Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày sau đó, Vu Duyệt luôn mang theo chiếc ô trong cặp sách. Trên lớp học chỉ mơ mơ màng màng, đến giờ ra chơi, Hứa Nặc bàn bên cạnh mới đập vai cô, ra vẻ thần bí, truy hỏi,
"Bạn học Tiểu Duyệt, mau khai đi, có phải bạn yêu rồi không?"
Vu Duyệt bị nói trúng tim đen, gạt tay cô ấy ra,
"Bạn học tiểu Hứa, nếu bạn không nghiêm túc mình sẽ mách thầy bạn yêu sớm với tên họ Tưởng lớp bên cạnh."
Hứa Nặc ỉu xìu như hoa héo, rầu rĩ,
"Bạn biết rồi sao?"
Vu Duyệt không quan tâm, cúi đầu chép bài tập, nói,
"Chỉ cần mỗi lần đi qua, các bạn bỏ ngay cái bộ dạng nhìn nhau say đắm ấy thì mình cũng không biết đâu."
Hứa Nặc khóc lóc bỏ chạy. Vu Duyệt cười cười, trong đầu lại nghĩ về người con trai đó. Không biết anh tên gì nhỉ? Chắc tên anh cũng đẹp lắm, như bề ngoài của anh vậy. Nhìn anh chắc cũng học đại học rồi, không biết anh học có xa không nhỉ? Cô chưa thấy anh trước đó lần nào, chắc là mới về, anh đang nghỉ hè sao?
Vu Duyệt không thể tập trung học vì mấy câu hỏi lởn vởn trong đầu.
**********
Ngụy Trì Vũ ăn mặc đơn giản khom lưng mở cửa, đang loay hoay với kiểu khoá cửa thủ công này, bờ vai bỗng bị đập nhẹ. Anh quay người, nhìn cô bé trước mặt, anh hơi sững lại, ánh mắt vô tình lướt qua thẻ học sinh trên ngực áo đồng phục cô rồi dời lên khuôn mặt không đúng với tuổi lắm ấy của cô, cất giọng trước,
"Có chuyện gì vậy?"
Vu Duyệt vẫn giữ nét cười trên mặt, mở cặp sách ra lấy chiếc ô màu đen xuống, đưa tới trước mặt anh, nói,
"Trả lại cho anh."
Lúc này Ngụy Trì Vũ mới nhớ ra cô là cô bé trước hiên lúc trời mưa. Vì khi đó trời mưa, ah cũng không để ý khuôn mặt của cô lắm.
Chỉ là thấy mình đi mua ô về 1 mình để lại cô gái nhỏ tuổi này thấy không thích hợp nên mới tiện tay giúp đỡ. Vốn dĩ anh cũng quên lâu rồi. Ngụy Trì Vũ nhận lấy, sợ anh quay đi, Vu Duyệt thật nhanh tiếp lời,
"Anh tên gì vậy ạ?"
Ngụy Trì Vũ lạnh nhạt nhìn cô một lúc, dáng người thấp bé chỉ đến ngực anh, nước da trắng noãn ửng đỏ lên vì chạy ngoài trời nắng. Không hiểu sao anh lại trả lời,
"Ngụy Trì Vũ."
Ngụy Trì Vũ. Vu Duyệt nhắc lại trong lòng cái tên này lần nữa. Thì ra anh tên Ngụy Trì Vũ, tên anh cũng thật đẹp.
Trong lúc Vu Duyệt ngẩn người thì anh đã mở xong cổng rồi đi vào trong nhà. Vu Duyệt ỉu xìu, anh đúng là lạnh lùng, cô còn nhiều điều còn muốn hỏi.
Ngụy Trì Vũ vốn dĩ không quá để ý đến cô bé đó, dù anh cũng chỉ hơn người ta bốn tuổi nhưng khuôn mặt búng ra sữa đó quả thực khiến anh thấy mình không đủ lạnh lùng để tiếp tục nói chuyện.
Nhìn chiếc ô màu đen trên tay, anh cười giễu rồi cất vào kệ tủ. Có lẽ anh cũng không bao giờ nghĩ đến, khuôn mặt "búng ra sữa" đó lại lì lợm đeo bám anh suốt 2 tháng nghỉ hè, lì lợm đến nỗi tim anh cũng không còn chống đỡ được nữa, hoàn toàn tan chảy trước ngọt ngào của cô.
Có lẽ vì quá rảnh rỗi, và cũng vì bản thân Ngụy Trì Vũ không thích sống hưởng thụ. Hai tháng hè về quê, anh nhanh chóng tìm cho mình công việc nhẹ, bán hàng nơi siêu thị gần nhà. Anh chỉ làm buổi tối từ 6h-10h.
Vu Duyệt hoàn toàn không biết chuyện này cho đến đêm hôm đó kinh nguyệt đến nhanh hơn bình thường, trong nhà lại hết băng vệ sinh, hết cách, cô đành dùng giấy vệ sinh lót tạm dưới đáy quần lót rồi chạy nhanh ra siêu thị gần đó mua đồ.
Vừa kéo cửa kính ra thì bóng người cao ráo mà cô ngày ngày nhớ đến kia đã đập vào mắt.
Nhưng lúc này Vu Duyệt không có hơi đâu để vui mừng, tìm đến gian hàng chứa đầy các nhãn hiệu băng vệ sinh, bộ dáng lén lén lút lút, sợ anh thấy được, cô rất xấu hổ.
Ngụy Trì Vũ chỉ biết có một người vừa vào cửa hàng, anh chỉ liếc một cái, không chú ý, tiếp tục sắp xếp lại đống bánh kẹo.
Nhưng bóng người cúi thấp, lén lút sau quầy kia khiến anh không thể làm lơ thêm được nữa, bước thong thả ra phía sau. Vu Duyệt hốt hoảng nhìn anh mặc chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng đột nhiên xuất hiện, trợn tròn mắt, cánh tay đang với lên trên kệ cũng sững lại, lắp bắp,
"Anh...anh..."
Ngụy Trì Vũ cũng không ngờ là cô, cũng hơi ngạc nhiên, nhìn thứ đồ cô đang định lấy, suy nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi, nhanh chóng đưa ra kết luận trong lòng, không nói một lời, ra vẻ tự nhiên nhất có thể rời đi.
Vu Duyệt khóc không ra nước mắt, cắn răng ôm ba bịch màu hồng hồng đến quầy tính tiền. Người tính tiền là 1 chị gái trẻ tuổi. Thấy cô gái nhỏ như cô liền cười cười'
"Có gì phải ngại đâu nào."
Vu Duyệt khóc thầm. Chị thì biết gì chứ, người đó thấy hết rồi. Sau này mặt mũi nào gặp lại nữa đây, tình chưa chớm nở đã vội tàn là đây sao? Ngụy Trì Vũ nhìn cô gái nhỏ khó xử, trong lòng cũng bất đắc dĩ cười 1 tiếng.
Lúc Vu Duyệt xách túi bóng mày đen định ra khỏi cửa thì bị anh chặn lại, đưa tới một viên kẹo ngậm cho cô, giọng vẫn trầm trầm như bình thường,
"Cho em."