Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 431
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt đương
nhiên đáp: “Chắc chăn là có tác
dụng.”
'Nếu như không có tác dụng thì
ít nhất cũng đã thể hiện rõ thái độ
của nhà họ Trịnh chúng ta rôi”
“Tôi nghĩ Tổng Giám đốc của
công ty đầu tư Bùi thị có không nói
đạo lý đi chăng nữa thì nhìn thấy
phó tổng của nhà họ Trịnh quỳ
trước cửa cũng nguôi giận đi phần
nào?
“Dù vậy nhưng ngộ nhỡ vẫn
không thể giải quyết vấn đề thì
sao”? Ông cụ Trịnh nhíu mày.
“Nếu như vậy có phải họ Trịnh
nhà chúng ta không còn chút thể
diện nào sao?
“Ông ơi” Bùi Nguyên Minh
khuôn mặt khổ tâm, hắng giọng nói:
“Cứ coi như không có cách nào giải
quyết được vấn đề thì Bùi Thị cũng
biết rõ được thái độ của chúng ta!”
“Cứ coi như không giải quyết
nổi thì chúng ta tạm thời cứ án binh
bất động,tranh thủ mấy ngày này
mọi người cùng nhau nghĩ
cách,chẳng lẽ chúng ta lại không
nghĩ ra, đó cũng là chuyện tốt đúng
chứ?”
Vả lại, tình trạng hiện giờ,một số
người trong cuộc họp đồ cổ Nạp
Nhã Lan đều quỳ gối cả rồi, cũng
không hơn thua gì nửa lân, một lần
mà”
Ông cụ Trịnh trầm tư giây lát rồi
quả quyết:
“Đương nhiên, nếu như trực tiếp
Tổng Giám đốc nhà họ Trịnh ra mặt
thì chắc là kết qua sẽ khả quan hơn
nhiêu” Bùi Nguyên Minh sốt sắng:
“Nếu cháu đi mà có tác dụng thì
cháu không nói nhiều, bây giờ cháu
sẽ đến quỳ trước cửa Bùi thị
ngay.Nhưng vấn đề ở chỗ, cháu chỉ
là con rể, cháu đại diện Nhà họ
Trịnh được sao? E là quỳ xuống
cũng không có tác dụng.' Bùi
Nguyên Minh nói.
Ông cụ Trịnh vẻ mặt xám xịt.
Ông ta có tuổi rồi, hơn nữa lại là
người có sĩ diện cao, bảo ông ta đi
quý trước một người đáng tuổi con
cháu không bằng bảo ông ta đeo
mo vào mặt.
Nhưng Bùi Nguyên Minh nói
cũng không phải không có lý.
Muốn chứng minh thái độ của
nhà họ Trịnh, cân thiết phải là người
có thân phận nhất định đi quỳ
xuống mà xin lỗi, tùy tiện tìm một
người di thì cũng không có bất kỳ
tác dụng nào.nói không chừng,
công ty đâu tư Bùi thị còn nghĩ rằng
chà họ Trịnh trốn tránh, há chẳng
phải phản tác dụng rồi sao?
Nghĩ trong đầu chốc lát, ông cụ
Trịnh quả quyết: “Được, việc này
quyết định vậy đi.”
“Chí Dụng, vì nhà họ Trịnh, cháu
hạ mình xuống một chút. Chiều
hôm nay đi xin lỗi người ta”
Trịnh Chí Dụng mang vẻ mặt
Chương 432
Trịnh Tuyết Dương thở dài, vẻ
mặt vô cùng phức tạp.
Dù sao thì cô cũng là người nhà
họ Trịnh, hi vọng nhìn thấy nhà họ
Trịnh được hạnh phúc.
Trong thời kì khủng hoảng của
nhà họ Trịnh, Trịnh Chí Dụng cũng
đã nói xin lỗi, hơn nữa, ông nội cũng
đã lên tiếng, cô không thể tiếp tục
nói gì nữa.
Bùi Nguyên Minh thầm thở dài,
vốn dĩ định lợi dụng cơ hội này, Trịnh
Tuyết Dương có thể đòi hỏi/yêu cầu
thêm quyên lực trong nhà họ Trịnh.
