Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy nhiên, khi mở mắt ra thì Minh Trọng đã quay về 10 năm trước. Lúc đó anh ta chỉ là một sinh viên năm cuối sắp chuẩn bị ra trường. Chính vì vậy mà anh ta đã đi theo nghề giáo viên, cũng đồng thời vì nhớ cái ơn của gia đình Kim Phúc mà anh ta đã về đây, nói với cha mẹ Kim Phúc, chuyển cậu ta về đây, để có thể dạy dỗ lại, tránh xa bạn bè xấu. Xem như đây chính là cách anh ta trả ân tình cho cha mẹ Kim Phúc vậy. Chỉ là không ngờ, Kim Phúc về đây học, dưới sự quản lý của anh ta mà lại đi yêu Phù Dung. Minh Trọng nhớ kiếp trước đến lúc anh ta chết, Kim Phúc vẫn còn chưa chịu cưới vợ.
Phù Dung nghe đến đây thì nhướng mày.
- Thế cho nên thầy mới đinh ninh cho rằng lỗi là do em.
Minh Trong im lặng, cũng đồng nghĩa với việc đã thừa nhận. Chỉ là anh ta lại nói:
- Ban đầu đúng là tôi cho là như vậy. Nhưng sau đó, khi điều tra kỹ lại mới thấy không phải. Nhân tiện đây tôi cũng xin lỗi em. Có điều..
Minh Trọng lại dừng một chút rồi nở một nụ cười ý vị.
- Tôi lại có một phát hiện khá thú vị về em.
Phù Dung nhấp một ngụm nước cam.
- Có gì mà thú vị chứ ạ?
Minh Trọng giống như đã tìm được một tri kỷ, không khỏi thật lòng nói ra những gì mình nghĩ:
- Có chứ. Em trước kia nhút nhát, tự ti, không thích tiếp xúc ai. Đột nhiên sau một trận bệnh liền thay đổi tính tình, thấy cũng đâu khác gì tôi, cho nên, đối với tôi mà nói đó là một chuyện vui. Tôi cũng sẽ không cảm thấy mình là thú lạ nữa.
Nghe Minh Trọng nói, Phù Dung không khỏi phì cười. Có ai lại ví mình là thú lạ cơ chứ, chắc chỉ có mình anh ta thôi. Nhưng mà nếu anh ta đã không ngại nói ra thân phận thật sự của mình thì cô cũng không cần phải giấu diếm:
- Thật ra thì em không giống như thầy đâu. Em không có trọng sinh, mà là mượn xác hoàn hồn.
Lần này đến lượt Minh Trọng kinh ngạc.
Phù Dung cũng không chờ anh ta mở miệng hỏi, đã nói:
- Em cũng tên là Phù Dung, cũng có khuôn mặt tựa như cô bé này, chỉ là không có cái bớt xấu xí. Nhưng mà, có lẽ đúng là Phù Dung sớm nở tối tàn thầy ạ.
Cô cũng chỉ nói đại khái sơ lược về kiếp trước của mình. Như cô là một cô nhi, sau khi lấy chồng thì lại bị chồng bán cho một tên biến thái để đổi lấy quyền lực và danh vọng. Sau đó cô vì không chịu nổi sự hành hạ của tên biến thái và đau khổ tột cùng mà tự vẫn. Khi tỉnh lại thì đã ở trong thân xác Phù Dung này rồi, cũng tiếp thu ký ức của cô ấy và thay cô ấy sống tiếp. Cho nên kiếp này cô cũng chẳng mong cầu gì hơn là được bình an sống vui vẻ hạnh phúc bên người thân cả đời, cho dù cô có làm nông dân như cha mẹ cô cũng chấp nhận. Cái gì mà giàu sang, cái gì mà danh vọng, cái gì mà tình yêu đối với cô bây giờ cũng chỉ là cát bụi phù du mà thôi.
Tuy cô kể đại khái nhưng Minh Trọng có thể hiểu ra được nếu cô không bị đẩy đến đường cùng cũng sẽ không chọn cái chết. Bị như vậy cô cảm thấy mọi thứ không còn ý nghĩa cũng phải. Nhưng mà Minh Trọng lại thắc mắc:
- Không lẽ em không hận những người đã hại em sao? Không muốn trả thù à?
Phù Dung đáp:
- Có chứ! Nhưng mà thầy nói em làm sao mà trả thù đây? Hơn nữa bây giờ em đã có một gia đình hoàn chỉnh, cho dù có trả thù thì nhất định sẽ liên lụy đến người thân. Vậy thì hà cớ gì phải đeo mang cái mối thù hận mà biết rõ bản thân không thể trả thù được. Hơn nữa họ cũng không đáng giá để em hy sinh hạnh phúc đang có để mà trả thù.
