Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau ngày hôm đó, Hòa Phi Lý Phù Dung cáo bệnh đóng cửa Thanh Tư Cung một thời gian không ra ngoài.
Sự hiện diện của Lý Phù Dung trước giờ vẫn nhạt nhòa nên có nàng hay không cũng chẳng mấy ai quan tâm, bất quá lại nói vài câu vô thưởng vô phạt, cả Hoàng hậu cũng chỉ hỏi tới một lần rồi thôi không nhắc tới nữa.
Lúc này trong Thanh Tư Cung, Hòa Phi Lý Phù Dung bị bệnh kia đang gối đầu say sưa đọc sách. Nhã Nhã sau khi châm mấy lần trà thì khẽ nhìn Lý Phù Dung ai oán thở dài.
Lý Phù Dung rốt cuộc không chịu nổi nữa, dời mắt khỏi trang sách mà nhìn Nhã Nhã, hỏi:
- Em làm sao vậy?
Nhã Nhã bĩu môi nói:
- Tại sao tiểu thư cứ bình chân như vại vậy?
Lý Phù Dung ngơ ngác, chẳng hiểu gì cả, hỏi:
- Ta làm sao?
Nhìn Lý Phù Dung như vậy, Nhã Nhã tức tới dậm chân, trách cứ:
- Mọi người trong cung ai cũng cố tìm cách để gặp hoàng thượng, chỉ có mình tiểu thư, chỉ có một mình tiểu thư lúc nào cũng ngồi nhà ôm sách. Bây giờ còn hay nữa, nhất quyết đóng cửa cáo bệnh luôn, cứ như vậy tới khi nào hoàng thượng mới nhớ tới tiểu thư đây? Ngài thử tính xem từ lúc ngài vào cung tới giờ đã bao lâu? Gặp được hoàng thượng bao nhiêu lần...
Lý Phù Dung choáng váng nhìn Nhã Nhã như đang nhìn một oán thê.
Nàng không thể đem hết nguyên nhân hậu quả ra nói cho Nhã Nhã nghe được, lại không thể phụ lòng tốt của Nhã Nhã, vì chỉ có thật tâm nghĩ cho nàng nên mới lo lắng nàng như vậy. Càng xem lại càng thấy thú vị, không ngờ ngôn ngữ của Nhã Nhã lại đa dạng như vậy, nếu như cho Nhã Nhã đọc thêm vài quyển sách, không biết Nhã Nhã có thể viết cả câu chuyện cho nàng đọc hay không. Ừ, cũng nên thử một chút, sách của nàng cũng sắp đọc hết rồi.
Nhã Nhã ngây thơ trình bày, giảng giải thiệt hơn cho tiểu thư nhà mình nghe, hùng hồn đến không thể hùng hồn hơn, hoàn toàn không biết tiểu thư nhà nàng đang suy nghĩ bán nàng đi đâu.
- Bởi vậy, tình trạng thế này là không được!!!
Cuối cùng, Nhã Nhã chốt lại một câu như vậy.
Lý Phù Dung đang nghe say mê thấy Nhã Nhã đã ngừng lại thì chợt cụt hứng nhưng cũng đưa qua tách trà cho Nhã Nhã bặm môi.
Nhã Nhã vô thức cầm chén trà lên uống, hương trà thơm thoang thoảng quanh mũi, vị đắng lại ngọt tan trong lưỡi rất khoan khoái. Lý Phù Dung trước nay làm gì cũng thong thả, chậm rãi, uống trà cũng phải thưởng thức từ tốn nên ít nhiều cũng đã lây nhiễm cho Nhã Nhã. Thành ra vô thức Nhã Nhã cũng chợt bình tâm lại, thấm đượm trong hương thơm kia.
Chợt nhận ra Lý Phù Dung đang cười mình, Nhã Nhã liền giật mình tỉnh lại, gương mặt bỗng chốc ửng đỏ, lấp bấp nói:
- Tiểu... tiểu thư... ngài có nghe những gì Nhã Nhã nói không...
Lý Phù Dung gật đầu, nói:
- Nghe rõ ràng.
Nhã Nhã nghĩ Lý Phù Dung nói thật, hiếm khi Lý Phù Dung chịu lắng nghe thế này, nên Nhã Nhã liền nói tiếp:
- Vậy tiểu thư đã có dự định gì chưa?
- Dự định gì?
- Thì tạo cơ hội gặp hoàng thượng, bồi dưỡng tình cảm với ngài, tốt nhất còn phải có một đứa bé nữa...
Vui đùa thì vui đùa, nhưng vấn đề then chốt thì vẫn phải cho rõ ràng, Lý Phù Dung ngồi nghiêm túc lại và nói:
- Nhã Nhã, có một chuyện ngươi cần hiểu rõ.
Nhã Nhã thấy Lý Phù Dung thay đổi thái độ, liền biết đây là chuyện quan trọng, liền thận trọng lắng nghe.
- Dạ, tiểu thư, em đang nghe.
Lý Phù Dung thở dài nói:
- Ta sẽ không có đứa nhỏ, cũng không nghĩ sẽ gặp hoàng thượng!
Nhã Nhã kinh hoàng mở trừng hai mắt. Lý Phù Dung im lặng chờ đợi Nhã Nhã tiếp thu rồi mới nói tiếp:
- Ngươi có thấy trong hậu cung này có ai từng mang thai? Đến Hoàng hậu còn chưa có nhi tử của mình làm sao ta, một phi tử nhỏ nhoi lại có thể? Ngươi đã từng nguyên do trong đó chưa?
Nhã Nhã thoáng gật đầu rồi lại lắc đầu.
Tân đế Lạc Quân năm nay mới hơn hai mươi hai tuổi, khi hắn lên ngôi, tứ bề khó khăn, hắn đã phải trăm đắng ngàn cay mới có thể tạm giữ được cục diện. Toàn bộ sức lực của hắn đều dồn vào chính sự nên hắn không có nhiều thời gian để lưu luyến hậu cung. Đó cũng là nguyên nhân chính dù hắn tới nay không có con cũng không bị đám triều thần dám lên tiếng phê phán. Đất nước chưa an mà quân vương lại mê đắm hậu cung thì còn ra thể thống gì? Tương truyền đó chính là sự hy sinh của Lạc Quân đế cho đất nước này.
Vì vậy, hậu cung dù bị vắng vẻ cũng không ai dám lên tiếng than trách, nếu như không muốn bị nước miếng của cả thiên hạ dìm chết.
Ở kiếp trước, Lý Phù Dung cũng nghĩ giống như mọi người, cảm kích Lạc Quân đế như vậy. Nhờ hắn thanh tâm quả dục như thế nên hậu cung mới có những ngày tháng yên tĩnh dù chỉ là bề ngoài nhưng cũng giúp nàng thư thái trôi qua những ngày tháng nhàn hạ. Nhưng trải qua một kiếp, chút tâm tình biết ơn đó đã biến mất không còn. Ai có thể không biết nhưng nàng thì hiểu nguyên do sâu xa trong đó!
Lạc Quân đế không nghĩ gặp các nàng!
Hắn chán ghét hậu cung của mình!