Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cao Triết nhiệt tình tham gia, sau khi chụp màn hình game gửi cho Tần Tư Ý, hắn lập tức đăng nhập WeChat và nói lớn vào nhóm chat đã lâu không tán gẫu.
[Người anh em hoạt bát lão Cao]: @ Mọi người, tham gia vào trò chơi! Tần tổng điên rồi!
[Ánh sao Xán Xán]:??? Tình huống như thế nào?
[Hội anh em của lão Cao]: Ôi trong thời gian hưởng tuần trăng mật vẫn có thời gian tán gẫu sao? Để anh nói cho em biết, Tần tổng tỏ tình với A Cẩn trên mô hình game của chúng ta đó, em mau vào xem đi!
[Ánh sao Xán Xán]: Thật sao, em đi xem ngay đây!
[Thịnh Vĩ Minh]: Quào! Để tôi vào xem.
Cao Triết hài lòng, tiếp tục xem thông báo hiện trên hệ thống trò chơi, lắc đầu nói với Trương Cẩn Phong đang đứng bên cạnh, "Chậc chậc,Tần tổng thật sự điên rồi, thế nào, người anh em có đáp lại không?"
Trương Cẩn Phong thực sự không che giấu tâm tình, đảo mắt về phía Cao Triết, nói: " Cậu không phải thích xem náo nhiệt sao? Hôm nay cậu trực trên game để xem còn có gì phải điều chỉnh không. Dù sao thì cậu cũng chưa có người yêu nên không cần tốn tâm tư cho ngày này nhỉ."
"Fuck! "Cao Triết nói: "Trương Cẩn Phong, cậu có phải là con người không hả!"
"Vẫn luôn là vậy, cảm ơn cậu" Trương Cẩn Phong dứt khoát quay lại văn phòng. Sau một lúc suy nghĩ, anh quyết định đăng nhập vào trò chơi. Truyện Xuyên Nhanh
Trên hệ thống game, biểu ngữ "Phong Tình Ấm Áp và Trương là một cặp trời sinh" được spam ở khắp nơi, bất kể anh đi đến chỗ nào cũng đều nhìn thấy biểu ngữ tỏ tình mà Tần Tư Ý gửi đến anh, còn có cả pháo hoa trên bầu trời đệm thêm tiếng nhạc nền của hệ thống.
Trương Cẩn Phong chậm rãi dựa vào ghế, nhìn ánh đèn mơ mờ hắt lên trên tường, không khỏi nhớ tới lúc trước hai người người còn ở bên nhau.
Khi đó cũng là mùa hè nóng nực như thế này, lớp võ sư vì bận chuyện nên đóng cửa, anh bị cha gọi về huấn luyện đàn em ở võ quán, tập luyện cho đến trưa cả người đều ướt sủng mồ hôi. Sau khi Tần Tư Ý biết anh ở võ quán liền đi mua một li nước mát đến cổng võ quán chờ anh.
Trương Cẩn Phong không biết Tần Tư Ý tới, tranh thủ nghỉ ngơi một lát, vừa lau mồ hôi vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Tần Tư Ý cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tần Tư Ý thấy anh đi ra lập tức cười rất tươi, bước nhanh tới đưa cho anh li nước lạnh trên tay nói: "Trời nóng quá, anh uống một chút đi."
Kỳ thật, li nước lạnh trên tay không còn lạnh nữa nhưng Trương Cẩn Phong vẫn thấy rất cảm động, xoa xoa mái tóc của Tần Tư Ý nói: "Em không cần chạy xa như thế để đến đây đâu, anh tự mua cũng được mà."
"Chuyện đó không thể so được đâu" Tần Tư Ý nói xong liền chạy đến bên kia đường đang bán đồ ăn vặt, mua hai cây kem đậu đỏ, sau đó tiếp tục nói: "Em mua vẫn là tốt hơn mà."
Sau đó hai người trao nhau nụ hôn vị kem đậu đỏ.
Sau khi định thần lại, Trương Cẩn Phong nhận ra đã rất lâu không nhớ đến những kỉ niệm trước đây khi ở bên Tần Tư Ý. Hôm nay nhớ lại, thật ra giữa bọn họ có rất nhiều kỷ niệm, chẳng qua sau này xảy ra quá nhiều chuyện nên anh đã cố tình quên nó đi.
Anh đã quên đi những kỉ niệm tình yêu của hai người, cũng quên đi những tâm tình mà Tần Tư Ý đã dành cho anh.
Trương Cẩn Phong trả lời tên hệ thống game.
[Thế giới] [Trương]: @ [Phong Tình Ấm Áp]: Cảm ơn bạn.
[Thế giới] [Tôi không biết mình đặt tên gì]: Chỉnh chủ đã hiện thân rồi nè!
