Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô rón rén nhổm người dậy, đặt tay anh đang ở trên mông mình xuống, tăng nhiệt độ trong phòng lên hai độ rồi lặng lẽ vào phòng bếp uống nước.
Bỗng nhiên chuông cửa kêu "đing" một tiếng, cô giật mình, ai lại đến vào giờ này nhỉ?
Lòng nghĩ thế nhưng cô vẫn không đánh thức anh dậy, thận trọng mở cửa. Nhìn người bên ngoài, nụ cười trên gương mặt cô thoáng chốc cứng đờ.
Trần Mạn Thanh nắm chặt tay Anna, nhìn Vu Duyệt, thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, bày ra nụ cười giễu cợt,
"Thì ra là Vu tiểu thư, cô cũng thật là can đảm, bám lấy con tôi đến tận đây cơ đấy."
Anna tóc vàng ăn mặc gợi cảm đứng phía sau bà giương đôi mắt đỏ bừng nhìn cô, nhìn như oan uổng đến sắp khóc, Vu Duyệt cụp mắt, không muốn so đo.
Trần Mạn Thanh giương mắt nhìn cô, "Thế nào, bây giờ đến cả cửa nhà con trai tôi cô cũng đứng chắn lấy, không cho chúng tôi vào sao?"
Vu Duyệt lúc này mới nhận ra tay mình vẫn đang nắm lấy chốt cửa, định lùi sang một bên tránh đường thì eo đã bị một cánh tay ôm lấy, tiếp theo là má phải bị người ta hôn nhẹ. Ngụy Trì Vũ tóc tai rối xù, trên người vẫn đang mặc chiếc áo phông và quần đùi đến đầu gối, vẻ mặt cực kì cưng chiều và sủng nịnh,
"Ai vậy em?" Hừ, hẳn là đang giả vờ.
Vu Duyệt không vạch mặt anh, hơi tránh né khỏi đôi môi anh, "Mẹ anh đến thăm đấy."
Lúc này Ngụy Trì Vũ mới ra vẻ bất ngờ, ngẩng mặt lên, nhìn hai người ngoài cửa, không lạnh không nóng trả lời, "A, mẹ đến thăm sao?"
Trần Mạn Thanh nhịn tức giận đến sắc mặt tím tái, nhìn cảnh con trai và Vu Duyệt ôm hôn nhau trước mặt mình và Anna, nghiến răng nói, "Trì Vũ, con được lắm."
Nói rồi bước vào, hai người tự động né sang một bên nhường lối, từ đầu đến cuối tay anh đều cưa rời khỏi eo cô. Anna đi theo sau Trần Mạn Thanh, hốc mắt đỏ bừng, cắn môi nhìn Ngụy Trì Vũ. Anh không để ý, cúi đầu xuống chạm môi cô, bị Vu Duyệt dùng tay đánh nhẹ vào miệng, trách, "Không đứng đắn." mới chịu vào nhà.
Ngụy Trì Vũ thong thả xuống ngồi trên sofa đối diện với hai người kia, Vu Duyệt thì chạy vào phòng bếp pha trà, thoạt nhìn rất giống phong thái của chủ nhà.
Ngụy Trì Vũ khoanh tay trước ngực, chán ghét liếc qua Anna đang khóc thút thít được Trần Mạn Thanh dỗ dành kia, mở miệng,
"Mẹ đến thăm con thì được, nhưng đem theo người lạ, con hi vọng không có lần sau."
Trần Mạn Thanh cũng không cần nể mặt Vu Duyệt, lớn tiếng, "Trì Vũ, đây là giọng điệu mà con nên nói với mẹ sao?"
Ngụy Trì Vũ cúi đầu nghịch nghịch chiếc bật lửa trên tay, không buồn đáp lại. Nhìn thái độ của anh, biết không thể trực tiếp tác động vào con trai, bà tiếp tực chĩa mũi nhọn sang Vu Duyệt,
"Anna tương lai dẫu gì cũng là con dâu nhà chúng ta, tại sao con lại để con bé chịu ủy khuất khi đem người phụ nữ khác về nhà hả?"
Ngụy Trì Vũ hơi nhíu mày, "Hình như chuyện này con đã nói rõ một lần với mẹ rồi, vợ con, một là Vu Duyệt, hai là không ai cả, nếu mẹ đã thương cô ta đến thế, thì tự đi mà cưới cô ta."
Anna đã khóc thành tiếng, "Vũ, tại sao anh lại đối xử với em như thế."
Trần Mạn Thanh tức đến đập bàn, "Lố bịch, con tạo phản rồi sao, lại dám nói như thế với mẹ?"
Anh nhếch mép cười, nhìn qua hai người đối diện một lượt, đứng dậy, "Hai người cứ tự nhiên."
Nói rồi quay người vào phòng bếp. Vu Duyệt đang đứng bên kệ bếp, trên tay cầm một gói trà chưa bóc, nước trong ấm đã nguội mà cô vẫn bất động, bờ vai gầy khẽ run.
Tim anh nhảy lên một cái, tiểu bảo bối của anh lại khóc rồi. Anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, thơm nhẹ lên má cô, hỏi nhỏ, "Tại sao lại phải khóc nhỉ? Đâu ai dám ăn thịt em?"
Vu Duyệt thúc anh một cái, đến lúc này rồi vẫn còn tinh thần đi trêu chọc. Anh bật cười, "Ngoan nào, em biết anh bản lĩnh đến mức nào mà,hai chúng ta sẽ cưới nhau, rồi cùng nhau sinh một đội bóng được không?"
Vu Duyệt sụt sịt chiếc mũi nhỏ, nghe anh nói liền bật cười, quya người vung tay đấm vào ngực anh một cái, "Hư hỏng."
Hứa hẹn những điều này trong không gian như lúc này thật không đáng tin chút nào, nhưng vì đây là Ngụy Trì Vũ, cô bằng lòng an tâm.
Hai người thủ thỉ anh một câu, em một câu, lúc nắm tay ra phòng khách, Trần Mạn Thanh và Anna vẫn chưa đi, Vu Duyệt cắn môi theo anh đến ngồi đối diện họ.
Trần Mạn Thanh liếc xéo cô một cái, "Vu tiểu thư, cô đúng là không biết thức thời."
Nói rồi kéo tay Anna đứng dậy, hùng hổ ra về.
Vu Duyệt như kiệt sức, nằm xoài trên sofa, chán chường. Ngụy Trì Vũ vuốt tóc cô, "Tối qua cũng không thấy em mệt đến mức này."
Vu Duyệt đập anh, không thèm trả lời. Ngụy Trì Vũ bắt lấy bàn tay đang chuẩn bị làm càn của cô, dưa lên môi mút nhẹ.
Vu Duyệt thở dài, "Trì Vũ, anh biết bây giờ không phải lúc để hai chúng ta trêu đùa nhau thế này."