Thế nhưng, tính cách của Trịnh
Tuyết Dương là như vậy, coi trọng
tình cảm gia đình vô cùng.
Lúc này cho dù anh mở miệng
thay cô đòi hỏi, cô chưa chắc đã
đồng ý.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh
Tuyết Dương dãn ra, ông cụ Trịnh
đứng lên, chậm rãi nói: “Chí Dụng,
mọi chuyện đã quyết định vậy,
không nên kéo dài thêm nữa. Buổi
chiều khi đi giải quyết, nhớ chuẩn bị
quà hậu hĩnh”"
Điều này buộc Trịnh Chí Dụng
bất luận như thế nào cũng phải đến
Bùi Thị.
Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng biến đổi
khó lường, không thể không liếc
nhìn Trịnh Thu Hằng một chút.
Người phụ nữ được mệnh danh
là tương lai cao quý nhất nhà họ
Trịnh này, giờ phút này im lặng
không nói gì.
Dù sao cô ta còn chưa chính
thức được gả cho nhà họ Bối, ngay
cả dung mạo Bối Thiếu Long ra sao
cô ta cũng không biết.
Lúc này, cô ta sẽ không ngu
ngốc nhảy ra.
Nếu ông nội bảo cô ta phải quỳ
xuống thì làm sao bây giờ?
Nếu như vậy, cô ta sẽ bị coi là “ô
uế” và sẽ không có chuyện gả vào
nhà họ Bối nữa.
Trịnh Thu Hằng bây giờ cảm
thấy vô cùng thương tiếc cho tấm
thân ngàn vàng của mình, bất luận
thế nào cũng không thể xảy ra
chuyện ngoài ý muốn.
Mọi chuyện đã được quyết định,
ông cụ Trịnh xua tay một cái, tất cả
các thành viên nhà họ Trịnh đều giải
tán.
Đợi cho đến lúc sau khi mọi
người đã rời đi, Trịnh Chí Dụng mới
tới bên chỗ ông cụ Trịnh với ánh
mắt đầy vẻ lo lắng, cúi đầu nói: “Ông
nội, cháu buộc phải đi sao? Cháu.. ”
“Không những phải đi mà còn
phải quang minh chính đại mà đi”
Ông cụ Trịnh thản nhiên nói.
“Lân này, căn bản là cháu phạm
sai lâm, ông biết cháu muốn để
chừa việc cho Trịnh Tuyết Dương”
“Nhưng lần này vấn đề quá
nghiêm trọng, bây giờ căn bản
không phải lúc làm việc này”
Chương 433
Bước ra khỏi biệt thự của nhà
họ Trịnh, vẻ mặt của Trịnh Tuyết
Dương có chút trâm xuống.
Bùi Nguyên Minh bước nhanh đi
theo, nói: “Vợ, có phải em cảm thấy
oan ức hay không?”
“Oan ức?” Trịnh Tuyết Dương
thở dài một hơi: “Em là người nhà họ
Trịnh, những người này dù có không
tử tế cỡ nào, rác rưởi đến đâu, họ
cũng vấn là người nhà của em”
“Anh chẳng qua chỉ là cảm thấy
đáng tiếc thôi, tại sao không làm tốt
dự án trung tâm thương mại, muốn
đến Dương Thành cái gì!”
“Làm dự án trung tâm thương
mại kia căn bản chính là chỗ đứng
của nhà họ Trịnh chúng ta!”
“Nhà họ Trịnh có thể dựa vào
dự án này để xếp vào hàng những
dòn họ hạng nhất ở thành phố Hải
Dương, sao lại phải tham lam như
vậy?”
Trịnh Tuyết Dương cảm thấy vô
cùng khó chịu, cô đã phải nỗ lực
quá nhiều cho dự án trung tâm
thương mại.
Cô khó có thể chấp nhận cái kết
Cục này.
Nhưng không thể chấp nhận
được thì sao?
Dựa vào một mình sức của cô
có thể thay đổi được sao?
Không thể nào.