[Thế giới] [Tiểu Thiến]: Thế à? Có cần tui dời cục dân chính tới đây không?
[Thế giới] [Không đổi tên từ lớp 6]: Tình yêu đồng giới sao? Ông nội đây không thèm.
[Thế giới] [Papa Tổ An]: Mày tốt nhất đừng đổi tên nha.
[Thế giới] [Phong Tình Ấm Áp]: @Trương, yêu anh! ^ 3 ^
[Thế giới】 [Một đấm đánh chết 5 người lạ]: Cẩu độc thân con ma đáng thương như tui đây thật chẳng có gì chỉ mong có chút phúc lợi thôi đó.
Trương Cẩn Phong đã lâu không vào giao diện trò chơi, lát nữa còn có một cuộc họp, anh biết buổi tối Tần Tư Ý nhất định sẽ tới tìm anh, Tần Tư Ý sẽ không bỏ lỡ một ngày đặc biệt như thế này.
Quả nhiên Trương Cẩn Phong đoán không sai. Tần Tư Ý đã gửi hoa đến để tặng cho anh. Mặc dù cả hai đều là đàn ông nhưng tặng hoa vào ngày Lễ Thất Tịch là chuyện rất bình thường. Tần Tư Ý thậm chí còn đính thêm tấm thiệp bày tỏ mong muốn tối nay sẽ cùng dùng bữa với anh.
Nhưng Tần Tư Ý không ngờ đến biến cố lại đột ngột xảy ra với cậu.
Lúc cậu rời khỏi Tần thị mọi thứ đều hết sức bình thường, nhưng lúc xuống gara lấy xe cậu lại cảm thấy có gì đó ổn. Nhiều đèn chiếu sáng trong tần hầm đột ngột bị tắt, cậu tinh ý nhận ra tia nháy đỏ trên camera giám sát cũng không hề hoạt động, điều này chứng tỏ hệ thống giám sát không được bật hoặc đã bị hỏng nhưng một cái bị hỏng thì còn có thể hiểu, đằng này tất cả camera giám sát đều hỏng thì thật khó tin.
Cậu do dự trong chốt lát, cảm thấy mọi thứ có chút không ổn nên cậu định xoay người rời đi. Lúc này chiếc xe gần cậu đột nhiên bật sáng đèn, ánh sáng đột ngột khiến cậu theo phản xạ đưa tay lên che mắt lại. Nhưng tiếp xúc với ánh sáng ở cự li gần như vậy khiến mắt cậu cảm thấy khá đau và vô cùng khó chịu.
Cậu chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một nhóm người bước xuống xe, sau đó cậu bị xịt một thứ gì đó vào mặt khiến cậu hoảng hốt trong chốc lát, có mấy người to lớn quây quanh, sau đó cậu liền mất đi.
Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang bị nhốt trong 1 căn phòng rất thô sơ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một tủ đựng quần áo, theo nhận định của Tần Tư Ý thì đây là một ngôi nhà nhỏ nằm ở đâu đó.
Trong căn phòng cậu đang bị nhốt, rèm cửa được kéo xuống nên không thể nhìn thấy được bên ngoài.
Nhưng điều tồi tệ lúc này là tay chân cậu đều bị trói rất chặt, miệng còn bị bịt lại không thể la lên, khiến cậu bất lực không thể làm gì.
Tần Tư Ý ngồi yên suy nghĩ một chút, có thể khống chế camera giám sát ở bãi đậu xe của Tần thị, đồng thời còn có thể phong tỏa bãi đậu xe không cho người khác vào. Người có thể làm được chuyện này chỉ có thể là người của Tần thị bởi vì người ngoài không có khả năng làm được chuyện lớn như vậy.
Tần Tư Ý chỉ không che giấu tâm tư của bản thân trước mặt Trương Cẩn Phong, còn những người khác không thể nhìn thấu được cậu. Đặc biệt là bà mẹ kế xảo quyệt.
Ngoài Vu Vân ra, người nhà họ Tần không ai dám động vào cậu, ngay cả người em trai thiếu năng lực của cậu cũng không có khả năng nghĩ đến chuyện này, đây hẳn là mẹ kế bí quá làm liều.
Tần Tư Ý biết Tần thị có kế hoạch hợp tác với Giản thị, việc này do cậu phụ trách. Cho nên gần đây cậu đang rất bận rộn với dự án hàng chục triệu NDT này. Dự án đã được cậu lên kế hoạch và triển khai rất thận trọng. Vu Vân muốn Tần Tư Nghiên đảm nhận dự án lớn này nên mới nghĩ ra kế này.
