Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tất cả mọi chuyện xem như đã giải quyết xong, những kẻ làm ác đều bị phạm luật trừng trị thích đáng, bà Diệp Nhan và ông Đường cả hai đều bị kết án chung thân…
Đây có thể xem như tra tấn đối với họ, vì với bọn họ bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ở lại mãi mãi nơi này thà bắn một phát súng kết liễu đi cho rồi…
Sau khi phiên tòa kết thúc, tất cả mọi người lên xe Phong Vũ Thần quay về nhà họ Kiều, trên xe Phong Vũ Thần đã thuật lại toàn bộ sự việc, nhờ cô Phong ra sức giúp đỡ nên Kiều Thiên mới có thể tỉnh lại…
Trong khi Kiều Thiên và Phong Vũ Thần lại nói chuyện rất hợp nhau, thái độ rất vui khi chị mình có thể tìm được người như anh rể…
Kiều Mẫn Hi trong lòng không ngừng xao động, trái tim không chịu nghe lời mà đập lệch hẳn mấy nhịp khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của anh lúc này…
Có lẽ chỉ mới mấy tháng bên cạnh Phong Vũ Thần, Kiều Mẫn Hi cô đã không thể chịu được mà rung động với anh mất rồi…
Liệu có thể không, sau hai năm khi bản hợp đồng kia kết thúc, cô với anh liệu có thể mãi mãi ở bên nhau không…
Những cử chỉ, hành động nâng niu, chăm sóc của anh, Kiều Mẫn Hi có thể cảm nhận được Phong Vũ Thần cũng có tình cảm với mình…
Nhưng cô lại nghĩ, với người có công việc bận rộn như anh chắc sẽ không có thời gian để lãng mạn tỏ tình với mình đâu, chi bằng cô sẽ là người chủ động vậy…
“Người ta nói yêu là phải chủ động giành lấy…”
___________________
Chiếc xe về đến nhà, Kiều Thiên bước xuống xe, trong lòng không ngừng dấy lên biết bao nhiêu cảm xúc, không biết đã qua bao lâu rồi mình mới quay về đây…
Mọi thứ vẫn như trước, những người hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy Kiều Thiên thì vội lên tiếng hỏi…
“Tiểu Thiên cháu tỉnh dậy rồi đấy ạ, thật là tốt quá, ba cháu lo cho cháu lắm đấy…”
“Dạ cháu không sao nữa rồi ạ, cháu khỏe rồi…”
“Nhìn thấy cháu khỏe như vậy bọn ta cũng rất vui cho cháu…”
“Dạ, cháu cảm ơn mọi người ạ…”
“…”
Kiều Thiên vào phòng nhìn thấy mọi thứ vẫn như cũ, vẫn rất sạch sẽ, không đóng một hạt bụi nào, vì ngày nào ba Kiều cũng rất cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ chờ ngày Kiều Thiên tỉnh dậy…
Kiều Thiên sắp xếp mọi thứ lại một chút, sau đó lấy cái laptops của mình khởi động lại máy, cậu muốn ôn lại những kiến thức mà mình đã bỏ quên suốt mấy năm qua…
Thông qua laptops tìm kiếm một số kiến thức về kinh doanh để sau này giúp được chị mình phần nào vất vả, vì bây giờ cậu đâu thể nào quay lại trường học được nữa…
Bạn bè cùng trang lứa của cậu gần như đã tốt nghiệp hết cả, bây giờ cậu phải cần đến một người thật sự tài giỏi để giúp cậu…
Nghĩ mãi mới nhớ đến Phong Vũ Thần, chỉ có anh mới có thể giúp cậu trở thành người giỏi được, dù là ở lĩnh vực nào gia thế họ Phong cũng đứng đầu cả nước…
Nghĩ là làm cậu lập tức lấy điện thoại gọi cho Phong Vũ Thần nhờ anh giúp mình, và tất nhiên việc em rể nhờ anh đâu thể nào từ chối được…
Thế là những ngày sau đó Kiều Thiên sẽ đến tập đoàn Phong Thị làm việc, công việc của cậu sẽ được trợ lý Cao tận tình chỉ dẫn…
Phong Vũ Thần thường xuyên đưa cậu cùng theo khi bàn bạc những bản hợp đồng quan trọng, giúp cậu học hỏi thêm nhiều kiến thức xã giao…
Cẩn thận bảo trợ lý Cao sắp xếp cho Kiều Thiên làm thư ký giao những việc quan trọng để cậu ấy có thêm nhiều kinh nghiệm học hỏi…
Phong Vũ Thần có mắt nhìn người rất tốt, vừa nhìn đã biết Kiều Thiên sau này sẽ là một nhân tài trong giới kinh doanh này, nên đã dốc toàn sức giúp cậu…
Kiều Mẫn Hi sau khi biết chuyện cũng không có ý kiến gì, còn vui vẻ ủng hộ Kiều Thiên đến tập đoàn Phong Thị làm việc…
Hôm nay Kiều Mẫn Hi cũng như mọi khi cô về làm về nhà sau khi tan làm, vừa bước vào nhà mùi thơm của thức ăn đã đánh thức cái bụng moi của cô, ngay lập tức kêu lên mấy tiếng ọc…ọc…
Phong Vũ Thần từ trên lầu đi xuống nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của Kiều Mẫn Hi thì phì cười, ho nhẹ một cái rồi mới lên tiếng…
“Em về rồi à, lên phòng tắm đi rồi xuống cùng anh dùng bữa…”
“Mà nhớ nhanh nhanh một chút, cái bụng của em chắc là đang kêu to lắm rồi đó, còn anh sẽ bảo bác quản gia dọn lên…”
Kiều Mẫn Hi bị tiếng của Phong Vũ Thần làm cho giật cả mình, ngay lập tức thu lại vẻ mặt vừa rồi, xấu hổ chạy nhanh về phòng…
Qua một lúc Kiều Mẫn Hi cũng xuống nhà, bước vào bàn ăn ngồi xuống, trong khi Phong Vũ Thần đã ngồi đọc sách đợi cô từ nãy giờ…
Vừa nhìn thấy cô xuống đã gấp sách lại để sang một bên, nhẹ nhàng lên tiếng…
“Dùng bữa thôi.”
“Sao anh không dùng đi mà đợi em làm gì…”
“Vì anh thích…”
Phong Vũ Thần nói xong gấp một miếng thức ăn để vào chén của Kiều Mẫn Hi, khuôn mặt mang theo bao nhiêu sủng thê cho cô, muốn bao nhiêu sủng ái, có bấy nhiêu sủng ái …