“Nếu là em, em sẽ lựa chọn như
thế nào?” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ
một chút rồi nói.
Có chuyện anh không nói ra, có
người đứng sau thúc đẩy việc người
nhà họ Trịnh đến Dương Thành.
Nếu lợi ích trước không thể xua
đuổi nhà họ Trịnh, đối phương chắc
chắn sẽ nghĩ ra những biện pháp
của hắn.
Mà càng đạt được nhiều lợi ích,
về sau nhà họ Trịnh có thể càng thê
thảm và càng không có cách nào
kết thúc.
Bùi Nguyên Minh chính là nghĩ
thông suốt điều này, mới bị không
trực tiếp phá vỡ.
“Hiện tại không thể đóng gói và
đem bán các dự án trung tâm
thương mại được” Trịnh Tuyết
Dương thở dài.
“Xét về mạng lưới giao thiệp với
Công ty Đầu tư Bùi Thị mà nói,
không có ngân hàng nào sẽ cho
chúng ta vay vào thời điểm này”
“Hiện tại, cách duy nhất có thể
làm là tiếp tục dự án ở trung tâm
thương mại, sau đó lấy dự án ở khu
mới Dương Thành, rồi chia cho
Công ty đầu tư Bùi Thị một phần”
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương
chậm rãi nói.
“Tự mình tới Dương Thành là
đúng, nhưng nhà họ Bối quá mạnh
mẽ, chỉ sợ lần này chúng ta chiếm
quyền chủ động trên danh nghĩa.. ”
“Nhưng nếu nhà họ Bối muốn
nuốt chửng chúng ta cũng chỉ là
Chương 434
Vào buổi chiều, Công ty Đầu tư
Bùi Thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Bùi Nguyên Minh gần đây
không đến công ty nhiều, có rất
nhiều tài liệu phải ký.
Kế hoạch mười bảy tỷ do Bùi
Nguyên Minh đề ra đến nay vẫn
chưa được đầu tư nhiều.
Thay vào đó, Bùi Nguyên Minh
đã thu hồi được một số khoản đầu
tư xấu trước đó.
Sau một pha lật kèo như vậy, số
tiền trong sổ sách của Công ty Đầu
tư Bùi Thị đã nhiều hơn trước,
đương nhiên, tỷ suất lợi nhuận
không cao.
Chẳng qua đây chỉ là thời kì khó
khăn trong cải cách công ty, Bùi
Nguyên Minh cũng có thể chấp
nhận.
Đợi đến khi kí phát xong các tài
liệu, Bùi Nguyên Minh dựa lưng vào
ghế, chậm rãi nói: “Đi nói chuyện với
mấy giám đốc cấp cao trong công
ty. Tiếp theo, Công ty Đâu tư Bùi Thị
sẽ lựa chọn nhân sự thành lập chi
nhánh ở Dương Thành... ”
“Trong tương lai, công việc của
chúng ta sẽ chủ yếu đặt ở Dương
Thành, và những người sẵn sàng đi
cùng chúng tôi sẽ nhận được đãi
ngộ cao ba mươi phần trăm”
Thư ký Vân trên gương mặt xinh
đẹp toàn là vẻ kinh ngạc, không
nhịn được nói: “Tổng giám đốc,
Dương Thành có thể là địa bàn của
nhà họ Bùi.. ”
“Ngoài mặt, chúng ta là công ty
con của nhà họ Bùi, nếu quay lại mở
chi nhánh, liệu có trở mặt với nhà họ
Bùi không?”
Bùi Nguyên Minh đứng dậy,
vươn tay vỗ vai thư ký Vân:
Thư ký Vân cứng đơ người,
nhưng không lộ ra biểu hiện gì khác.
Bùi Nguyên Minh cũng không
để ý mấy cái này, mà đi tới bên cửa
sổ, nhìn những tòa nhà cao tâng
san sát phía dưới, chậm rãi nói:
“Nước cờ này, chúng ta không đi thì
cũng phải đi!”
“Nhà họ Bùi, hiện tại có người
chờ tôi trở về”
“Nếu tôi muốn tiếp tục sống ở
thành phố Hải Dương, tôi sợ rằng sẽ
có liên tiếp những cám dỗ, những
bức bách liên tiếp không ngừng..."