Tần Tư Ý cười lạnh một tiếng, bà ta cho rằng con trai bà ta đủ năng lực để đảm nhận dự án này sao? Đúng như cậu nghĩ, Vu Vân chưa bao giờ hiểu chuyện làm ăn. Bà ta chỉ suốt ngày xem những drama cẩu huyết nên nghĩ mọi chuyện giống như trên phim truyền hình hư cấu. Đó là một tập đoàn lớn mà bà ta chỉ nghĩ đơn giản là phải đưa con trai bà ta ngồi vào trong đó bằng mọi cách.
Nếu không phải sợ làm mình bị thương, cậu đã nhảy dựng lên vỗ tay thật to, khen Vu Vân một cậu rằng, cái loại tình huống ngu xuẩn này cũng có thể nghĩ ra.
Tiếc là năm nay bỏ lỡ Lễ Thất tịch cùng với Trương Cẩn Phong.
Nghĩ đến đây, Tần Tư Ý không khỏi có chút tiếc nuối, tự hỏi Trương Cẩn Phong không thấy cậu đến tìm thì có lo lắng không?
Tiếng bước chân ở bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Tư Ý, cậu lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm về phía cửa. Cửa nhanh chóng được mở ra, hai người đàn ông cao lớn bước vào, trên mặt đều lộ vẻ không kiên nhẫn.
Một tên to lớn ngồi xổm xuống nói: "Cậu chỉ cần nghe lời, đừng có mà lộn xộn thì sẽ bảo toàn được mạng sống, cậu có hiểu không?"
Đương nhiên, giờ không phải là đôi co với những kẻ này, Tần Tư Ý gật đầu. Đối phương rất hài lòng với thái độ của Tần Tư Ý nên biểu cảm trên gương mặt của hắn cũng thoải mái hơn, hắn nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, bây giờ tôi sẽ tháo băng keo dán miệng ra, cậu không được la, được chứ?"
Tần Tư Ý gật đầu, tên kia nói: "Nghe lời như vậy rất tốt."
Nói xong lập tức kéo băng dính trên miệng Tần Tư Ý ra, thấy đối phương không có la lên, thì thoải mái nói: "Chúng tôi mang cậu đến đây vì một số chuyện. Thứ nhất, tôi muốn cậu ký tên vào đơn đồng ý chuyển nhượng cổ phần. Thứ hai, nếu cậu chịu bị nhốt ở chỗ này cho đến ngày 20 thì chúng tôi hứa sẽ không làm tổn thương cậu.
Tần Tư Ý nói: "Ông muốn tôi chuyển 6% cổ phần tôi đang có cho ông sao?"
"Tôi là người ngoài cuộc, chỉ làm việc dựa vào tiền, những thứ đó tôi không thèm quan tâm đến. Người kia tiếp tục nói: "Đừng lo lắng, số cổ phần này là chuyển cho người khác, cùng lắm Tần tổng chỉ chịu khổ một chút thôi."
Tần Tư Ý hiểu rõ, cậu cũng không muốn dây dưa với bọn họ. Lúc trước, cậu đã mua rất nhiều cổ phần để đối phó với Tần Trí Viễn. Hiện tại số cổ phần đã là 27%, chuyện này không có nhiều người biết đến, thậm chí những cổ đông khác trong công ty cũng không nắm rõ chuyện này.
Nếu chỉ chuyển cho Tần Tư Nghiên 6% cổ phần thì cũng không có việc gì, dù sao chỉ cần có thể an toàn ra ngoài, cậu không sợ mất đi 6% cổ phần này.
Vì vậy cậu gật đầu, nhưng cố ra vẻ khó chịu nói: "Tôi kí tên và đóng dấu đồng ý có chắc là các người sẽ để tôi đi không?"
Người đàn ông cười lạnh nói: "Người có tiền quả nhiên đều sợ chết. Yên tâm đi, tôi nói được làm được, chỉ cần cậu đợi thêm mấy ngày nữa thôi. "
Nói xong liền đưa đồ ăn cho Tần Tư Ý, sau đó cùng những người khác rời khỏi đó, đồng bọn của hắn tò mò lên tiếng: "Không phải chủ nhân lệnh cho chúng ta giết chết nó sao, tại sao anh lại đồng ý sẽ thả nó đi?"
"Mày lần đầu tiên làm chuyện này sao, nếu mày thừa nhận thì tao sẽ không đánh mắng mày." Tên kia nói: "Mày nói mày sẽ hành hạ nó thì nó sẽ đồng ý kí sao?" đối phương nghe xong lập tức cúi đầu nói: "Tôi biết sai rồi."
Tần Tư Ý biết bên kia sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu, nên không thể ngồi yên chờ chết. Mấy ngày nay thái độ vô cùng hợp tác của cậu khiến đối phương có chút thả lỏng, nhưng trong lòng cậu lại vô cùng khẩn trương. Tần Tư Ý suy nghĩ một chút, muốn đối phương đưa cho cậu một chai xịt muỗi với lí do ở đây có rất nhiều muỗi.