Minh Trọng gật đầu:
- Em nói cũng phải. Thứ quan trọng nhất trên đời cũng không phải là địa vị, tiền bạc hay là thù hận này nọ. Mà chính là cái hạnh phúc đơn giản trước mắt. Nhưng nếu không trải qua một kiếp cũng chưa chắc ai có thể hoàn toàn ngộ ra được.
Phù Dung cũng gật đầu. Cô lại uống một ngụm nước cam rồi nói với Minh Trọng:
- Thôi thì nể mặt cùng là thú lạ như nhau. Chuyện của Kim Phúc em sẽ bỏ qua. Dù sao thì thằng bé cũng còn nhỏ, ai mà lại không có lúc bồng bột chứ.
Minh Trọng: "..."
Ừ! Mặc dù cô chỉ 18 tuổi nhưng linh hồn cũng đã lớn, gọi Kim Phúc là thằng bé cũng đâu có gì sai đâu.
Minh Trọng nhìn chầm chầm vào Phù Dung một lát. Sau đó đột nhiên mở miệng:
- Phù Dung à! Nếu như thân thể này và tôi không có dính dấp chút bà con thì có lẽ tôi sẽ theo đuổi em đấy.
Phụt..
Phù Dung bị sặc một ngụm nước cam.
- Khụ.. Khụ.. Thầy.. thầy đừng giỡn cú đó chứ.
Minh Trọng cười cười:
- Tôi không giỡn đâu. Em có một sự thu hút rất đặc biệt đấy. Tôi cũng không biết phải dùng từ gì để giải thích. Chỉ biết cho dù hiện tại em đã trở thành một cô gái xấu xí nhưng nếu tiếp xúc gần với em sẽ bị em cuốn hút.
Phù Dung chợt hỏi:
- Thầy nói em với thầy có bà con là thế nào?
Minh Trọng đáp:
- Ông ngoại tôi là em ruột của ông ngoại em. Nếu xét vai vế bên ngoại thì tôi phải gọi em một tiếng chị.
Phù Dung chưa kịp mừng thì anh ta lại nói:
- Nhưng mà nếu xét bên nội thì em phải gọi tôi là cậu. Tại vì bà ngoại em kêu bà nội tôi tới bằng dì.
Phù Dung: "..."
Bà con cái đời cố lũy cố lai nào mà tùm lum vậy trời.
Lại nghe Minh Trọng nói tiếp:
- Nhưng mà ông bà nội tôi cũng đã đứt bóng hết rồi cho nên xem như bên nội đã xa. Bây giờ chỉ tính bên ngoại là còn gần. Tại ông ngoại tôi và ông ngoại em đều còn sống.
Sao Phù Dung nghe giống anh ta đang trù ẻo ông ngoại chết quá vậy nhỉ? Nhưng mặc kệ miễn có bà con là được rồi, nội ngoại gì đó không quan trọng. Chỉ cần anh ta đừng chú ý tới cô là cô đã cảm tạ trời đất rồi.
Nhìn thấy sắc mặt biến đổi liên tục như tắc kè bông của Phù Dung mà Minh Trọng thấy mắc cười vô cùng. Xem ra sự việc kiếp trước đã làm cô bị ám ảnh không nhỏ, giờ chỉ cần nghe tới ai nói muốn theo đuổi hay tỏ tình là sợ chết khiếp. Nhưng cô nghĩ cái gì thì đều biểu hiện lên mặt chân thật như vậy cũng rất đáng yêu đấy chứ. Một cô gái hiền lành, không tâm cơ, dù đã trải qua một kiếp vẫn không thay đổi bản chất của mình, đúng là hiếm thấy. Bây giờ ngược lại anh ta lại mong Kim Phúc có thể lấy được trái tim của Phù Dung. Có một người con gái như vậy bên cạnh có lẽ Kim Phúc sẽ không đi vào vết xe đổ kiếp trước.
Chỉ là bỗng nhiên Minh Trọng lại nhớ đến Hoàng Quân.
Lúc Phù Dung đứng lên chuẩn bị ra về thì bất chợt Minh Trọng lại nói:
- À phải rồi! Hình như cậu Hoàng Quân gì đó cũng là thú lạ giống chúng ta đấy.
Phù Dung giật mình:
- Thầy nói sao?
Minh Trọng đáp:
- Tôi cũng không chắc lắm nhưng chính bởi vì hôm đó tôi nghe cậu ta nói một câu gì mà.. kiếp này anh không thể để mất em nữa. Cho nên tôi mới đi tìm hiểu về em đấy.
Phù Dung hoàn toàn khiếp sợ.