“Thay vì bị động, tốt hơn là nên
chủ động...”
“Ba năm, ròng rã ba năm...”
“Tôi đã đợi ba năm, chỉ để chờ
một cơ hội.. ˆ
“Không phải để chứng minh tôi
mạnh mẽ cỡ nào...”
“Mà là tôi muốn nói với mọi
người...
“Cái gì đã mất, nhất định tôi sẽ
tự mình lấy lại!”
Vừa nói xong, Bùi Nguyên Minh
khẽ cười, vô cùng đẹp trai: “Nếu như
bây giờ tôi không quay về, chẳng
Chương 435
Trịnh Chí Dụng suýt nữa là đã
sửng cồ lên theo bản năng, thế
nhưng cuối cùng anh ta vẫn kiêm
chế lại được, hất mặt lên giọng
rằng: “Chuyện tôi cân xin lỗi có
phân đặc biệt, nhất định sẽ khiến
tổng giám đốc vui lòng, cô cứ nói hộ
một lời xem sao?”
“Đặc biệt à? Đặc biệt thế nào
được chứ?” Cô nhân viên lễ tân nhíu
mày.
Cô đánh giá Trịnh Chí Dụng từ
trên xuống dưới một lượt rôi như
chợt bừng tỉnh: “Tôi nhớ ra rồi, mấy
ngày hôm trước có nghe chuyện
phó tổng giám đốc của nhà họ Trịnh
bắt ai đó quỳ gối ở buổi họp đánh
giá nào đấy, người họ Trịnh này
chắc là anh phải không?”
“Nếu chốc nữa anh quỳ gối
trước tổng giám đốc bọn tôi thì tôi
sẽ thử truyên lời cho anh một hai
câu xem thế nào.”
Thoát một cái mặt mũi Trịnh Chí
Dụng đen hết như đít nồi.
Mẹ nó chứ Bùi Nguyên Minh, tất
cả đều là do mày hại!
Giờ tên tuổi của ông đây đã lan
khắp cái thành phố Hải Dương này
cả rồi.
Cũng còn may, sắp tới mình sẽ
phải đi Dương Thành, thế thì sẽ
chẳng có ai ở Dương Thành biết
được mấy chuyện phốt phiếc như
này của mình cả.
Chờ đến ngày nhà họ Trịnh bọn
tao trở thành gia tộc lớn tâm nhất
nhì ở Dương Thành rồi thì ông đây
nhất định sẽ quay lại cái thành phố
Hải Dương này, vả mặt cái đám
người chúng bay một trận cho nhớ
đời!
Nhưng mà chuyện trước mắt,
chẳng màng vẻ mặt châm chọc của
cô nhân viên quầy tiếp tân, Trịnh Chí
Dụng ôm tâm tình nằm gai nếm
mật, có làm có chịu để ép mình phải
làm mặt tươi cười.
“Đúng thế! Tôi định như vậy
thật.. ”
“Anh định như nào cơ?”
“Định quỳ xuống xin lỗi......”
Cô nhân viên quầy tiếp tân tỏ vẻ
khinh bỉ, nhưng mà cô nói rôi cũng
chịu giữ lời, nối máy vào văn phòng
Hạ Vân.
Ngay sau đó, trong văn phòng
tổng giám đốc, sau khi vội vàng
chạy ra ngoài nhận điện thoại, Hạ
Vân rảo bước tiến vào, vẻ mặt
không hiểu ra làm sao mà bảo:
“Tổng giám đốc, lễ tân có nhắn,
Trịnh Chí Dụng của nhà họ Trịnh có
đến, muốn quỳ gối xin lỗi với anh...”
“Đấn thật cơ à?” Bùi Nguyên
Minh lộ vẻ mặt cười mà như không
cười.
Chẳng ngờ ông cụ Trịnh cũng
biết co được giãn được đấy chứ!
Vì để giữ cho nhà họ Trịnh
không bị phá sản mà đưa thằng
cháu cưng ra trước đầu sóng ngọn