Rốt cục cũng đến ngày 20, tên kia mang theo văn kiện chuyển nhượng đi vào, Tần Tư Ý nghĩ nếu kí vào bên kia đồng ý thả cậu đi thì cậu không cần phát sinh xung đột với mấy tên đó. Nhưng nếu đánh nhau thì cậu thật sự không thể thắng được, trừ khi có Trương Cẩn Phong ở đây thì mới có cơ hội thắng hai kẻ kia.
Mọi việc đúng như dự đoán của Tần Tư Ý, sau khi ký tên và đóng dấu xong, cậu hỏi: "Các anh để tôi đi được rồi chứ?"
Tên kia cười nói: "Tần tổng, thực xin lỗi, tất cả đều tại cậu quá ưu tú, người ưu tú sẽ khiến cho người khác sợ hãi. Vì thế cậu mới có kết cục như ngày hôm nay, đừng sợ mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi. "
Mặc dù Tần Tư Ý đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe những lời đó cậu vẫn toát mồ hôi lạnh, lo lắng nuốt nước bọt nói: "Từ trước đến nay, tôi luôn phối hợp với anh, luôn làm theo lời anh nói. Bên kia trả cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền đó."
"Tần Tổng, cậu quả thật là người rất đáng tin, nhưng đáng tiếc, nếu sau này chúng tôi không còn hữu dụng thì cậu sẽ cần đến chúng tôi nữa sao?" Tên kia nói: "Thật đáng tiếc người kia đã tìm đến bọn tôi trước rồi."
Tần Tư Ý biết cùng đối phương thương lượng cũng không có ý nghĩa gì, liền sờ sờ nước xịt muỗi phía sau. Trong lúc đang nói chuyện cậu thẳng tay xịt vào mặt tên kia.
"A!!!" Tên kia tức giận la lên một tiếng, lập tức đá vào bụng Tần Tư Ý, cậu đau đớn rụt người lại, cắn răng chịu đau nhặt chai xịt muỗi dưới đất lên, cậu che mặt lại tiếp tục vừa xịt vừa đá vào người hai tên kia, hai bên giằng co, đánh nhau loạn xạ.
Mãi cho đến khi phun hết nửa chai xịt muỗi, thấy hai người ngã nhào xuống đất vì hít quá nhiều, Tần Tư Ý mới dừng lại, thở hổn hển ngã xuống đất.
Cậu thở hổn hển một lúc lâu, sau đó cắn răng chịu đựng toàn thân đau đớn đứng dậy, cầm lấy văn kiện chuyển nhượng cổ phần, cậu lấy chiếc điện thoại trong túi tên kia rồi dùng dấu vân tay của hắn mở khóa sau đó mới đi ra ngoài.
Tần Tư Ý chạy ra ngoài, nơi này hoang vắng không có một bóng người, cậu chịu đựng đau đớn trên người chạy đi một lúc lâu mới dám lấy điện thoại của tên kia gọi điện cho thư kí. Sau khi thư kí đến, định báo cảnh sát thì bị cậu ngăn lại, nói chuyện này âm thầm giải quyết thì sẽ an toàn hơn.
Tần Tư Ý lái xe đến nhà Trương Cẩn Phong, lúc này cậu không muốn bất cứ điều gì, không muốn đến bệnh viện, không muốn đến đồn cảnh sát, chỉ muốn nhìn thấy Trương Cẩn Phong.
Trương Cẩn Phong từ hôm Thất tịch vẫn không nhận được bất kì tin tức nào của Tần Tư Ý, lúc đầu anh cũng thấy mọi chuyện hơi kì lạ, tại sao Tần Tư Ý lại không gặp anh vào một ngày quan trọng như vậy, sao lại hoàn toàn biến mất như vậy? Không lẽ là lạt mềm buộc chặt? Trương Cẩn Phong lập tức lắc đầu, người kia là Tần tổng của Tần thị làm sao có thể xuống ngày bám lấy anh được chứ, đi du lịch nước ngoài hay bận những chuyện khác là chuyện bình thường thôi.
Trương Cẩn Phong sau khi nghĩ kĩ cũng không quá bận tâm. Lúc 8h anh từ công ty trở về nhà, chưa kịp đi tắm thì đã nghe tiếng gõ cửa đồn dập vang lên, anh cau mày, sau khi mở cửa thì nhìn thấy Tần Tư Ý đã nhiều ngày không gặp, toàn thân cậu đều có vết thương, trông vô cùng chật vật.
Thần kinh căng thẳng mấy hôm nay của Tần Tư Ý cuối cùng cũng được thả lỏng, cậu cười nhẹ nói: "Anh..."
Sau đó ngất đi trong vòng tay và ánh mắt kinh ngạc của Trương Cẩn Phong.