ở đây?”
“Đúng, nói muốn mua vé về nhà.”
“Anh có số di động của cô ấy không?” Hiện nay số di động đều phải chứng thực danh tính, có số di động, có thể điều tra rõ thân phận nạn nhân.
“Vì phòng trường hợp bị quấy rầy, tôi không được nhìn thấy số di động của khách hàng, nhưng có kỹ thuật mã hóa. Nếu muốn biết số phải tìm quản lý.”
“Ôi, sao lại quên mất cái này chứ.” Hàn Chương mắng một tiếng, “Cô ấy gọi xe vào lúc mấy giờ? Địa điểm ở đâu?”
“7 giờ, đơn đầu tiên, đến nhà ga.”
“Được, tôi biết rồi.” Manh mối này đột nhiên tới thật đúng lúc, tưởng chừng như là nắng hạn gặp mưa rào, làm Hàn Chương nhảy nhót không ngừng, “Mai anh rảnh thì đến đội hình sự làm bản tường trình đi, cảm ơn anh, tôi có việc đi trước.”
Lâm Xuân Chu còn muốn nói với y di động của cô gái có thể đang nằm trong tay hung thủ, lời nói mới đến yết hầu, điện thoại đã bị cúp.
Anh rũ mắt nhìn di động: “Hấp tấp ghê.”
Hoàn chương 6.